Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
---------------------
Tiếng hát của Đông Phương Tuyết cất lên, cả không gian buổi hòa nhạc vang lên những tiếng hoan hô điên cuồng của đám fan hâm mộ.
Sau khi hát xong, cô cũng không rời đi như thường lệ, ngược lại đứng tại chỗ, trịnh trọng giới thiệu ca sĩ tiếp theo sắp ra sân khấu.
Khán giả tại buổi hòa nhạc đều vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì những ca sĩ sắp lên biểu diễn đều là do nhân viên trực tiếp giới thiệu.
Bình thường Đông Phương Tuyết vẫn luôn hát xong rồi rời đi như một cơn gió.
Bây giờ, cô lại cố ý nán lại giới thiệu người kia, chuyện này vô cùng khác thường.
Tất cả người xem đều hết sức tò mò, hiếu kì không biết là ca sĩ nào mà có thể khiến Đông Phương Tuyết đứng ra giới thiệu.
Sau đó, từ lời giới thiệu của Đông Phương Tuyết, khán giả có được một cái nhìn trực quan đối với vị ca sĩ sắp ra sân khấu biểu diễn.
Hắn là một tên ca sĩ mới, hắn vô cùng có tiềm năng!
Bài hát hắn sắp trình diễn sẽ mang đến cho khán giả sự thích thú và ngạc nhiên!
Đông Phương Tuyết lui xuống, cô đưa microphone cho An Lâm, dùng ánh mắt khích lệ nhìn hắn, nhẹ giọng mở miệng: “Cố lên!”
An Lâm gật đầu cười, sau đó cất bước đi tới giữa sân khấu.
Hắn vừa ra, dưới khán đài liền vang lên một trận tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Nếu như không tự mình đứng ở chỗ này, mọi người nhất định sẽ không cách nào biết cảm giác được người khác reo hò cỗ vũ là rung động đến mức nào.
Tám mươi nghìn người xem cùng hô hào cổ vũ khiến trái tim hắn muốn phình to.
Bị tám mươi nghìn người nhìn bằng ánh mắt sáng rực khiến hắn hồi hộp không thôi.
Que huỳnh quang màu trắng bắt đầu lắc lư theo nhịp, trông như là một mảnh trời đất rộng lớn với vô vàn băng tuyết, lại như là một vùng biển trắng vô biên vô tận, cực kì hùng vĩ.
Lần đầu tiên An Lâm cảm nhận được cảnh tượng hoành tráng này, lúc này hắn mới biết được cảm giác đứng trên sân khấu, đối mặt với tám mươi nghìn người xem là như thế nào.
“Chào mọi người, tôi là An Lâm.”
“Tiếp theo, tôi sẽ hát chay một nhạc phẩm có tên là ‘Đạo Tạng’.”
An Lâm nhìn biển sáng màu trắng phía trước, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi cất giọng.
Hắn vừa mở lời, trong khán phòng lập tức bùng nổ.
“Trời ạ, tôi không nghe lầm chứ, ca sĩ này muốn hát hát chay trong buổi hòa nhạc của Tuyết Tuyết sao?”
“Đây chính là thích thú và kinh ngạc mà Tuyết Tuyết nói với chúng ta sao? Sẽ không phải là kinh khủng chứ!”
“An Lâm là ai, mà Hoa quốc có ca sĩ này à?”
“Tôi vẫn khá là để ý đến nội dung của “Đạo Tạng”, sẽ không phải là điển tịch Đạo giáo chứ…”
“Ngược lại tôi muốn xem thử nam ca sĩ kia sẽ hát chay như thế nào.”
…
…
Không chỉ có khán giả tại buổi hòa nhạc bàn tán ầm ĩ, mà cả Đông Phương Tuyết luôn dõi theo An Lâm từ phía sau màn cũng bị giật nảy mình.
Sao An Lâm lại chọn bài hát như thế này để trình diễn, hơn nữa còn là hát chay… Cuối cùng thì hắn muốn quậy thế nào đây?
“Chị Lưu, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Lông mày Đông Phương Tuyết cau chặt, cô lạnh giọng hỏi.
Lúc này, chị Lưu cũng hết sức xấu hổ, lập tức trả lời:
“Đây là do An Lâm tiên sinh nhất quyết yêu cầu, hắn nói hắn có thể giữ mọi người…”
“Hát chay cũng có thể giữ mọi người ở lại?” Đông Phương Tuyết nhìn bóng người trước sân khấu, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.
Đây cũng không phải là cuộc tranh tài của các ca sĩ nghiệp dư ở trường học, mà là buổi hòa nhạc với tám mươi nghìn người xem đấy, sao hắn có thể đùa như thế?
Lúc này, An Lâm đang đứng trên sân khấu.
Hắn không để ý tiếng nghị luận kéo dài không dứt như sóng lớn dưới khán đài, hắn âm thầm điều chỉnh hô hấp, sau đó chậm rãi mở miệng:
“Hư cực thủ tĩnh đốc, vạn vật tịnh tác, phu vật vân vân các phục quy kỳ căn, chúng nhân hi hi như hưởng thái lao như xuân đăng thai, ngã độc bạc hề, vị triệu như anh nhi chi vị hài…”
Một giọng ca vang lên, nghe vừa thanh tịnh vừa có chút từ tính, phiêu đãng đến từng ngóc ngách của buổi hòa nhạc.
An Lâm bắt đầu hát, tám mươi nghìn người xem đều nghe được giọng hát của hắn.
Cứ như vậy, tám mươi nghìn người xem buổi hòa nhạc đều rơi vào trạng thái ngẩn ngơ…
“Ông trời ơi, đến cùng thì hắn đang hát cái gì, tại sao ngay cả một câu tôi cũng nghe không hiểu…”
“Ừm, anh không cô đơn đâu!”
“Tôi, tôi cảm giác như đang nghe sách trời vậy, đây là lời bài hát sao?”
Lúc này, nột số người xem có học thức khá là uyên bác kinh ngạc hô lên:
“Tôi nghe hiểu lời bài hát này, đúng là được trích ra từ trong “Đạo Tạng”!”
An Lâm vừa bắt đầu, dưới khán đài liền náo nhiệt, tiếng nghị luận vang lên ồn ào.
Không phải là bọn hắn bất lịch sự, không tôn trọng ca sĩ…
Mà là bài hát này thật sự quá lạ, quá nhiều chỗ khó hiểu!
Nhưng khi bọn hắn nghe được những ca từ kia, khi bọn hắn cảm nhận được giai điệu kia.
Chẳng biết tại sao, tâm hồn của bọn hắn dần dần trở nên yên tĩnh lại.
“Ôi, tôi cảm giác giai điệu này rất không tệ.”
“Xuỵt… Đừng làm ồn, đừng quấy rầy tôi nghe nhạc!”
“…”
Tiếng ca nương theo giai điệu mỹ diệu mà lan tỏa khắp nơi.
Mặc dù có rất nhiều người không hiểu An Lâm đang hát cái gì, nhưng mỗi một âm tiết, mỗi một nốt nhạc dường như đang thật sự chảy ngang qua trái tim bọn hắn, khiến cho bọn hắn nhìn thấy một loại ý cảnh đặc biệt.
Buổi hòa nhạc bắt đầu trở nên yên tĩnh, mọi người đều ngừng nói chuyện.
Trong không gian, thứ duy nhất tồn tại chính là tiếng ca huyền ảo êm tai của An Lâm.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có tiếng đàn vang lên.
Nghe giống như tiếng suối ngầm vang lên từ chiếc hang sâu tăm tối, trải qua nhiều khúc cua uốn quanh mới đến được đây, sau đó hoàn toàn dung hợp với giọng hát của An Lâm, lúc này ý cảnh lại càng thêm thâm sâu.
An Lâm nhìn sang một phía trên sân khấu, một cô gái áo trắng đang gảy đàn cổ.
Tiếng đàn tuyệt mỹ được phát ra từ giữa những ngón tay đầy linh hoạt của cô.
Hắn bỗng cảm thấy có một dòng chảy nhẹ nhàng tinh tế lướt qua tim mình, ấm áp điềm tĩnh, thư thái an nhàn.
Đây chính là âm thanh của Đạo Tạng, là nhạc đệm cho An Lâm.
Cô gái hoạt bát nháy mắt với An Lâm.
An Lâm cảm thấy nao nao.
Vị cô nương áo trắng xinh đẹp thoát tục trước mặt là Hứa Tiểu Lan.
Như là tâm đầu ý hợn, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Tiếng ca và tiếng đàn lạivang lên lần nữa.
Âm thanh chảy xuôi theo đầu ngón tay cô, như con bươm bướm khẽ vỗ đôi cánh, đi qua cuộc đời.
Tiếng hát thanh tịnh du dương, ẩn chứa ngàn lời nức nở, rồi lại tìm kiếm khắp nơi, quay vòng theo từng chu kỳ.
Không cách nào hình dung đây là giai điệu như thế nào, nó hay đến tột độ, không giống như những ca khúc nhân gian khác.
Từng tiếng lọt vào tai, không ngừng gột rửa tâm hồn của tám mươi nghìn người xem.
Không chỉ có người xem say mê, mà ngay cả Đông Phương Tuyết và Điền Linh Linh ở phía sau màn cũng bị chìm đắm trong đó.
Không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng âm thanh cũng kết thúc.
Tiếng ca chậm rãi nhỏ dần, cuối cùng phiêu tán theo cơn gió, tiêu tan.
Tiếng ca như là cánh bướm bay xa, lại như con đường cầu đạo đã đến điểm cuối, chậm rãi kết thúc.
Một khúc ca mang đến dư âm dai dẳng.
Khúc hát đã kết thúc từ lâu mà mấy mươi nghìn người xem vẫn chưa lấy lại được tinh thần, vẫn say đắm bên trong ý cảnh của lời bài hát như cũ.
An Lâm và Hứa Tiểu Lan nắm tay, khẽ khom người chào mấy mươi nghìn khán giả tại buổi hòa nhạc.
“Bốp bốp bốp…”
Không biết là ai đột nhiên vỗ tay.
Ngay sau đó, khán giả gấp gáp buông que huỳnh quang trong tay xuống, bắt đầu vỗ tay cuồng nhiệt.
Không còn ai vung vẩy que huỳnh quang, cũng không còn tiếng hô hào nào.
Hành động của tất cả mọi người cứ như là đã âm thầm bàn trước.
Không ai muốn dùng que huỳnh quang và tiếng hô hào để phá hư ý cảnh còn đọng lại kia.
Tất cả mọi người dùng cách thức thuần túy nhất để biểu đạt cảm xúc của bọn họ.
Trong lúc nhất thời, tại buổi hòa nhạc, tiếng vỗ tay vang vọng đến tận mây xanh!