Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
----------------------
Thôn Hoàng Khê là một thôn nhỏ cách Dung Thành tương đối xa, nằm ở trong một khe núi, chỉ có một con đường chật hẹp để xe có thể chạy vào ra, dân trong thôn chỉ có mấy trăm người.
Từ sau khi mấy vụ án mạng kì lạ xảy ra, mọi người trong thôn đều ôm tâm trạng hoang mang lo sợ.
Mặc dù những bộ ngành liên quan đến chính phủ đã phong toả tin tức, nhưng đột nhiên có mười mấy người chết đi, sao có thể giấu được mọi người ở trong thôn.
Thậm chí có không ít người đã chính mắt thấy thảm cảnh của người dân sau khi họ chết, đến cả giấc ngủ cũng không yên ổn.
Chính phủ đã áp dụng một loạt những chính sách để trấn an, nhưng cũng không có hiệu quả là bao, cảm giác hoảng sợ vẫn lan tràn trong thôn, thậm chí có một vài thôn dân bị dọa đến chạy khỏi nơi này.
Con đường vào thôn quá hẹp, xe ô tô không thể đi vào.
Ở cổng thôn, An Lâm và Điền Linh Linh đã phải xuống xe, bắt đầu đi bộ.
Bọn họ dọc theo một dòng suối nhỏ trong suốt, sau khi đi bộ được một cây số, cuối cùng đã thấy những nhà dân thưa thớt hiện ra.
Xét về cảnh vật, thôn xóm nằm cạnh núi xanh, nước biếc vờn quanh, phong cảnh vô cùng nên thơ, khiến cho người ta khi dừng chân tại đây, tâm trạng đều trở nên khoan khoái dễ chịu.
Có điều sau khi xuất hiện mấy vụ án mạng, vẻ mặt người dân ra vào trong thôn đều phủ lên một tầng khói mù, ngay cả không khí trong thôn cũng trở nên bí bức nặng nề.
Trưởng thôn Vương Đông phụ trách tiếp đón hai người An Lâm và Điền Linh Linh.
Giám đốc công an tỉnh Chu Chính, đã từng dò dặn với trưởng thôn.
Vương Đông biết hai người đến vào lúc này, chính là đặc phái viên giải quyết mấy vụ án trong thôn, vì vậy tự mình đến nghênh đón trước, không dám thờ ơ.
Vương Đông là một ông chú năm mươi tuổi, nhưng cơ thể vẫn còn khoẻ mạnh.
Ông đứng canh ở trước cổng thôn, thấy đặc phái viên đến là một chàng trai trông có vẻ rất trẻ cùng với một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, chân mày không kiềm được nhíu lại.
Chuyện gì đây, một vụ án mạng lớn như vậy, bộ công an lại phái hai người nhìn chẳng có chút khả năng nào đến xử lý?
Tuy nói Vương Đông có lòng nghi ngờ với bất mãn, những vẫn làm trọn trách nhiệm đón tiếp hai người tới.
An Lâm thấy Vương Đông, cũng không nói nhiều, trực tiếp yêu cầu đến nơi xảy ra án mạng để điều tra.
Nơi xảy ra vụ án có ba chỗ, đều là là ở các nhà dân, mỗi một gia đình đều có kiểu chết giống nhau, con mắt trên gương mặt không thấy đâu, bị nghẹt thở mà chết.
An Lâm cùng Điền Linh Linh đi tới khoảng sân xảy ra vụ việc, nơi này đã bị bao quanh bởi dây cảnh báo an ninh.
Bọn họ vượt qua dây cảnh báo an ninh, bước vào bên trong, lập tức cảm giác được cả người ớn lạnh, tóc gáy cũng không tự chủ được dựng lên.
"Mỗi một nơi xảy ra vụ án dều tràn ngập tà khí, nếu như tôi không phải đưa hai người tới, nhất định sẽ tránh xa nơi này." Cơ thể cường tráng của Vương Đông cũng cảm thấy ớn lạnh, cơ thể co rúm lại, mở miệng nói.
An Lâm cùng Điền Linh Linh nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương
Bọn họ đi vòng quanh sân một vòng, sau đó về lại chỗ cửa.
An Lâm: "Làm phiền trưởng thôn Vương dẫn chúng tôi đến nơi xảy ra vụ việc khác"
Vương đông trợn to hai mắt: "Chỗ này... chỗ này xem xong rồi sao?"
Cảnh sát trinh thám bình thường, chẳng phải đều đi tìm manh mối trong từng tấc đất, hỏi đủ loại tình huống, sau đó mới từ từ cẩn thận suy luận vụ án sao?
Hai cái người này thì hay rồi, giống như du lịch như vậy, đi dạo một vòng sân, chẳng nói chẳng rằng, chưa tới năm phút đã muốn đi chỗ khác...
Bọn họ thật sự tới phá án chứ không phải tới thăm quan chứ?
Thấy An Lâm cùng Điền Linh Linh gật đầu vô cùng nghiêm túc, Vương Đông chỉ có thể nuốt lời oán trách vào lòng, mặt mũi tối sầm đưa bọn họ đến chỗ khác.
Sau khi đến nơi xảy ra vụ việc tiếp theo, đám người An Lâm vẫn chỉ mất năm phút để xem xong.
Trên mặt Vương Đông không có bất kì biểu cảm gì đưa bọn họ đến nơi thứ ba.
Cứ như vậy, không tới nửa giờ, Vương Đông đã dẫn bọn họ đi “thăm quan” xong ba nơi xảy ra vụ án.
"Trưởng thôn Vương, chúng tôi đã xem xong rồi.
Trước tiên chúng tôi sẽ ở lại nhà ông một thời gian ngắn, buổi tối lại đến nơi xảy ra vụ việc xem một lát." An Lâm mỉm cười nói với Vương Đông.
Vương Đông: "..."
Đi tới nhà Vương Đông, vợ ông đã chuẩn bi xong xuôi bữa cơm thịnh soạn để chiêu đãi nhóm An Lâm.
An Lâm với Điền Linh Linh ăn ngấu ăn nghiến, luôn miệng khen hương vị cùng với nguyên liệu của nhà nông.
"Linh Linh, thịt gà này thơm quá đi! Chỉ cần rắc chút gừng muối, là có thể nếm được mùi vị thịt gà đúng chuẩn rồi!"
"Đạo sĩ giả, rau muốn này cũng ngon cực! Trong thành phố tôi chưa bao giờ được ăn rau xanh thơm mát như này, rau quả xanh tươi không ô nhiễm!"
"Dì à, có thể xào thêm một đĩa rau muốn không?"
Vương Đông nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, gương mặt già nua khẽ co rút.
Ông cảm thấy mình đã dẫn về một đám cảnh sát phá án giả mạo, mẹ nó hai cái đứa này không phải chạy đến nhà mình ăn trực uống trực đấy chứ!
Nếu không phải hai người đều đã trình giấy chứng nhận ra, Vương Đông đã đuổi bọn họ ra khỏi nhà từ lâu.
Vợ của trưởng thôn Vương ngược lại cười rất vui vẻ, làm đồ ăn nhận được lời khen của cảnh sát, bà vô cùng phấn chấn.
Trong thoáng chốc, màn đêm bắt đầu buông xuống.
An Lâm cùng Điền Linh Linh lại ra khỏi nhà của trưởng thôn Vương.
Lần này, bọn họ không bảo ông ta đi theo nữa.
Con đường trong thôn mới gắn đèn, bọn họ đi trên đường nhỏ mờ tối, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
"Luồng khí lạnh lẽo đó, là đặc tính mà ác quỷ mang theo khi tấn công. Nó có thể lưu lại lâu dài tại nơi xảy ra vụ việc không tiêu tán, rất có thể con kia ác quỷ đã đạt tới trình độ cấp tướng” Điền Linh Linh bỗng nhiên mở miệng nói.
"Một luồng khí lạnh lẽo mạnh mẽ, một luồng khí khác lại tàng hình gây chết người, có những hai quỷ cấp tướng." An Lâm bổ sung nói.
Điền Linh Linh nghe vậy, khuôn mặt nhỏ như phấn điêu ngọc trác hiện lên vẻ buồn rầu.
Cô mở miệng nói: "Theo địa điểm mà hồ sơ của vụ án để lại, sự tấn công của ác quỷ có tính ngẫu nhiên, sợ rằng phạm vi tuần tra của chúng ta phải bao trùm toàn bộ thôn Hoàng Khê."
An Lâm tiếp tục nói: " Ừ... Nghe nói buổi tối sẽ phát ra âm thanh quỷ dị, chúng ta có thể xem nó như đầu mối!"
Bởi vì Thôn Hoàng Khê xuất hiện mấy vụ án mạng, cho nên ban đêm người dân đều không dám ra ngoài.
Con đường nhỏ trong thôn im ắng không tiếng động, thứ duy nhất có thể nghe thấy đó chính là tiếng bước chân của An Lâm và Điền Linh Linh.
Chân đạp trên đất, phát ra âm thanh "Xào xạc ", trở nên vô cùng rõ ràng.
Gió lạnh rì rầm, bỗng nhiên thổi tới.
Điền Linh Linh rùng mình một cái, không kiềm được vươn tay kéo lấy vạt áo An Lâm.
An Lâm nhận ra được động tác của cô, vẻ mặt kì dị nhìn cô một cái, hỏi: "Lạnh sao?"
Gương mặt xinh đẹp của Điền Linh Linh ửng đỏ, gật đầu, giọng nói nhỏ như muỗi "Ừ" một tiếng.
An Lâm nhún vai: "Nhưng bây giờ tôi chỉ mặc một bộ quần áo, cho nên cô đừng hy vọng tôi sẽ cởi áo cho cô mặc như trong phim truyền hình"
Điền Linh Linh trợn mắt trắng: "Ai thèm áo khoác của cậu! Dù cậu có nhiều quần áo thật, tôi cũng không mặc!"
An Lâm mặc kệ cô, tiếp tục đi về phía trước, doạ cho Điền Linh Linh lập tức đuổi sát theo.
Bóng đêm đen kịt phủ một bóng mờ lên người An Lâm.
Điền Linh Linh cảm thấy khung cảnh xung quanh hơi đáng sợ, điều này không thể cảm nhận được vào ban ngày.
Cô không kiềm được tiếp tục tìm đề tài, bởi vì chỉ có nói tiếp, cô mới có thể giảm bớt một chút sợ hãi.
"Đạo sĩ giả, cậu nói xem hai quỷ cấp tướng, chúng ta có đánh thắng được không?" Điền Linh Linh lên tiếng hỏi.
Chàng trai phía trước chậm rãi mở miệng: "Chúng ta không đánh lại được...",
Điền Linh Linh nghe vậy thì ngẩn ra: "Tại sao? Không phải trước kia cậu còn nói mình là cường giả Tiên Bảng, giải quyết mấy ác quỷ cấp tướng vô cùng đơn giản sao?"
Một trận gió lạnh thấu xương thổi qua, lá cây xung quanh cuốn theo bóng đen vang lên xào xạc.
"Bởi vì..."
An Lâm chậm rãi xoay người, nhìn Điền Linh Linh, hai mắt trợn tròn, lè lưỡi ra ngoài:
"Tôi... đã..."
"Chết rồi... !"
"Oa!" Điền Linh Linh ngã ngồi dưới đất, hét to một tiếng, bị doạ cho khóc luôn!