Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-Full)

Chương 87 - Ao Cổ Ngọc Ở Tây Tạng

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

-----------------------

Cuối cùng, An Lâm vẫn phải cúi đầu trước thế lực tà ác.

Bốn đại lão Kỳ Hóa Thần đang khẩn cầu bên cạnh, cũng không thể luôn kéo dài.

Nhìn thấy ống kim đâm vào cánh tay, hắn liền đau lòng một trận.

Khi thấy máu đỏ tươi chảy từ từ vào trong ống, hắn càng cảm thấy tức ngực khó thở, vội vàng quay mắt đi hướng khác không nhìn nữa.

Sau khi rút máu xong, chưởng môn bốn giáo phái lớn bắt đầu nghiên.

Bọn họ dùng trận pháp kiểm tra cấu tạo trong máu, dùng tiên pháp kiểm tra đặc tính của máu, còn dùng những động vật nhỏ khác tiến hành thí nghiệm.

Bọn họ càng kiểm tra, càng hoang mang và mặt mày ủ rũ.

Bởi vì máu này. . .

Mẹ nó quá bình thường!

Ngay cả động vật nhỏ uống qua máu của An Lâm cũng đang nhảy nhót tưng bừng!

"Đây thật sự là máu Độc Tôn sao, tôi nghi ngờ mình đã rút phải máu giả."

Vẻ mặt chưởng môn Trương Thiên Sư của Long Hổ môn hoang mang.

"Nếu không chúng ta lại rút thêm một ống nữa được không?" Thượng Thanh Tiên Tông chưởng môn Vưu Mộc đề nghị.

An Lâm muốn báo cảnh sát.

Thêm một ống nữa ư?

Mẹ nó đám người này còn đáng sợ hơn ma cà rồng!

"Các ông đừng khiến Độc Tôn đạo hữu sợ." Chưởng môn Võ Đang Hư Vân đạo trưởng liên tục xua tay, mặt mũi hiền lành: "Máu này thật sự giống máu bình thường, không có độc. E rằng bên trong máu này ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí nào đó có độc tính cực mạnh đối với Huyết tộc."

Sau đó ông nhìn An Lâm, vẻ mặt có chút khẩn cầu: "Độc Tôn đạo hữu, bần đạo có một việc muốn nhờ. . ."

An Lâm khiếp sợ, lập tức mở miệng nói: "Tôi không đồng ý!"

"Ấy. . ." Gương mặt Hư Vân đạo trưởng tỏ ra xấu hổ.

Ông còn chưa kịp nói gì, sao đã bị từ chối rồi, chẳng lẽ ông đáng sợ như vậy.

Chưởng môn Thạch Linh Tử của Côn Lôn tiên tông thấy An Lâm như vậy, trong lòng cũng đoán được đại khái ý nghĩ của hắn, mở miệng nói: "Lần hành động chinh phạt Ma Đế này, là chuyện quan trọng nhất trong giới tu tiên."

"Theo tôi được biết, Ma Đế và Huyết Thần đều có thói quen mang nhẫn không gian bên người. Chỉ cần cậu phối hợp hiến máu với chúng tôi, chế tạo vũ khí kịch độc, một khi có được nhẫn không gian của bọn chúng, chúng tôi sẽ để cậu chọn tùy ý một thứ được không! ?"

An Lâm nghe thấy danh từ "Vũ khí kịch độc", luôn cảm thấy trong lòng khó chịu, máu trào lên như muốn phun ra.

Nhưng mà không thể không nói, nếu hắn chịu hiến máu, lập tức có thể thu hoạch được một chiếc nhẫn không gian. . .

Điều kiện này có sự hấp dẫn rất lớn!

Nên biết Ma Đế và Huyết Thần đều là đại năng Kỳ Hóa Thần, nhẫn không gian là nơi cất giữ bảo vật của bọn hắn.

Có thể thu được toàn bộ tài sản của một đại năng Hóa Thần, sức hấp dẫn có thể không lớn ư! ?

Cứ như vậy, An Lâm rơi vào suy ngẫm.

Một phút sau. . .

Ngoài miệng thì An Lâm nói không muốn nhưng đã ngoan ngoãn nằm trên giường. . .

Tới đây đi! Vì thế giới yêu quý và hòa bình này, hắn tình nguyện dâng máu lên, kính dâng thân thể!

Khụ. . . Đi quá xa rồi.

Dù sao cuối cùng An Lâm bị rút 500ml máu.

Có thể tưởng tượng ra cuộc chiến lớn sau này.

Cảnh tượng nhóm tu sĩ loài người dùng máu của An Lâm bôi khắp lưỡi kiếm, liều mạng với nhóm Huyết tộc.

Cuối cùng, mấy vị đại lão giới tu tiên mang vẻ cảm kích và thõa mãn rời đi, tiếp tục vùi đầu vào công tác chuẩn bị cho trận đại chiến.

An Lâm thì kiệt sức giống như cá mặn, nằm bẹp trên giường.

Bây giờ hắn đã không còn hình dung thân thể có thể bị người khác móc sạch rồi, mà cảm giác cơ thể bị ép khô!

Trái đất thật đáng sợ, thật muốn quay về Thiên Đình. . .

Hiên Viên Thành còn dưới đáy biển.

Hứa Tiểu Lan còn ở trên trời.

Trước khi Thanh Hà Kiếm Tiên đi đã cho An Lâm rất nhiều đan dược, coi như thù lao hắn ra tay viện trợ.

An Lâm nhìn những viên đan dược này.

Có loại nhanh chóng bổ sung nguyên khí, có loại gia tăng tiên pháp trong thời gian ngắn, có tĩnh khí ngưng thần, có tráng dương, có bổ xung canxi. . . Nhưng mẹ nó lại không có bổ máu!

"A. . . Còn sống mệt mỏi quá."

An Lâm nằm trên giường than thở.

Đại chiến tiếp theo của tu sĩ loài người, đã không còn chuyện gì liên quan tới hắn nữa rồi, Thiên Đình sẽ phái Địa Tiên xuống xử lý.

Địa Tiên vì có thực lực mạnh mẽ, xuyên qua Nam Thiên môn sẽ tạo thành không gian truyền tống không ổn định, nên cần chuẩn bị mấy ngày.

An Lâm tính thời gian một chút, hẳn trong một hai ngày nữa là có thể nhìn thấy Địa Tiên từ Thiên Đình xuống.

Hắn mở điện thoại ra nhìn nội dung trong diễn đàn tu sĩ, tất cả mọi người đang trò chuyện về ao Cổ Ngọc Tây Tạng.

Nghe nói đêm qua, phạm vi ao Cổ Ngọc Tây Tạng xuất hiện dị tượng, có cầu vồng năm màu bay ngang qua dãy núi, hơn nữa thỉnh thoảng còn có tiên âm quanh quẩn bên ao, chuyện này đã khiến đông đảo tu sĩ chú ý.

Có người dự đoán, dị tượng ở ao Cổ Ngọc Tây Tạng có liên quan tới Ma Đế Huyết Thần và việc bọn họ tiếp nhận.

Rất nhiều tu sĩ đã chạy tới ao Cổ Ngọc, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thu hoạch được gì.

Lúc trước vốn muốn hợp tới với Lâm Ý đạo trưởng và Điền Linh Linh đi bắt quỷ, cũng vì muốn điều tra chuyện xảy ra đột ngột ở Tây Tạng, nên không dứt ra được.

Mà bây giờ vị đạo trưởng kia đã bặt vô âm tín.

"Cốc cốc cốc!"

Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

Chẳng lẽ có người về khách sạn? Không đúng, không phải đám người Hiên Viên Thành còn ở ngoài ư?

Mặc dù An Lâm thấy khá nghi ngờ, nhưng vẫn cố gượng thân thể yếu ớt dậy, khó khăn đi ra mở cửa.

"Đạo sĩ giả!"

Một cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn cứ thế xuất hiện, nhào vào lòng An Lâm, suýt nữa đẩy ngã hắn!

"Điền Linh Linh, cô nhẹ chút thôi!" An Lâm la lớn.

Cơ thể hắn bây giờ vô cùng kiệt sức, lúc này lại chịu lực va chạm mạnh, thật sự sắp không chịu đựng nổi.

Điền Linh Linh cũng mặc kệ hắn, không ngừng dùng cái mũi nhỏ tinh cọ ngửi ở trên người hắn, giống như bảo bối kỳ lạ gì vậy, trong miệng còn lẩm bẩm: "Không có lý, sờ tới sờ lui rồi nghe thấy đứng dậy cũng rất bình thường, không giống với thân thể có thể hạ độc chết Huyết Vương. . ."

An Lâm: ". . ."

"Được rồi, được rồi, Linh Linh đừng làm loạn nữa, không thấy hiện giờ cơ thể An Lâm đang không tốt ư."

Lúc này, một giọng nói cực kỳ dịu dàng êm tai vang lên.

An Lâm nhìn ra ngoài cửa, phát hiện mỹ nữ cổ điến gương mặt như vẽ của Đông Phương Tuyết.

Cô đứng yên tĩnh ngoài cửa, trên mặt có nụ cười thản nhiên.

"A! Tiên nữ Tĩnh Tâm, chào buổi chiều!"

Xuất phát từ bản năng fan cuồng, An Lâm lập tức phục hồi tinh thần một chút, vội vàng chào hỏi.

Đông Phương Tuyết nhấc tay giơ túi nguyên liệu nấu ăn trong tay lên, mỉm cười nói: "An Lâm, đối với chuyện cậu gặp phải, tôi và Linh Linh đều thông cảm sâu sắc, cho nên, hôm nay sẽ để cậu nếm thử tài nấu nướng của tôi!"

Ông trời ơi. . . !

An Lâm nghe thấy câu này, lập tức nước mắt nóng hổi đảo quanh hốc mắt.

Đây là loại cảm giác hạnh phúc thế nào, thần tượng đích thân nấu cơm cho hắn đấy!

Nhân gian đều có chân tình!

An Lâm vội vàng để Đông Phương Tuyết và Điền Linh Linh vào cửa.

Trong phòng tổng thống có phòng bếp riêng, Điền Linh Linh và Đông Phương Tuyết làm đồ ăn ngay trong phòng bếp, mà An Lâm thì nằm trên giường, tiếp tục tĩnh dưỡng.

Trong phòng bếp, Đông Phượng Tuyết khẽ hát lên một bài ca dao động lòng người, cầm lấy con dao phay, từng luồng ánh dao hiện lên, chớp mắt đã chặt thái nguyên liệu nấu ăn như xương sườn, ớt xanh, cà rốt chỉnh tề đẹp mắt.

Điền Linh Linh thì không ngừng loay hoay với nguyên liệu nấu ăn, nêm gia vị, loay hoay quên cả trời đất.

. . .

An Lâm nằm trên giường, nghe Đông Phương Tuyết khẽ hát, ngửi hương thơm mê người bay từ phòng bếp ra, vẻ mặt thỏa mãn híp mắt lại.

. . .

Vùng ngoại ô thành phố, trong truyền tống trận giữa mây trắng, bỗng phát ra ánh sáng chói mắt.

Một mỹ nữ chân dài dáng người cao gầy, mặc quần áo đen bước ra.

Tay trái cô ôm một cuốn sách màu vàng đồng, mang theo cặp kính trang sức màu đỏ, có vẻ tài trí thời thượng.

Một người đàn ông trung niên đeo trường kiếm sau lưng, áo trắng tung bay đang ngáp dài bước ra.

"Nguyệt Ảnh, tiếp theo chúng ta sẽ tới chỗ nào đầu tiên đây?" Người đàn ông mở miệng hỏi.

"Ừm. . . Trước tiên tìm tới đại biểu khoa đáng yêu của tôi."

Nguyệt Ảnh Địa Tiên khẽ cười, trên mặt có vẻ mong đợi.

Bình Luận (0)
Comment