Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
-------------------------
Một vùng hỗn loạn, dường như đã đặt mình vào nơi vô cùng tối tăm.
" Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc. . .''
Hình như An Lâm nghe thấy tiếng gọi từ linh hồn, hắn cố gắng mở hai mắt ra.
Sau đó, hắn nhìn thấy một thứ trắng như ngọc, toàn thân trần trụi.
Một con thỏ!
Con thỏ này cao bằng nửa người, lúc này đang ngồi quỳ gối.
Trong tay nó cầm một cái chày ngọc, không ngừng đập xuống chiếc cối nhỏ tản ra ánh sáng lưu ly: "Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc. . .''
Mùi thuốc tràn ngập khắp căn phòng, An Lâm hít một hơi lại cảm thấy cả người dễ chịu.
"A. . .'' Hắn không kìm được khẽ kêu một tiếng.
Con thỏ nghe được tiếng động, quay đầu lại, con ngươi to tròn màu hồng nhạt chớp chớp nhìn An Lâm.
"Cậu tỉnh rồi?'' Giọng nói trong trẻo êm tai phát ra từ miệng con thỏ.
"Ừ. . . Xin hỏi đây là đâu?'' An Lâm gật đầu đáp.
Đầu của hắn còn đau một chút, bởi vậy lấy tay xoa huyệt thái dương.
Con thỏ nhảy về phía An Lâm nói: "9695 nhân 874 bằng bao nhiêu?''
An Lâm nghe thế ngẩn người, mơ hồ nói: "À. . . Để tôi tính. . .''
Ba giây trôi qua, một giọng nói vô cùng thất vọng truyền đến: "Thôi đi, hóa ra cậu đã tỉnh, nhưng đầu óc còn chưa khôi phục, để tôi điều trị lại. . .''
An Lâm ngẩng đầu, chỉ thấy một cái chày ngọc, giống như chày gỗ trực tiếp đập vào gáy hắn.
"Bịch!''
Hai mắt An Lâm trắng dã, rơi vào hôn mê.
. . .
"Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc. . .''
Trong bóng tối, An Lâm lại nghe thấy tiếng gọi từ linh hồn.
Hắn cố gắng mở hai mắt ra, sau đó phát hiện con thỏ này cũng đang nhìn hắn.
"126876 trừ 13 bằng bao nhiêu?'' Con thỏ hỏi.
Miệng An Lâm run rẩy, vừa định nói có thể đưa cho hắn giấy bút không.
Sau hai giây, con thỏ khẽ than thở một tiếng: "Haizz, hóa ra vẫn chưa bình phục. . .''
Chày ngọc lại xé không mà đến, đập vào đầu An Lâm.
"Rầm!'' An Lâm rơi vào hôn mê.
. . .
"Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc. .''
Trong bóng tối, hình như An Lâm lại nghe thấy tiếng gọi từ linh hồn.
Hắn cố gắng mở mắt ra, sau đó phát hiện con thỏ này cũng đang nhìn hắn.
"Đây là ác mộng sao?'' Hốc mắt An Lâm ướt át, mở miệng nói.
Con thỏ không trả lời, tiếp tục hỏi: "896 lũy thừa 3 bằng bao nhiêu?''
An Lâm nghe thấy vậy vẻ mặt sợ hãi, trực tiếp la lớn: "Đợi một chút! Đầu óc tôi rất bình thường, tôi không ngốc! Chẳng qua tôi còn chưa học đến mà thôi!''
Con thỏ chớp mắt, hai lỗ tai cụp xuống theo gò má, có chút hoang mang nói: "Vậy à, vậy thì phiền rồi, tôi nên dùng cách nào để biết đầu óc của cậu bình thường hay không bình thường?''
An Lâm nghe xong câu đó hốc mắt lại ươn ướt.
Nói thế, đầu óc của con thỏ này cũng bình thường ư?
Lúc này, hắn nhìn thấy con thỏ lại cầm chày ngọc, cuối cùng mới biết con thỏ này rất nghiêm túc!
"Hay là vầy! Tôi sẽ ngâm thơ, tôi dùng ngâm thơ để chứng minh bản thân!''
An Lâm cái khó ló cái khôn.
"Ngâm thơ ư. . . Ý kiến này không tệ, ngâm đi!'' Con thỏ mở to đôi mắt màu hồng nhạt, nhìn An Lâm chằm chằm, trên mặt tràn ngập sự mong chờ.
"Đầu giường ánh trăng rọi, mặt đất như phủ sương, ngẩng đầu nhìn trăng sáng. . .'' An Lâm mở miệng đọc lanh lảnh.
Con thỏ: ". . .''
"Sao lại làm thơ như trẻ con vậy, quả nhiên, đầu óc vẫn chưa hồi phục bình thường!''
Con thỏ lại giơ chày ngọc lên.
"Bịch!''
Đầu An Lâm bị chày ngọc đập một cái, lại hôn mê bất tỉnh.
An Lâm kêu oan một tiếng, hắn vốn tưởng rằng đối với thơ của mình, chắc con thỏ này chưa từng nghe qua mới đúng, không ngờ con thỏ này lại biết được!
Trong bóng tối.
Không biết qua bao lâu.
. . .
"Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc. . .''
An Lâm nghe thấy tiếng gọi từ linh hồn.
Nhưng lần này hắn quyết định tiếp tục nhắm mắt lại, đánh chết cũng không mở mắt ra!
Nó giã tùy nó, hắn ngủ kệ hắn.
Đúng lúc này, một giọng nói xuất hiện trong phòng.
"Tiểu Nguyệt, tình hình hiện tại của bạn học An Lâm sao rồi!''
Đó là một cô gái, giọng điệu mềm mại của cô khiến An Lâm vô cùng quen thuộc!
Tiểu Nguyệt ư? Thỏ ngọc mà trước đây Tô Thiển Vân nhắc đến là nó ư?
"À, cậu ta có tỉnh lại vài lần, nhưng đầu óc có chút không bình thường, tôi định dùng nước thuốc giúp cậu ta điều dưỡng một chút.'' Tiếng con thỏ vang lên.
Đầu óc ai không bình thường, đầu óc của nó mới đặc biệt không bình thường đó!
An Lâm hét to trong lòng, hắn biết đây là lúc mở mắt.
"Bạn học Tô, tôi tỉnh rồi!''
Hắn mở mắt ra, lập tức ngồi dậy, nhìn cô gái trước mặt, tiếp tục nói: "Còn nữa, tôi rất bình thường, đừng nghe con thỏ này nói bậy!''
"Bạn học An Lâm, cuối cùng cậu cũng đã tỉnh!''
Tô Thiển Vân rất vui vẻ, cô tiến đến trước mặt An Lâm.
Đôi tay mềm mại trắng như ngọc nắm lấy cổ tay An Lâm, cảm nhận hơi thở trong cơ thể hắn.
"Phải. . . Kinh mạch và tinh nguyên đều đã được điều trị ổn, quả nhiên Sinh Cực Tạo Hóa đan của chị Hằng Nga rất công hiệu.'' Tô Thiển Vân thở phào một hơi, khẽ mở miệng nói.
"Cái gì? Chị Hằng Nga? Sinh Cực Tạo Hóa đan?'' An Lâm trừng to mắt, vẻ mặt không hiểu.
Tô Thiển Vân muốn giải thích, con thỏ đã mở miệng nói trước: "Là như vậy, khi cậu tự do chiến đấu, đột nhiên nổ tan xác, máu thịt nát hết, toàn bộ kinh mạch bị hủy. Nếu không phải Ngọc Hoa Thiên Tiên kịp thời đưa cơ thể cậu vào quan tài Tỏa Thần Băng, nói không chừng cậu đã chết sớm rồi.''
"Nhưng mà, cho dù có là Ngọc Hoa Thiên Tiên cũng không có cách chữa trị vết thương của cậu. Có thể nói, ngoại trừ thần hồn còn tồn tại, thân thể cậu đã sớm bị phế rồi.''
"Cuối cùng, vẫn là Tô Tô cầu chủ nhân của tôi cứu cậu. Chủ nhân của tôi đồng ý ra tay, luyện chế cho cậu một viên Sinh Cực Tạo Hóa, chữa trị kinh mạch của cậu, hồi sinh máu thịt. . .''
An Lâm nghe lời con thỏ nói, vẻ mặt cảm kích nhìn Tô Thiển Vân: "Cảm ơn cô, đại ân như thế, nhất định An Lâm tôi sẽ báo đáp như suối tuôn!''
Gương mặt Tô Thiển Vân ửng đỏ, đang muốn nói chuyện, con thỏ lại nhảy đến trước mặt An Lâm, mở miệng nói trước: "Báo đáp là chuyện nhất định phải làm!''
"Chủ nhân của tôi luyện chế ra được tiên đan nhị phẩm! Toàn bộ giới Cửu Châu cũng chưa có mấy người có thể luyện chế ra, còn dùng không biết bao nhiêu tài bảo trời đất, tập hợp tinh hoa mặt trăng, gom góp sinh khí trời đất, dùng thần công vô thượng. . .''
Con thỏ khoác loác nói, An Lâm càng nghe càng sợ.
"Nếu không. . . Ngài thỏ à, trước tiên ngài cứ nói giá tiền đi. . .'' An Lâm càng nghe càng thấy chột dạ, chỉ vừa mới nghe là đã biết được có bán hắn một vạn lần cũng chưa chắc trả hết nợ!
"Khụ.'' Con thỏ hắng giọng một cái, con ngươi đảo quanh, sau đó từ từ mở miệng nói: "Việc này cậu có thể từ trả dần, không cần gấp, đầu tiên, cậu phải giúp tôi thu thập những thứ sau!''
"Được, tôi xin lắng nghe!'' An Lâm nghiêm mặt.
Con thỏ tiếp tục nói: "50kg cà rốt khô, 10 hộp khoai tây chiên vị cà rốt, một tấn nước ép cà rốt tiên vị khoai tây chiên. . .''
An Lâm há hốc miệng, ngây người tại chỗ, mặt mơ hồ!
Không phải tài bảo trời đất, không phải vật liệu quý giá sao?
Chỉ cần hắn mua một đống đồ ăn không tốt cho cho sức khỏe là được rồi ư?
"Được rồi, An Lâm, chị Hằng Nga tốt lắm, chị cũng không muốn cậu làm chuyện gì báo đáp chị ấy đâu.''
"Cái này đều là yêu cầu của Tiểu Nguyệt, nó biết cậu sắp đến nhân gian, cho nên muốn câu mua giúp nó thức ăn ngon!''
Tô Thiển Vân nhìn biểu cảm của An Lâm, khẽ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, dịu dàng giải thích.
"Tô Tô! Sao cô lại đưa tay giúp người ngoài vậy, việc này nói ra sẽ khiến thỏ xấu hổ mà!'' Con thỏ trừng mắt nhìn Tô Thiển Vân, bực bội lên tiếng.
Tô Thiển Vân bị con thỏ nói như vậy, gương mặt nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ bừng.
An Lâm đã nắm được chỗ quan trọng từ lời nói của Tô Thiển Vân: "Đợi một chút, cô nói tôi sắp đến nhân gian ư?''
Tô Thiển Vân gật đầu nói: "Phải, mười ngay sau, cậu là sinh viên mới được lựa chọn, là nhóm đầu tiên được hạ phàm!''
An Lâm nghe xong thấy ngạc nhiên, hạ phàm. . .
Hắn có thể trở về trái đất rồi!