Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Tu sĩ nhân loại tận mắt nhìn thấy thủ đoạn nghịch thiên của người con trai giữa không trung, giờ đây đều kinh ngạc đến mức đờ đẫn cả người.
"Cậu ta thật sự là An Lâm mà tôi quen sao?"
"Độc Tôn thật đáng sợ!"
"Tiêu rồi, trên kiếm của tôi còn có máu của cậu ta, liệu cậu ta có đến tìm tôi gây phiền phức không..."
...
Các tu sĩ trên mặt đất bàn luận sôi nổi.
Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ đều cung kính với bóng người đang ở trên không trung kia như thần linh.
Đối lập với điều đó, Ám Dạ quân vương - người đã từng gieo rắc cho bọn họ cơn ác mộng, giờ đây đã suy yếu đến cực điểm.
Dung mạo của cô dần già nua, mái tóc dài đen như mực trở nên trắng như tuyết, hơi thở cũng trở nên yếu dần.
Sức mạnh, thần hồn, tu vi, sinh mệnh của cô cũng gần tan biến hết, đã không thể cảm giác được sự đau đớn, nếu có chỉ là sự tuyệt vọng đối với cái chết.
"Trước đây tôi coi cậu là con giun con dế. Bây giờ, tôi e rằng mình cũng trở thành con giun con dế trong mắt của cậu rồi nhỉ?"
Ám Dạ mở miệng nói bằng giọng khàn khàn, bây giờ cô đã không còn bất kỳ sức phản kháng nào cả.
Cô đã từng là Chân Vương bậc nhất của tộc Hắc Vũ, bây giờ lại bị người ta đạp dưới chân như con giun con dế.
An Lâm nhìn người con gái sắp chết này, lắc lắc đầu, hờ hững mở miệng nói: "Tôi sẽ không dùng sức mạnh để quyết định sự tồn tại của một người. Ở trong mắt tôi, cô chỉ là tội nhân ức hiếp cô giáo của tôi. Giống như cô Nguyệt Ảnh sẽ không bởi vì trình độ hơn kém, mà đối xử khác biệt với tôi. Ở trong mắt cô ấy, tôi là học sinh của cô ấy."
Ám Dạ: "..."
Con mắt u tối của cô dần trở nên ảm đạm, trong mắt loé ra một chút cô đơn không dễ nhận ra.
An Lâm không phí lời nữa, cầm kiếm Thắng Tà trong tay chém xuống một phát.
Dưới cái chém này, cơ thể Ám Dạ Chân Vương hoàn toàn biến thành bột mịn, tiêu tan trong trời đất.
Dấu ấn màu đen trên trán An Lâm, bắt đầu trở nên như ẩn như hiện.
Hắn nắm lấy chiếc nhẫn không gian mà Ám Dạ để lại, sau đó bước tiếp đến con đường đen như mực phía trước.
"Đây có lẽ là đường dẫn tới tộc Hắc Vũ, đáng tiếc quá, nếu như đủ thời gian thì đã có thể xông vào rồi..."
An Lâm nhìn con đường này, đánh một quyền tới.
"Răng rắc..."
Con đường bị một quyền của hắn làm chấn động đến mức vỡ vụn, cuối cùng cũng bắt đầu đổ sụp xuống.
"Kết thúc rồi."
An Lâm nhẹ giọng nói, dấu ấn màu đen trên trán hắn bắt đầu biến mất không còn tăm hơi.
Trong phút chốc, hắn cảm giác mình mất đi tất cả sức mạnh, cả người mềm nhũn, cảm giác mệt mỏi cực lớn kéo tới.
Tiếp đó, hai mắt hắn tối sầm lại, té xỉu ở trên mặt đất.
Đám người Hứa Tiểu Lan vẻ mặt lo lắng xông về phía An Lâm, dìu hắn dậy.
Sau khi xác nhận các dấu hiệu sinh tồn của hắn bình thường, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vẫn ổn, lần này cậu ấy không nổ tung..."
Hứa Tiểu Lan trong lòng vẫn còn sợ hãi mà nhìn An Lâm, vẻ mặt sốt sắng trên mặt dần dịu đi một chút.
Sau khi dùng Thiên Đạo Nhất Chỉ, cảnh tượng cảnh tượng tự phát nổ đáng sợ kia, bây giờ vẫn rõ mồn một trước mắt.
Nếu như An Lâm thật nổ tung, thật sự bọn họ không biết phải làm sao...
"Bạn học An Lâm lại một lần nữa sáng lập ra kỳ tích! Cái thứ vận mệnh này đúng là tuyệt vời!"
Mệnh Duyên Địa Tiên nhìn An Lâm, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng hài lòng.
Mỗi một lần nhìn thấy bạn học này làm một việc nào đó, sự lý giải của hắn đối với vận mệnh càng trở nên thông suốt.
Có lẽ trải qua chuyện như vậy hai ba lần, hắn là có thể coi đây là thời cơ đột phá đến cảnh giới Phản Hư.
Cái mà không ai chú ý tới chính là dấu ấn màu đen ở trên trán An Lâm biến mất theo thời gian.
Một sự vật nào đó thoát khỏi vật chất, không tuân theo đúng quy luật mà thoát khỏi thân thể của hắn.
Xuyên thấu phàm giới, hòa vào trong đại lục Thái Sơ.
Trời đất vẫn là khoảng trời đất kia, sinh linh của lục địa Thái Sơ sẽ không chú ý tới sự biến hóa này.
Thế nhưng, trời đất này vẫn là thay đổi rồi, một số sự vật hình như càng trở nên hợp lý.
Cảnh tượng của đại lục Thái Sơ, ở khu vực trung tâm khắp nơi đều là tà ma thời xa xưa.
Nữ nhân thân người đuôi rắn, mở con ngươi ẩn chứa ngôi sao của đạo lý.
Trong tay cô, thiên thạch bảy màu bỗng nhiên phát ra ánh hào quang óng ánh, xua đuổi toàn bộ tà ma trăm dặm xung quanh.
"Bắt đầu vá trời... Xem ra phía bên này mình phải tranh thủ rồi."
Nữ nhân cưỡi trên đám mây bảy màu, thân hình lấp lánh, di chuyển về một nơi xa xôi của đại lục.
...
...
Ba ngày sau, An Lâm tỉnh lại.
Hắn tự cảm nhận cơ thể mình một chút, vẫn khỏe như trước đây.
Rất nhiều tu sĩ nhân loại nghe tin An Lâm tỉnh lại, tới tấp đến thăm hỏi.
Dần dần, quà tặng bắt đầu chất đầy gian phòng của An Lâm.
Cảnh tượng này giống như lần trước tỉnh lại sau khi tự phát nổ, cực kỳ giống một đống fans hâm mộ đến tặng quà.
Nhưng lần nay cũng điên cuồng không kém lần trước.
Dù sao lần này An Lâm không chỉ thể hiện sức mạnh nghịch thiên, mà ở một khía cạnh khác mà nói, hắn là ân nhân cứu mạng của đám người tu sĩ nhân loại.
Nếu như không có An Lâm dũng cảm đứng ra, bọn họ e rằng cũng phải chết ở trong tay Ám Dạ Chân Vương rồi.
Đối với ân nhân cứu mạng, những tu sĩ này đương nhiên sẽ không keo kiệt, đưa không ít thứ tốt cho hắn.
Chưởng môn của các tông môn Long Hổ, Võ Đang, Thượng Thanh, Côn Lôn này cũng đến thăm hỏi, còn đưa tới ba chiếc nhẫn không gian.
Đây đều là vật phẩm để lại sau khi Huyết Thần chết, lúc An Lâm không nhặt lấy, bọn họ liền giúp nhặt về.
Không sai, những Huyết Thần này đều là An Lâm một chưởng giết chết.
Đại lão của giới tu sĩ, chỉ là đảm nhiệm chức vụ nhân viên vận chuyển của giới tự nhiên, hỗ trợ thu nhặt bảo vật.
Lâm Ý cũng đã quay về, ông sớm đã phát hiện tung tích của đại quân Huyết tộc, sau đó chặt đứt liên hệ với bên ngoài, luôn ẩn núp theo dõi gần quân địch. Mãi cho đến tận khi Huyết tộc chuẩn bị hành động, ông mới liên lạc lại với bên ngoài, lúc này mới có trận đại chiến đó.
Sau khi, Ám Dạ Chân Vương dùng đinh Phá Giới mạnh mẽ xông vào trận pháp, cũng đã sớm bước vào khu vực bí mật, hòa vào bên trong đám người Ma Đế.
Cô ta khiến cho kiếm Thắng Tà vứt bỏ đi linh kiếm vốn có, khiến cho Ma Đế trở thành linh kiếm mới.
Kiếm Thắng Tà bởi vậy thành công thoát khỏi áp chế lọc sạch linh kiếm của tam cực trận pháp, trở về thế gian.
Vốn dĩ kịch bản ban đầu là Ám Dạ cầm trong tay kiếm Thắng Tà, uống cạn máu tươi của tu sĩ nhân loại.
Tại sao lại xuất hiện một An Lâm.
Không ai biết tại sao An Lâm lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy.
Cho dù là hiện tại, mọi người cũng không ai biết rõ.
Đương nhiên, mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
An Lâm không nói, đám người Hứa Tiểu Lan cũng sẽ không chủ động hỏi.
Bên trong gian phòng.
Nguyệt Ảnh Địa Tiên mang theo vẻ mặt tò mò nhìn An Lâm, nâng gọng kính đỏ, trong mắt loé lên ánh sáng tri thức.
"Bạn học An Lâm, cậu bật chế độ hack thực sự là càng ngày càng khoa trương rồi. Một năm cảnh giới từ Đạo Chi Thể cấp không tăng lên Đạo Chi Thể cấp mười, chuyện này đã phá vỡ trình độ đại học Liên Hiệp Tu Tiên của chúng ta, thăng cấp kỷ lục, nhưng cũng chỉ là một chiêu trò hack cỏn con của cậu..."
An Lâm nghe vậy khóe miệng rụt lại, không có gì để nói.
Nguyệt Ảnh Địa Tiên híp mắt nở nụ cười, độ cong của khóe miệng tựa như vầng trăng non hoàn mỹ, tiếp tục mở miệng nói: "Tiên pháp Nhất Chỉ trong trận chiến tự do, càng sánh ngang với một đòn của tiên nhân, chiêu hack này cũng vô cùng thú vị, nhưng sẽ có tác dụng phụ... Sau đó, máu của cậu cũng được hack lên, dĩ nhiên có thể hạ độc Huyết tộc...”
An Lâm nghe Nguyệt Ảnh Địa Tiên nói, ngay cả hắn cũng cảm thấy mình đã hack hơi quá mức.
Tại sao hắn lại lợi hại như vậy?
"Nhưng điều khiến cho tôi giật mình nhất, vẫn là trận chiến ở ao Cổ Ngọc. Sức mạnh mà cậu phát ra thật sự quá mức tưởng tưởng, lại có thể áp chế hoàn toàn được Ám Dạ Chân Vương của tộc Hắc Vũ..."
Nói xong, cô đưa gương mặt xinh đẹp tiến đến trước mặt An Lâm, hơi thở như hoa lan, nhẹ giọng nói: "Nói cho tôi biết, cái phần mềm hack đó có tác dụng phụ gì không?"
An Lâm nghe đến câu nói này, trong lòng run lên, nhưng trên mặt lại cười khà khà nói: "Đương nhiên là có tác dụng phụ."
"Tác dụng phụ gì?" Nguyệt Ảnh Địa Tiên nghe thấy vậy, vẻ mặt bỗng lo âu hỏi.
"Tác dụng phụ chính là..."
An Lâm bày ra vẻ mặt thần bí, sau đó tiếp tục nói: "Hôn mê ba ngày."
Nguyệt Ảnh Địa Tiên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cuối cùng vỗ lên trán một cái, thở dài nói: "Được, cậu thắng rồi..."
"Nghỉ ngơi cho tốt, tôi ra ngoài trước."
...
Ôi, thật ra không phải là sinh mệnh sẽ giảm đi một phần năm à.
Một trăm tuổi biến thành tám mươi tuổi, mười ngàn tuổi biến thành tám ngàn tuổi.
Dù sao cùng với sự gia tăng của cảnh giới thì tuổi thọ cũng không ngừng tăng thêm, chuyện này không có gì ghê gớm cả.
Nhìn thấy Nguyệt Ảnh Địa Tiên rời đi, An Lâm lắc lắc đầu, ném hết những suy nghĩ hỗn độn trong đầu đi, bắt đầu thống kê lại những kết quả thu được lần này.