Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-Full)

Chương 62 - Tới Đây Đi, Đánh Chết Tôi Đi!

Chương 62: Tới đây đi, đánh chết tôi đi!

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Tiền công rẻ tới vậy, làm An Lâm thiệt muốn tuyển thêm vài tu sĩ Đạo Chi Thể cấp mười nữa.

Dù sao người càng đông sức càng lớn mà, nhỉ?

Nhưng, tới cuối cùng hắn vẫn quyết định không làm vậy.

Một đội ngoại viện gồm mười tu sĩ Đạo Chi Thể cấp mười thêm ba tu sĩ kì Dục Linh, đã đủ mạnh rồi.

Nếu kẻ địch của họ chỉ là một con Yêu Vương nhện trăm mắt, vậy thì họ đã dư sức đập cho nó một trận nhớ đời.

Đội hình này cũng đã đủ để giải quyết những nguy hiểm không thể dự đoán trước trong nhiệm vụ lần này.

Chỉ cần quái vật cấp đế không xuất hiện, thì dù đánh không lại họ cũng có thể bỏ chạy.

Nếu quái vật cấp đế xuất hiện, vậy dù có nhiều tu sĩ Đạo Chi Thể cấp mười hơn nữa cũng không làm được gì...

An Lâm cho đội ngoại viện này hai ngày để chuẩn bị mọi thứ, hai ngày sau họ sẽ tập hợp lại ở Dung Thành, sau đó sẽ cùng nhau đi tới núi Côn Lôn.

Đám người Điền Linh Linh và Hứa Tiểu Lan khá là vừa lòng với kết quả chiêu binh mãi mã của An Lâm, ngay sau đó họ cũng tách ra chuẩn bị công việc của mình.

Nhoáng cái, lại một ngày nữa trôi qua.

Ngày hôm sau, Điền Linh Linh ôm theo vài cái thùng to tới phòng của An Lâm.

Nhìn cái thân thể nhỏ xinh đó vác một cái thùng còn to hơn người mình, An Lâm thật hết biết nói gì luôn.

Mấy thứ trong thùng của Điền Linh Linh là những thứ An Lâm nhờ cô mua.

Đủ thứ đồ lớn từ lớn tới nhỏ, tổng cộng có gần trăm món.

An Lâm kiểm tra từng món, phát hiện đã đủ hết, không thiếu thứ gì.

Vì thế, hắn vô cùng vui vẻ cho Điền Linh Linh mười viên linh thạch, xe như tiền boa vì cô đã giúp hắn mua nhiều như vậy.

Khi hắn thấy Điền Linh Linh vui vẻ ôm mười viên linh thạch, mặt đầy hạnh phúc lăn lộn trên giường, hắn lại một lần nữa trầm tư suy nghĩ.

Chẳng lẽ... tu sĩ trên trái đất nghèo tới vậy à?

An Lâm bỏ hết mọi thứ vào nhẫn không gian, sau đó đi tới gần khung cửa sổ sát đất, kéo màn ra.

Bầu trời đang đen kịt, mây đen vần vũ, liếc mắt nhìn lên chỉ nhìn thấy sắc trời tối đen.

Trong tầng mây dày, là những tia sét đang tích điện và tiếng sấm rền vang.

"Có sét kìa, có sấm nữa kìa, xem ra chỉ có thể ru rú trong khách sạn thôi kìa."

Điền Linh Linh nằm sấp trên giường, đung đưa đôi chân trắng nõn cân xứng của mình, nũng nịu mở miệng.

An Lâm nhìn bầu trời, lại nghe Điền Linh Linh nhắc tới sét, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.

Ý tưởng này ngày càng mãnh liệt, khiến hắn làm ra một quyết định cực kì mạo hiểm...

...

...

Trên mái nhà, gió thổi rào rào, mưa rơi xối xả.

Ba người Hiên Viên Thành, Hứa Tiểu Lan và Điền Linh Linh đều lo lắng nhìn thanh niên đứng đằng xa.

Hiên Viên Thành nghiêm nghị nói: "Bạn học An Lâm, quyết định này rất mạo hiểm, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ cho kỹ!"

Hứa Tiểu Lan cũng lo lắng hô to: "An Lâm, sao cậu phải làm vậy chứ, sao lại lấy tính mạng mình ra đùa giỡn như vậy? Nghe tôi đi, chúng ta về thôi!"

Điền Linh Linh kích động nói: "Đảo sĩ rởm, cậu còn linh thạch không? Nếu không thì chia gia tài trước đi... Xem ở việc tôi và cậu cũng quen nhau được ít lâu, cho tôi thêm mười viên linh thạch nữa được không?"

Tiểu Hồng nằm sấp trên vai Hứa Tiểu Lan, khóc to: "Hu hu hu... Chủ nhân, anh mà chết tôi cũng không sống nổi đâu, sao anh kéo tôi theo làm gì chứ..."

Tiểu Hồng đã nhảy khỏi túi áo của An Lâm từ lâu.

Đừng đùa, không nhảy khỏi đó, lát nữa An Lâm chưa chết thì nó đã nằm thành một đống rồi!

Nghe mọi người khuyên can, An Lâm chỉ quay lại cười khẽ, để lại cho họ một cái bóng, rồi tiếp tục thả diều...

Tầng mây đen dày đặc thường thường loé lên ánh sét, gió quật từng cơn thổi con diều lên cao hơn.

An Lâm liên tục thả dây diều, để nó đón gió bay lên thật cao.

Lúc này, hắn chỉ thấy ngực mình tràn ngập hào khí.

Ngày xưa có Franklin thả diều bắt sét, ngày nay có An Lâm thả diều dẫn sét!

Không sai, An Lâm cắn răn quyết định để sét đánh mình!

Giờ hắn đã hắn đã có hai bộ công pháp là thần công Địa Liên tầng thứ nhất và thuật Thần Uy, chỉ cần học thêm một bộ công pháp nữa là hắn sẽ thăng cấp lên được Đạo Chi Thể cấp mười ngay!

[Đạo pháp Nguyên Lôi tầng thứ nhất—— điều kiện đạt thành: bị sấm sét hình thành tự nhiên trong trời đất đánh trúng người một lần.]

[Đạo Chi Thể cấp mười —— điều kiện đạt dược: học được ba loại công pháp khác nhau trong hệ thống.]

Chỉ cần bị sét đánh một lần, hắn có thể hoàn thành cả hai nhiệm vụ cùng một lúc luôn!

Một hòn đá bắn hai con chim, cớ sao mà không làm chứ?

Vấn đề duy nhất là, hắn có thể sống sót sau khi bị sấm sét đánh trúng không...

Ba người không rõ lý do, đều hoảng hồn nhìn An Lâm chuẩn bị mọi thứ.

Nếu không phải An Lâm nhờ họ chuẩn bị sẵn trận pháp chữa trị, họ sẽ tưởng An Lâm bị điên thật rồi.

Không, cho dù là như thế, họ cũng nghĩ rằng An Lâm đã điên rồi!

Nếu Franklin nhìn thấy cảnh này, chắc chắn ông ta cũng sẽ nghĩ An Lâm bị điên!

Đây không phải là hy sinh thân mình vì khoa học, mà là tự tìm đường chết!

Con diều này được làm từ một loại kim loại đặc biệt, dây diều cũng làm bằng sợi kim loại, một đầu còn lại cột chặt lên tay An Lâm.

Chỉ cần sấm sét đánh trúng con diều, dòng diện sẽ thông qua dây kim loại truyền lên người hắn.

Hắn ngửa đầu nhìn trời, sét đang ẩn trong tầng mây tích tụ điện tích, làm người ta không rét mà run.

Không cách nào hình dung đây là cảm giác thế nào.

Hắn không biết lúc nào mình sẽ bị sét đánh trúng, cũng không biết bị đánh trúng xong mình sẽ ra sao, có còn sống nổi không.

Cảm giác này, chỉ có thể nói... đúng là quá kích thích!

Con diều bay ngày càng cao, ngày càng lại gần tầng mây.

Tiếng sấm ầm ầm phát ra từ tầng mây, tiếng tim đập của An Lâm cũng bắt đầu lớn hơn, nhanh hơn.

Tới rồi... tới rồi... sắp tới thiệt rồi kìa...

Tay hắn run rẩy, dù hắn có thần công bảo vệ cơ thể, sức bật của cơ thể cũng mạnh hơn rất nhiều so với các tu sĩ bình thường, nhưng đó là sấm sét đó! Tia sấm có hiệu điện thế lên đến cả triệu Vôn, ai dám nói mình không sợ chứ?

Cho dù luồng năng lượng này sẽ không đánh hết lên người An Lâm, nhưng nó cũng đáng sợ lắm đó!

Ngay lúc An Lâm vô cùng lo lắng, bỗng một tia sáng loé lên giữa bầu trời, hắn vừa định ngước lên xem thử chuyện gì xảy ra. Thì một luồng năng lượng khổng lồ đáng sợ đã lập tức lan tràn khắp cơ thể, cơn đau như xé da cắt thịt và cảm giác tê dại chiếm cứ hoàn toàn đầu óc hắn!

Ba người đứng cạnh vây xem chỉ thấy tia sét loé lên, An Lâm trực tiếp bị sét đánh thành ông chú Châu Phi, con diều cũng rơi xuống đất...

"Uỳnh rầm!"

Lúc này, tiếng nổ rung trời mới truyền tới.

[Leng keng! Đạt được đạo pháp Nguyên Lôi tầng thứ nhất, thức tỉnh thuật Dẫn sét...]

[Đinh ling! Đã học được ba loại công pháp khác nhau của hệ thống, sẽ bắt đầu đột phá ngay bây giờ...]

Cả người An Lâm cháy đen, đầu óc dính cả vào nhau chẳng suy nghĩ được gì nữa.

Hắn mở miệng, khói trắng bay từ trong miệng ra: "Xong rồi!"

Nói xong, hắn nhắm mắt lại "bịch" một tiếng ngã vật ra dưới đất.

"An Lâm!"

Ba người đứng cạnh thấy vậy la hoảng lên, chạy như bay về phía hắn, ngay sau đó, phép thuật chữa trị không ngừng bao phủ lên người An Lâm...

...

Không biết qua bao lâu, An Lâm dần dần tỉnh lại.

Đập vào mắt là một anh chàng mập mạp đang móc lỗ mũi kê sát mặt vào nhìn hắn.

"Mẹ ơi! Anh là ai vậy?"

An Lâm bị doạ cho hết hồn, ngồi bật dậy, lớn tiếng hỏi.

"Chào An Lâm đạo hữu, tôi là "Chúa Cứu Thế" nè, trong nhóm bảo vệ trái đất ấy!" Cậu mập đỉnh cái bụng bự của mình, vui vẻ cười chào hỏi An Lâm.

An Lâm nghe vậy ngồi sững sờ trên giường luôn.

Mợ ơi! Đây chính là Chúa Cứu Thế à?

Trong ấn tượng của hắn, một người giỏi tới mức có thể chạy tới Mỹ trộm thành tựu khoa học, nhìn sao cũng phải là kiểu người như Schwarzenegger, thân hình cơ bắp cuồn cuộn, chứ sao lại là cậu mập núc ních thế này được! ?

Như hiểu được trong lòng An Lâm đang nghĩ gì, cậu mập nọ biểu diễn thử mấy chiêu quyền thuật cực kì dũng mãnh: "Đừng coi thường tôi, tôi là người mập rất nhanh nhẹn đó!"

An Lâm: "..."

Sau khi thức dậy, từ miệng Chúa Cứu Thế hắn biết được, sau khi bị sét đánh mình đã nằm suốt một ngày trời.

Bây giờ, đại đa số tu sĩ ở nhân gian đều đã tụ tập tới khách sạn này, chỉ chờ tới ngày mai, là sẽ đồng thời xuất phát tới Côn Lôn.

An Lâm kiểm tra thử thân thể mình, cảm nhận sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể lớn hơn hẳn, trong lòng hắn thấy vô cùng vui sướng.

Hắn bây giờ đã thành công thăng cấp tới Đạo Chi Thể cấp mười!

Hai mắt hắn phát sáng, mở miệng nói: "Tốt lắm, đã tới lúc bày ra thực lực thật sự của mình rồi!"

Bình Luận (0)
Comment