Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-Full)

Chương 7 - Lớp 1 Yếu Nhất Vs Lớp 100 Mạnh Nhất.

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

------------------------

Hai người An Lâm và Lưu Đại Bảo bắt đầu tấn công cùng lúc.

Bọn họ di chuyển nhanh như gió, rất nhanh đã va chạm vào nhau.

Cao trào của trận đấu lập tức bùng nổ, hai người vừa khai chiến đã sử dụng lực lượng mạnh nhất!

Binh binh binh. . . Bốp bốp bốp. . . Cạch cạch cạch. . . Vù vù vù. . .

Sau trận đánh nhau quyết liệt, hai người thở hổn hển tách ra, sốt ruột giằng co với nhau.

"Cậu không tệ.''

"Hừ. . . Cậu cũng không kém!''

"Nếu đã vậy, tiếp tục đi!''

"Được!''

Vì thế hai người lại sáp vào nhau, tăng thêm quyền thuật. . .

Binh binh binh. . . Bốp bốp bốp. . . Cạch cạch cạch. . . Vù vù vù. . .

Mấy trăm sinh viên mới thiên tài đến từ khắp nơi trong Cửu Châu, trợn mắt há mồm nhìn cảnh hai người vật lộn, một lúc lâu sau vẫn không lấy lại được tinh thần.

"Trời ạ, cuối cùng tôi đã làm cái gì sai, vì sao muốn tôi thấy được cảnh này.'' Có sinh viên mới tuyệt vọng nói.

"Trình độ này thật sự là lớp 1 ư?''

"Hóa ra những lời đồn đại có liên quan đến An Lâm là thật, hắn thật sự là người mạnh nhất. . .''

Một cô gái đáng yêu nước mắt ròng ròng, nhìn An Lâm ngọc thụ lâm phong, lại còn sử dụng những động tác thô bỉ như thế, chỉ cảm thấy ảo tưởng tan biến.

Hứa Tiểu Lan càng hối hận không thôi, cô ở trên xem cuộc chiến của An Lâm, chỉ cảm thấy hai mắt đã mù, không khỏi lẩm bẩm nói: "Tôi thật sự điên rồi mới đồng ý tới đây cổ vũ cho cậu.''

Phản ứng của khán giả xung quanh ngày càng mãnh liệt, Hứa Tiểu Lan cảm thấy may mắn vì mình không nói lời kia ra.

Cô lau mồ hôi lạnh đổ đầy trán, nhìn An Lâm sa vào cuộc chiến khó khăn, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, những lời "An Lâm cố lên'' này, tôi thật sự không có dũng khí hét trước mặt mọi người. . .''

Khi An Lâm và Lưu Đại Bảo chiến đấu ác liệt, Hứa Tiểu Lan đã phát hiện ra bóng dáng nam thần của cô.

Hiên Viên Thành! Không ngờ hắn cũng đến xem thi đấu, Hứa Tiểu Lan cảm thấy vui vẻ.

Cô vừa định đi qua chào hỏi, sau đó lại nhìn thấy Hiên Viên Thành xoa ấn đường rời khỏi đám người đang xem thi đấu.

Vẻ mặt của Hiên Viên Thành giống như hắn bị bẩn mắt, khiến Hứa Tiểu Lan dừng bước.

Cô liếc nhìn Hiên Viên Thành một cái với vẻ thông cảm, thầm nghĩ trong lòng: "Thôi, vẫn nên để hắn đi trước bình tĩnh lại đã. . .''

An Lâm và Lưu Đại Bảo lại tách ra, lúc này hai người đều bị thương.

Gương mặt tuấn mỹ của An Lâm bị đánh sưng, mà hai mắt của Lưu Đại Bảo cũng bị đánh thành mắt gấu mèo.

"Cậu mạnh hơn dự kiến của tôi, không hổ là sinh viên mới đứng đầu khóa, một trong ba người làm mưa làm gió.''

"Có thể bức tôi đến mức này, chắc cậu cảm thấy rất tự hào. Bây giờ, tôi sẽ dùng tuyệt chiêu đáng sợ nhất đây!''

Lưu Đại Bảo bị đánh thành ra như vậy, trên mặt có sự giận dữ rõ ràng, quát lớn với An Lâm.

Không biết vì sao, những sinh viên mới vây xem nghe câu này, tiếng thảo luận cũng dần dần hạ xuống, tự nhiên đều mong chờ tuyệt chiêu trong lời Lưu Đại Bảo.

An Lâm càng cảm thấy rùng mình, không ngờ Lưu Đại Bảo còn có chiêu này, điều đó khiến hắn vô cùng cảnh giác.

"Tiên Pháp Hấp Chưởng!'' Hai tay Lưu Đại Bảo đưa về phía An Lâm, hét lớn một tiếng, ánh sáng trắng từ hai tay hắn phát ra.

An Lâm đột nhiên cảm thấy được một lực hút, ngay sau đó, cả người hắn không tự chủ được bay về phía Lưu Đại Bảo.

"Không ngờ lại là tiên pháp!'' An Lâm quá sợ hãi, kích động nói.

Đây là lần đầu tiên hắn tự mình cảm nhận uy lực của tiên pháp, chỉ cảm thấy trong lòng có muôn vàn khí phách.

Đây là tu tiên giả trong lúc chiến đấu đó!

Lúc cơ thể An Lâm bay đến gần Lưu Đại Bảo, thừa lúc hai tay Lưu Đại Bảo không thể cử động, quả đấm của hắn sử dụng toàn lực, đánh lên mặt Lưu Đại Bảo.

"Rầm!'' Lưu Đại Bảo không hề phòng bị, gương mặt đã bị An Lâm đánh trúng một quyền, một cái răng bay lên không trung. . .

Lưu Đại Bảo ngã xuống đất, nhổ ra một ngụm máu, sắc mặt kinh sợ.

"Năng lực phản ứng thật đáng sợ, quả nhiên cậu là đối thủ mạnh của tôi.''

"Nhưng cậu càng mạnh, tôi lại càng hưng phấn.

Bởi vì chỉ có như thế, mới được gọi là chiến đấu!''

Lưu Đại Bảo hùng hồn nói xong, lại xoay người đánh nhau với An Lâm. . .

Binh binh binh. . . Bốp bốp bốp. . . Cạch cạch cạch. . . Vù vù vù. . .

Đám người đang xem trận đấu trợn mắt há mồm, rơi vào bầu không khí trầm mặc quỷ dị.

. . .

"Tôi muốn xông lên đánh cho hai người họ một trận.'' Một sinh viên mới mắt không biểu cảm nói.

"Tôi cũng muốn, tôi không nhịn được rồi. . .'' Một sinh viên mới khác phụ họa, hắn đã rút trường kiếm bên hông ra.

"Tôi thật sự điên rồi, vì xem bọn họ quyết đấu, tôi còn từ bỏ việc đến nhà ăn của trường, ai tới trước sẽ được lấy món điểm tâm dâu tây ngọt đó! Nếu các cậu đều lên, tôi cũng theo.'' Một nữ sinh rút chủy thủ của cô ra, hùng hổ mở miệng nói.

"Thêm một người.''

"Thêm một người.''

"Thêm một. . .''

Cứ như vậy, mấy trăm sinh viên mới đang xem hai người chiến đấu, đằng đằng sát khí, ào ạt rút vũ khí ra.

Hứa Tiểu Lan cười khổ, cô lén lút lui về sau một bước, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho An Lâm: "An Lâm à, ngàn vạn lần đừng bị đánh chết đó, bị đánh cho tàn phế một chút đã không tệ rồi. . .''

An Lâm và Lưu Đại Bảo đang ở giữa cuộc chiến, hoàn toàn không biết, tính mạng của bọn họ bị nguy hiểm. . .

"Các cậu bình tĩnh một chút, tôi đã báo động rồi!'' Một nam sinh xé không mà đến chỗ khác, oán hận nói.

Những người khác đều cho rằng hắn đang nói đùa, không để ý đến, chuẩn bị bắt đầu ra tay.

Nhưng rất nhanh, ba người đạp chân phi kiếm, chàng trai thân khoác lam bào từ trời giáng xuống, dừng lại chiến trường An Lâm và Lưu Đại Bảo đang chiến đấu.

Một thanh Thiên kiếm rơi xuống khu vực xung quanh hai người giao chiến, ngay sau đó một trận gió táp kinh khủng từ trên kiếm giải phóng ra ngoài, lập tức thổi bay An Lâm và Lưu Đại Bảo đang chiến đấu.

Đột nhiên có người nhúng tay vào, khiến hai người đang tập trung ác chiến đều cả kinh, đều dừng cuộc chiến lại.

Lúc này, chàng trai dẫn đầu mới bày ra lệnh bài màu lam, nói với An Lâm và Lưu Đại Bảo: "Chúng tôi là thành viên của đội Chấp Pháp trường học, hai người các cậu đánh nhau trong sân trường, tinh hình vô cùng ác liệt.''

"Chiếu theo quy định trong nội quy của trường đại học Liên Hợp Tu Tiên, bây giờ bắt hai người, đưa đến nhà giam của trường học, giam trong ba ngày!''

Vẻ mặt của An Lâm bị đông cứng, lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn về phía Lưu Đại Bảo.

Chuyện gì đây, hẹn chiến giữa hai người thật ra là trái với nội quy trường học ư?

Lưu Đại Bảo không để ý đến An Lâm, ngược lại còn bày ra vẻ mặt hào phóng hy sinh vì việc nghĩa, cười ha ha nói: "Vì vinh dự của lớp 100, trận chiến này tôi không hối hận!''

"Chỉ là đáng tiếc, giữa tôi và cậu không phân được thắng bại.'' Lưu Đại Bảo có chút tiếc nuối nhìn về phía An Lâm.

Chết tiệt, bị lừa gạt! An Lâm rống giận trong lòng, lúc này hắn mới biết trong nội quy trường học có một quy định như vậy!

Mới vào trường chưa tròn một ngày, đã bị giam ba ngày.

Cuối cùng là vì sao? Tại sao lại có kết quả như vậy?

Hai người An Lâm và Lưu Đại Bảo đều bị đeo còng tay, không hề chống cự, bị ba người đội Chấp Pháp trường học mang đi.

Khi bọn họ rời đi, mấy trăm sinh viên mới phía sau vỗ tay.

Còn vỗ tay rất nhiệt tình, một lúc lâu sau vẫn chưa dừng lại, thậm chí có người còn lệ nóng quanh tròng.

"Nghe thấy tiếng vỗ tay của họ không, thông qua trận chiến này chúng ta đã chứng minh được bản thân rồi.'' Lưu Đại Bảo nói với An Lâm bên cạnh.

Trong mắt hắn không có chiến ý, ánh mắt ôn hòa nhìn An Lâm, trên mặt có khí chất anh hùng, vẻ mặt hiểu nhau không cần nói.

An Lâm cười nhẹ, giải thoát nói: "Ra vậy, có thể nhận được sự tán đồng của bọn họ, nói thật ra, bị giam ba ngày, cũng không có gì quá đáng.''

Mấy trăm sinh viên mới vừa cảm khái ngàn lần, cuối cùng kiến thức của bọn họ không gì sánh bằng chiến đấu, một trận chiến sẽ lưu lại môt nét mực đậm màu giữa cuộc đời bọn họ.

"May mà đội Chấp Pháp đến đây, nếu không tôi thật sự muốn ra tay.''

"Bọn họ đã thành công ngăn cản một cuộc chiến đáng sợ.''

"Hiệu suất làm việc của đội Chấp Pháp vườn trường rất cao, khen một cái.''

Hai người đáng thương, bọn họ hoàn toàn không biết, mấy trăm sinh viên mới này vỗ tay nhiệt liệt như vậy, là vì đội Chấp Pháp trường học đến kịp lúc đưa người đi. . .

Bình Luận (0)
Comment