Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 174


“Sao tên đó có thể trở lại chứ!?”
Hoàng Hi Hưng nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tức tối và không cam lòng.

Cuộc thi đấu của các quân khu chỉ còn lại thời gian một tuần, Phương Vỹ Huyền biến mất cả ba tuần liền, vì sao cứ phải chọn ngay lúc này mà trở về chứ?
Nếu như Phương Vỹ Huyền không trở về thì Hoàng Hi Hưng sẽ có thể ngồi vững vị trí đội trưởng trong cuộc thi đấu này!
“Quấy rầy thời gian huấn luyện của mọi người một lát, tôi có chuyện muốn tuyên bố.” Hạ Tư Không đi đến trước mặt các đội viên, Phương Vỹ Huyền thì đứng sau lưng ông ta.

“Mọi người đều đã nhìn thấy, đại sư Phương đã trở về rồi.

Vậy thì cứ dựa theo những điều đã định ra khi trước, vị trí đội trưởng sẽ do đại sư Phương đảm nhiệm.” Lúc nói chuyện, Hạ Tư Không nhìn Hoàng Hi Hưng một cái.

Hoàng Hi Hưng cúi đầu, hai tay nắm chặt.

Những đội viên khác đã từng chứng kiến thân thủ của Phương Vỹ Huyền, lúc này càng không nói gì.

“Nếu như mọi người đã không có ý kiến gì, vậy Phương Vỹ Huyền sẽ trở thành đội trưởng của đội Tấn Long chúng ta, cậu ấy sẽ dẫn dắt mọi người, đại diện cho quân khu Giang Nam chúng ta, tham gia cuộc thi đấu của các quân khu.” Hạ Tư Không trầm giọng nói.

Sau đó, Hạ Tư Không lại nhìn Hoàng Hi Hưng một cái, nói: “Còn trung tướng Hoàng Hi Hưng sẽ là đội phó, hỗ trợ đội trưởng Phương Vỹ Huyền trong công việc.”
Nghe thấy quyết định của Hạ Tư Không, các đội viên đều âm thầm liếc trộm Hoàng Hi Hưng.

Hoàng Hi Hưng vẫn cúi thấp đầu như cũ, không có bất kỳ biểu hiện gì.

“Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, đội trưởng Phương Vỹ Huyền sẽ tiến hành đặc huấn mọi người.” Hạ Tư Không thu lại ánh mắt, nói.

Đặc huấn?
Nghe thấy câu này, các đội viên đều ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tư Không.

“Tiếp theo, đội trưởng Phương sẽ giải thích với mọi người.” Hạ Tư Không xoay người nhìn Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền cầm một xấp giấy trắng đã sao chép trong tay và đưa giấy trắng đến tay các đội viên.

“Mỗi người lấy một tờ.” Phương Vỹ Huyền nói.


Các đội viên cầm giấy trắng trong tay, nhìn động tác của nhân vật được vẽ trên mặt giấy rồi quay qua nhìn nhau.

“Cái thứ gì đây?”
“Ý của anh ta là muốn chúng ta luyện theo hình trên đây à?”
“Luyện kiểu gì đây? Dù sao tôi cũng không làm ra được mấy động tác trên đây đâu!”
Sau khi nhìn hình vẽ trên giấy trắng một hồi, các đội viên đều nháo nhào bàn tán.

Trên mặt Phương Vỹ Huyền mang theo một nụ cười nhẹ, nói: “Tin rằng mọi người đều đoán được nội dung đặc huấn của tôi là gì rồi đúng không?”
“Không sai, mọi người phải dựa theo người tôi vẽ trong hình, làm ra động tác y hệt.”
“Muốn học hình nào, mọi người tự chọn đi.”
Nghe Phương Vỹ Huyền nói như vậy, các đội viên đều ồn ào lên.

Bọn họ không ngờ Phương Vỹ Huyền thật sự muốn bọn họ học động tác của nhân vật được vẽ trong hình.

Cái này phải làm thế nào?
Có mấy đội viên đã thử làm theo, nhưng đều thất bại cả.

“Cái này phải làm thế nào đây!?” Các đội viên kêu khổ không thôi.

“Có mấy động tác không có cách nào tự mình làm được, cho nên mọi người có thể tìm người giúp đỡ, giúp mọi người bẽ ra động tác đó.” Phương Vỹ Huyền nói.

Bẽ ra động tác?
Trên mặt của các đội viên đều lộ ra vẻ quái đản.

Dựa theo động tác trên hình, nếu muốn cứng rắn bẻ ra thì chẳng phai sẽ gãy tay luôn sao?
Hoàng Hi Hưng ném giấy trắng xuống đất, nhìn Phương Vỹ Huyền với vẻ căm phẫn, nói: “Đội trưởng Phương, không bàn đến những động tác này rốt cuộc có thể làm được hay không.

Dù bọn tôi có làm được thì thế nào?”
“Chúng ta tham gia cuộc thi đấu của các quân khu, là thi đâu về kỹ xảo chiến đấu, chứ không phải biểu diễn thể thao!”
Những lời này của Hoàng Hi Hưng nhận được sự ủng hộ của phần lớn đội viên ở đây.


Đúng vậy, mấy động tác này khó làm thì không nói, dù có làm được thì lại thế nào?
Nó có thể giúp bọn họ họ chạy nhanh hơn, sức lực lớn hơn không?
Nếu như không có những tác dụng này, vậy vì sao phải luyện mấy động tác này?
“Đội trưởng Phương, tôi biết thực lực của cậu không hề tầm thường nên kiêu căng ngạo mạn.

Nhưng xin cậu hãy tôn trọng những đội viên chúng tôi, sở dĩ chúng tôi đến đây, mỗi ngày đều huấn luyện khắc khổ, tất cả là vì vinh dự của quân khu Giang Nam, chứ không phải là con khỉ để cậu trêu đùa!” Hoàng Hi Hưng trầm giọng nói.

Trong cau nói này của anh đầy mùi thuốc súng, khiến bầu không khí nơi đây lạnh đi rất nhiều.

Hạ Tư Không đứng bên cạnh hơi híp mắt, không lên tiếng.

Còn những đội viên khác càng không dám nói gì vào lúc này.

Phương Vỹ Huyền nhìn Hoàng Hi Hưng rồi mỉm cười: “Mấy động tác này đúng thật là trông rất khó, nhưng có tác dụng rất lớn, có thể kích phát tiềm năng trong cơ thể của mọi người.”
“Kích phát tiềm năng? Thế mà trước giờ tôi chưa từng nghe qua chuyện tuỳ tiện làm mấy động tác buồn cười là có thể kích phát tiềm năng của cơ thể đấy!” Hoàng Hi Hưng cười lạnh.

“Năm nay anh bao nhiêu tuổi?” Đột nhiên Phương Vỹ Huyền lên tiếng hỏi.

Hoàng Hi Hưng chững lại, đáp: “Hai mươi bảy.”
“Vậy là phải rồi, anh mới hai mươi bảy tuổi, đương nhiên là có nhiều chuyện chưa được nghe nói tới rồi.

Người trẻ tuổi vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.” Phương Vỹ Huyền nói.

Vẻ mặt Hoàng Hi Hưng cứng đờ, theo sau đó là lửa giận bùng lên trong ngực.

Một học sinh trung học còn chưa đến hai mươi tuổi mà dám dạy ngược lại anh ta làm người?
Đây là châm chọc và khiêu khích trắng trợn!
Những đội viên khác cũng trưng ra vẻ mặt kỳ dị.

Nhưng đây là lời thật lòng của Phương Vỹ Huyền.


Anh đã sống năm ngàn năm, biết được rất nhiều chuyện, cũng không biết rất nhiều chuyện.

Dung lượng não bộ của con người luôn có hạn, mà vũ trụ lại rộng lớn vô hạn.

Cho nên, Phương Vỹ Huyền không chỉ nói với người khác như vậy, anh cũng tự nói với bản thân mình như vậy, làm người nhất định phải khiêm tốn.

Mấy ngàn năm trước, vào lần đầu tiên thầy của anh dạy thể thuật cho anh, phản ứng của Phương Vỹ Huyền cũng không khác những đội viên này là bao.

Nhưng sau này, sau khi thật sự có thể làm được những động tác này, Phương Vỹ Huyền mới phát hiện tác dụng của chúng.

Nó có thể kích phát tiềm năng tối đa của cơ thể.

Đương nhiên, muốn làm được điều này thì phải làm được cả ba mươi mấy bộ động tác, cùng với duy trì thói quen huấn luyện trong thời gian dài.

Phương Vỹ Huyền có thể có được cơ thể bất diệt như bây giờ có quan hệ rất lớn với việc tạo nền tảng ban đầu trong lúc luyện tập bộ thể thuật này.

“Đội trưởng Phương! Cậu nói nhẹ nhàng như vậy, nghĩa là cậu có thể làm được các động tác trên hình! Nếu như cậu có thể làm được, vậy chúng tôi tất nhiên sẽ không có ý kiến gì nữa!” Sắc mặt của Hoàng Hi Hưng tối sầm, nói.

“Tôi làm? Vì sao tôi phải làm? Bây giờ là tôi đang đặc huấn các người, không phải các người đặc huấn tôi!” Phương Vỹ Huyền cười nhạt, nói: “Tôi lấy tư cách là đội trưởng ra lệnh cho các người, không làm cũng phải làm.”
Tất cả đội viên ở đây đều thay đổi sắc mặt.

Thiên chức của người lính là phục tùng mệnh lệnh.

Bây giờ Phương Vỹ Huyền là đội trưởng của bọn họ, đương nhiên bọn họ không thể làm trái mệnh lệnh.

Hoàng Hi Hưng cắn răng, hai tay siết chặt.

Vị trí đội trưởng này vốn dĩ thuộc về anh ta!
“Phương Vỹ Huyền chết tiệt! Rồi có một ngày tôi sẽ lấy lại tất cả!”
“Cứ như vậy đi, tự các người nghĩ cách làm cho bằng được một bộ động tác bất kỳ trên giấy, chiều mai tôi sẽ đến kiểm tra, người không làm được thì trực tiếp khai trừ khỏi đội ngũ.” Phương Vỹ Huyền thản nhiên nói.

Nghe Phương Vỹ Huyền nói vậy, các đội viên đều thay đổi sắc mặt một lần nữa.

Thời gian huấn luyện của bọn họ đã sắp được một tháng rồi, chỉ bởi vì không làm được mấy động tác quái đản trên giấy mà bị khai trừ ư?
Chuyện này có phải quá vô lý rồi không?
Tất cả đội viên đều nhìn sang Hạ Tư Không đang đứng bên cạnh.

Hạ Tư Không là đại soái của quân khu Giang Nam, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay ông ta.


Nhưng Hạ Tư Không lại bày ra vẻ mặt không cảm xúc, cũng không nói gì cả.

“Đi đây.” Phương Vỹ Huyền xoay người nhìn Hạ Tư Không một cái rồi đi ra ngoài.

Hạ Tư Không nhìn thật sâu vào vẻ mặt căm phẫn của các đội viên một cái rồi cũng xoay người rời đi.


Sau khi Phương Vỹ Huyền và Hạ Tư Không rời đi, trên sân huấn luyện bùng nổ một tràng tiếng oán thán và cả tiếng mắng mỏ tức giận.

“Tên Phương Vỹ Huyền này rõ ràng là đang làm loạn mà, cái này phải làm thế nào hả!?”
“Làm không được thì bị khai trừ!? Ông đây đã huấn luyện cực khổ hết ba tuần rồi, bây giờ lại bị khai trừ chỉ vì không làm được mấy động tác ngu xuẩn này!?”
“Tôi không làm đâu! Ngày mai có tới kiểm tra thì tôi cứ không làm đấy, để xem tên đó có thể làm gì được tôi!”
Các đội viên càng nói càng tức giận, thậm chí có người bắt đầu nguyền rủa Phương Vỹ Huyền.

Lúc này, một đội viên nói: “Hầy, dù sao cũng không làm được mấy động tác này, vậy ngày mai chúng ta cùng không làm! Tôi không tin tên Phương Vỹ Huyền kia còn dám thật sự khai trừ hết tất cả chúng ta sao?”
“Phải đó, chúng ta đã huấn luyện ba tuần rồi, bây giờ tìm thêm đội viên thì làm sao theo kịp tiến độ được? Tên đó tuyệt đối không dám khai trừ chúng ta đâu!” Một đội viên khác hùa theo.

“Dù tên đó có muốn khai trừ thì đại soái cũng sẽ không đồng ý đâu!” Một đội viên khác nói.

Sau mấy câu nói này, phần lớn các đội viên đều đạt được tiếng nói chung.

Không làm đâu!
Nhưng lúc này, Hoàng Hi Hưng lại chậm chạp không bày tỏ thái độ.

“Anh Hưng, chắc anh cũng không muốn làm đâu đúng không? Thậm chí chúng ta có thể nhân cơ hội lần này ép tên Phương Vỹ Huyền kia xuống đài!” Mấy đội viên sáp đến, nói.

Sắc mặt của Hoàng Hi Hưng u ám, nhìn các đội viên, nói: “Các cậu làm như vậy là muốn làm trái mệnh lệnh sao? Các cậu không nghe đại soái nói gì à, chúng ta phải hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Phương Vỹ Huyền!?”
Các đội viên đều thay đổi sắc mặt.

“Mấy động tác này, chúng ta không chỉ phải làm, mà còn phải làm cho tốt! Nếu như không làm thì đợi bị khai trừ đi!” Hoàng Hi Hưng lạnh lùng nói, cầm giấy trắng dưới đất lên, bắt đầu làm theo thử.

Các đội viên đều nhìn Hoàng Hi Hưng với vẻ mặt khó hiểu.

Anh Hưng bị gì vậy?
Chẳng phải anh là người không vừa mắt Phương Vỹ Huyền nhất hay sao?.

Bình Luận (0)
Comment