Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
--------------------
Tiết học thứ nhất là tiết học về Tiên pháp, do Thương Thanh Địa Tiên phụ trách giảng dạy.
Trong tiết học, Thương Thanh Địa Tiên đứng trên bục giảng, giảng giải về thần thái khi bay lên, đến những đoạn hắng chí, còn tiện tay biểu diễn vài chiêu Tiêp pháp rất cao thâm và tinh nhuệ.
Ở dưới bục, các sinh viên tiếp thu bài giảng với vẻ hăng hái nồng nhiệt.
Dĩ nhiên là ngoại trừ An Lâm ra. . . . . .
Lúc này hắn thật giống như đang nghe về những chuyện trên trời vậy, chỉ nghe thấy Thương Thanh Địa Tiên đang nghiêm túc giảng bài.
Không phải là hắn không chăm chú nghe giảng, mà là hắn nghe hoàn toàn không hiểu gì hết!
Lấy ví dụ về trái đất để nói đi, lúc này cảm giác của An Lâm chính là: Hắn vừa mới tốt nghiệp tiểu học, sau đó đã bị đưa đến trường đại học danh tiếng tài giỏi nhất cả nước - đại học Thanh Hoa, ở đó lắng nghe một vị giáo sư giảng về toán cao với vẻ hăng say hăm hở . . . . . .
Mỗi một chữ Thương Thanh Địa Tiên giảng, An Lâm nghe đều có thể hiểu hết. Nhưng sau khi mấy chữ đó ghép lại thành một câu, cuối cùng ý nghĩa là gì thì hắn hoàn toàn không biết!
"Mọi người đều biết, mạch Dương Viêm thông với Thanh Đằng, vận cửu chuyển ngưng đọng thành khí trận, phối hợp với nguyên khí, sẽ có thể đạt được Thiên Nguyên. Còn có thể dùng thuật U Hoàn hỗ trợ túc vận, đến khi mật độ nguyên khí trong không trung ở ngưỡng thích hợp, ấn vận hành công thức Thiên Hoa , đó là lúc thi hành thuật Tiết Tỉnh Viêm . . . . ." Thương Thanh Địa Tiên nói một tràng dài.
Đám sinh viên bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật đầu lia lịa.
An Lâm: "? ? ?"
Làm một phế vật, thật ra An Lâm cũng muốn nghiêm túc học hành chăm chỉ các môn chuyên ngành, sau đó sẽ đè bẹp các thiên tài khác bằng chỉ số thông minh đáng kinh ngạc, cuối cùng thực hiện giấc mộng chuyển mình hoàn hảo của một phế vật.
Thế nhưng hiện thực luôn luôn là tàn khốc, với nền tảng tu tiên vụn vặt của hắn, chỉ có thể trưng ra vẻ mặt ngây ngốc, lơ mơ ở trong các tiết học
Cho dù Thương Thanh Địa Tiên có giảng dạy những hình ảnh sinh động, nội dung sâu sắc đến cỡ nào.
Nhưng nó chỉ áp dụng trong một lớp học mà toàn những thiên tài có nền tảng tiên pháp vững chãi.
Còn đối với những người ngốc nghếch không có nền tảng vững chắc như An Lâm mà nói, thì Thương Thanh đạo nhân chính là đang đứng đó giảng giải về những chuyện trên trời..
Dưới công hiệu mạnh mẽ của thuốc ngủ "Nhãn hiệu Thương Thanh", cậu sinh viên An Lâm này bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Cuối cùng, hắn không thể tự chủ được mà chìm vào giấc ngủ. . . . . .
Cứ như thế An Lâm đi vào giấc mộng.
Hắn mơ thấy mình trở thành một chiến thần bách chiến bách thắng, vô số tiên nữ xinh đẹp đều ái mộ hắn.
Hiên Viên Thành trở thành tiểu đệ của hắn, gọi một tiếng "anh An", hai tiếng "anh An".
Tô Thiển Vân lại còn trao lòng cho hắn, mỗi lần gặp mặt đều tặng hắn chín mươi chín đóa hoa hồng để bày tỏ tình yêu.
Thế nhưng An Lâm không thể tiếp nhận tình yêu của cô, bởi vì hắn đang gánh vác một trọng trách chính là bảo vệ thế giới này, cho nên chỉ có thể gạt bỏ chuyện nhi nữ tư tình sang một bên.
Không được, dị quân của Ma giới lại bắt đầu xâm chiếm giới Cửu Châu của chúng ta rồi.
Thống lĩnh Ma giới có sức mạnh vô cùng lớn, tất cả các thần tiên trên thiên đình vừa gặp hắn đều sợ, không dám đấu một trận với hắn."
Đúng lúc này, thân là một chiến thần An Lâm liền đứng dậy.
"Ha ha ha ha, ngươi chính là người tự xưng mãnh tướng Thiên Đình, An Lâm Chân Thần chiến đâu thắng đó ư?" Tiếng nói của thủ lĩnh Ma giới vang dội như chuông lớn, vang vọng cửu thiên.
"Đúng vậy, chính là ta, thủ lĩnh Ma giới, ngươi đến để nộp mạng ư!" An Lâm gầm lên một tiếng giận dữ, sau đó xông tới đánh một trận với thủ lĩnh Ma giới, trận chiến này khiến trời long đất lở.
Thủ lĩnh Ma giới kêu rên nói: "Ngươi rất mạnh, nhưng mà tại sao ngươi lại nói mơ trong giờ lên lớp?"
"Ngươi đang nói gì vậy, ta đang bảo vệ thế giới!" An Lâm không biết vì sao thủ lĩnh Ma giới lại nói năng lộn xộn, hét lớn lên.
Thủ lĩnh Ma giới giận dữ: "Ngươi mau tỉnh lại cho ta, có tin ta ném ngươi ra ngoài phòng học không!"
An Lâm cũng giận dữ: "Bớt nói lời lung tung đi, hãy tiếp của ta một chiêu!"
An Lâm liền đánh ra một quyền, không ngờ nắm đấm của tên thủ lĩnh Ma giới kia lại lớn hơn, mạnh hơn.
Nắm đấm đánh vào đầu An Lâm khiến đầu hắn vô cùng đau nhức, đau đến mức An Lâm phải kêu to a a a, trời đất quay cuồng.
"A, đau quá!" An Lâm hét to, trước mắt là một màu tối đen, sau đó từ từ tỉnh lại.
Thì ra là đang nằm mơ. . . . . . An Lâm hoảng sợ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn mở mắt ra một cách khó khăn, lại phát hiện các bạn học trong lớp đều đang nhìn mình với ánh nhìn kỳ lạ, thậm chí có người không nhịn được cười mà phá lên một tiếng.
Hắn xoa xoa cái chỗ đã sưng thành cái u, bỗng nhiên cảm giác được điều không hay!
An Lâm ngẩng đầu nhìn, phát hiện một người phụ nữ xinh đẹp đến động lòng người đang đứng ở bên cạnh hắn, trên tay cầm giáo án, trợn mắt nhìn hắn.
"Hả? Không phải là một ông chú trung niên ư, sao lại biến thành chị gái xinh đẹp thế ?" Lúc này đầu óc An Lâm vẫn còn hoang mang, nên tiện miệng phun một câu.
Lời vừa cất lên, cả phòng học lại có một trận cười to vang dội.
Hứa Tiểu Lam ngồi bên cạnh An Lâm đưa tay ôm lấy trán, quay mặt qua một bên, không muốn khiến cho những người khác biết cô có quen biết An Lâm
"Ây dô, cậu em này miệng lưỡi cũng ngọt đó nha." Cô gái miệng như cười như không nhìn An Lâm.
An Lâm mới thấy sợ hãi, lúc này hắn mới tỉnh táo lại, biết mình đã lỡ lời.
Còn chưa kịp mở miệng xin lỗi, đầu của hắn đã phải chịu thêm một cái gõ rất mạnh.
An Lâm nổ đom đóm mắt, choáng váng một phen, cái u thứ hai mọc trên đầu hắn.
"Hãy nhớ lấy, nếu lần sau cậu còn ngủ mơ nói mớ ở trong giờ học, bà đây sẽ lập tức ném cậu ra khỏi phòng!" Cô gái xinh đẹp gợi cảm nói với vẻ hung dữ.
Uy thế đáng sợ bỗng phát ra từ trên người cô, bao trùm lấy An Lâm, làm cho toàn thân hắn run lên lẩy bẩy.
"Thưa cô.... em thề, nhất định lần sau sẽ không thế nữa!" An Lâm gật đầu lia lịa giống như con gà mổ thóc.
Không khí lớp học lắng lại nhanh chóng, cô giảng viên tiếp tục bài giảng của cô ta, các sinh viên cũng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, bắt đầu chăm chú nghe giảng.
"Này, này, Hứa Tiểu Lam, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì?" An Lâm khẽ hỏi Hứa Tiểu Lam đang ngồi bên cạnh.
Nếu như có thể thì lúc này Hứa Tiểu Lam thật sự không muốn nói chuyện với An Lâm. . . . . .
Thế nhưng đôi mắt mở to của An Lâm, cùng với dáng vẻ đáng thương của hắn đang nhìn cô, làm cho cô thật sự không thể tránh được, đành phải nói: "Cậu có biết mình đã ngủ qua bao nhiêu tiết rồi không?"
"Hai tiết?" An Lâm nói với vẻ không chắc chắn.
Từ một giảng viên có diện mạo là một người đàn ông độ tuổi trung niên biến thành người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trên bục giảng kia, có lẽ mình đã ngủ qua hai tiết học thôi.
"Không. . . . . . Cậu đã ngủ được gần bốn tiết rồi, tiết này đã là tiết cuối cùng !" Hứa Tiểu Lam tức giận nói.
"Trời đất ơi!" An Lâm khẽ than một tiếng.
Mới nhắm mắt vậy mà đã ngủ cả một buổi sáng, ngủ nhiều thế ư?
An Lâm suy đoán, đây có lẽ là bởi vì đêm qua hắn ngồi thiền điều luyện nhịp thở quá lâu, làm cho cơ thể quá mệt.
"Cậu cứ im lặng mà ngủ cũng chẳng sao, thầy cô sẽ không quan tâm đến cậu."
"Nhưng mà vừa nãy cậu bỗng dưng nói mớ trong giờ học, tiếng còn không nhỏ, dù sao hầu hết các bạn học đều nghe được hết mấy lời nói phấn khích của cậu rồi." Hứa Tiểu Lam nhìn An Lâm với vẻ đồng tình, khẽ nói.
An Lâm có một dự cảm không rõ ràng: "Tôi đã nói gì?"
Hứa Tiểu Lam đỡ lấy má, làm như đang nhớ lại điều gì đó, rồi cười khúc khích.
Cười được một lúc lâu, cô mới bắt đầu bắt chước giọng điệu của An Lâm và cô giảng viên kia thuật lại.
"Thủ lĩnh Ma giáo, ngươi đến để nộp mạng hả!"
"Cậu sinh viên này rốt cuộc là ai? Mà dám nói mớ ở trong giờ học."
"Ngươi đang nói cái gì thế, ta đang bảo vệ thế giới này!"
"Cậu mau tỉnh lại cho tôi, nếu không tỉnh lại tôi sẽ ném cậu ra ngoài phòng học!"
"Bớt nói lung tung đi, hãy nhận của ta một chiêu!"
. . . . . .
"Sự việc đã xảy ra như vậy, sau khi đoạn đối thoại kinh điển này chấm dứt, cậu đã bị đánh."
Hứa Tiểu Lam híp hai mắt, mặt mày nhăn lại, nhìn hai cục u nhỏ mọc trên đầu An Lâm, vì không muốn khiến hắn cảm thấy bị tổn thương, đành cố gắng nhịn cười.
An Lâm biết bản thân mình đã thảm hại chừng nào, ngồi ngơ ngác trên ghế, khóc không ra nước mắt.
Hắn cảm thấy được từ "Thân bại danh liệt" chính là để hình dung bản thân hắn lúc này, vô cùng phù hợp.
Ngay trước một lớp toàn những thiên tài mà ngủ mơ nói mớ, đó chính là tình cảnh xấu hổ biết nhường nào.
Nói mớ thì thôi đi, quan trọng ở đây là lời hắn nói ra lại là lời thoại ngu ngốc như vậy!
A, coi như mất hết mặt mũi rồi. . . . . .
An Lâm che mặt, bây giờ hắn đang chịu một đả kích lớn, rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào đấy. . . . . .