Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 235


Nghe thấy giọng điệu lạnh như băng của Chu Mộ Đình, toàn thân Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp run lên.

“Làm như Tiêu Hi Hòa nói, hai cậu quỳ xuống lau sạch giày da của cậu Đổng, sau đó dập đầu mấy cái để cậu Đổng bớt giận, các cậu sẽ không sao.

Nếu không… cậu Đổng không ra tay thì tôi cũng sẽ xử lý các cậu.

” Chu Mộ Đình nói với ánh mắt tàn nhẫn.

Dạo gần đây anh ta mới kết nối được với con trai của nhà giàu số một Đường Tư Siêu thông qua quan hệ của cha, mời anh ta đến Câu lạc bộ siêu xe Corey, cũng muốn dựa vào đó để rút ngắn quan hệ giữa hai người.

Bây giờ xảy ra vấn đề, đương nhiên anh ta phải giúp đỡ giải quyết.

Sống chết của loại lâu la như Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp, anh ta vốn không thèm để mắt đến.

“Cậu Chu đã lên tiếng rồi, chúng mày còn không quỳ xuống!” Tiêu Hi Hòa ở bên cạnh lớn tiếng nói.

Cậu Chu?
Lý Vũ Kiêu nhìn về phía Chu Mộ Đình, đột nhiên nhớ ra cha từng nhắc với anh ta về cái tên cậu Chu này.

Chu Mộ Đình! Con trai của ông trùm Giang Nam Chu Tưởng Việt!
Không ngờ là anh ta!
Thảo nào khí thế lại hung dữ tàn nhẫn như vậy!
Sau khi biết thân phận của Chu Mộ Đình, Lý Vũ Kiêu chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra.

Hai người trước mắt đều là con trai nhà tai to mặt lớn ở Giang Nam, tuyệt đối không phải sự tồn tại mà hạng như anh ta và Lưu mập mạp có thể trêu chọc.

“Lý Vũ Kiêu, không muốn chết thì mau quỳ xuống! Cậu Đổng và cậu Chu không có thời gian để lãng phí ở đây với mày đâu!” Trên mặt Tiêu Hi Hòa đầy vẻ đắc ý mà quát lớn.

Anh ta vừa hét lên như vậy, toàn thân Lưu mập mạp bỗng run lên, suýt nữa đã ngã ngồi trên mặt đất.

Đổng Tư Siêu không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp.

Lý Vũ Kiêu cắn răng, nhất quyết không quỳ.

Anh ta biết, nếu như quỳ xuống thì tôn nghiêm đàn ông của anh ta sẽ mất hết.

Dù có thế nào cũng không thể quỳ!
“Đậu má mày, còn không quỳ!” Tiêu Hi Hòa ở bên cạnh mượn oai của Đổng Tư Siêu và Chu Mộ Đình, lá gan cũng lớn hơn.

Thấy Lý Vũ Kiêu không chịu quỳ, anh ta đi thẳng lên trước, đạp một phát vào trên đùi Lý Vũ Kiêu.

Lý Vũ Kiêu bị đau nên kêu lên một tiếng, giận dữ nhìn Tiêu Hi Hòa.

“Còn dám lườm tao?” Tiêu Hi Hòa lại giơ chân lên, muốn đạp về phía Lý Vũ Kiêu.


Lúc này, Đổng Tư Siêu lại mở miệng: “Cậu, tránh ra cho tôi.


Tiêu Hi Hòa thay đổi sắc mặt, lui về phía sau.

“Không quỳ đúng không?” Đổng Tư Siêu nhìn sang Chu Mộ Đình ở bên cạnh.

Chu Mộ Đình lập tức dặn dò đàn em ở sau lưng.

“Cắt đứt gân tay gân chân của hai người này, ném ra ngoài!”
Tên đàn em bán bộ Tông Sư này lập tức tiến lên một bước, đi về phía Lưu mập mạp và Lý Vũ Kiêu.

Sắc mặt Lưu mập mạp trắng bệch, cơ thể run rẩy dữ dội.

Cậu ta quyết định quỳ xuống, nếu không sẽ liên lụy đến Lý Vũ Kiêu.

Nhưng lúc này, đàn em của Chu Mộ Đình đã giơ tay ra, muốn đặt lên trên bả vai của Lưu mập mạp.

“Phịch!”
Một tiếng vang trầm.

Cuối cùng Lưu mập mạp không chịu được nữa, toàn thân run một cái, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Sau đó, cậu ta nhìn thấy tên bán bộ Tông Sư chuẩn bị ra tay kia, lúc này đã ngã trên mặt đất cách xa cậu ta khoảng mười mét, ngã sấp mặt, không nhúc nhích.

Dưới mặt gã ta chảy ra một vũng máu tươi đỏ thẫm.

Không chỉ có Lưu mập mạp không kịp phản ứng, mà tất cả mọi người ở đây đều không kịp phản ứng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao đàn em của Chu Mộ Đình lại đột nhiên bay ra ngoài?
Lúc này, một tràng tiếng bước chân vang lên.

Một người thanh niên đi tới trước mặt Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp.

“Các người đang làm gì?”
Phương Vỹ Huyền nhìn Đổng Tư Siêu và Chu Mộ Đình, ánh mắt lạnh như băng.

Giây phút nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, trái tim Chu Mộ Đình bỗng nhiên co lại một cái.

Nhất là khi anh đứng đến trước mặt, Chu Mộ Đình chỉ cảm thấy trái tim như sắp nổ tung.

Tại, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Phương Vỹ Huyền, Đổng Tư Siêu ở bên cạnh cũng tim đập thình thịch, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một trận lạnh lẽo thấu xương.


Nhưng anh ta đã nhanh chóng phản ứng lại.

Anh ta là con trai nhà giàu số một Giang Nam, sau lưng còn có một vệ sĩ cảnh giới Tông Sư đi theo!
Anh ta cần phải sợ ai chắc?
Ai có thể động đến anh ta? Ai dám động đến anh ta?
“Cậu là ai?” Đổng Tư Siêu bình tĩnh lại, hỏi.

“Phương Vỹ Huyền.

” Phương Vỹ Huyền đáp.

Lúc này, một bóng dáng nóng bỏng xuất hiện ở chỗ góc cua của cầu thang.

Chính là Violet.

Cô ta đứng ở chỗ góc cua, nhìn Phương Vỹ Huyền ở trong đám người, trong đôi mắt màu tím yêu dị lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.

Phương Vỹ Huyền?
Đổng Tư Siêu chưa từng nghe nói cái tên này.

Lúc này, ông già cảnh giới Tông Sư ở đằng sau anh ta tiến lại gần bên tai Đổng Tư Siêu, nói: “Người này có thể dùng một đòn đánh bán bộ Tông Sư đến nỗi trọng thương, thực lực không kém.


“Vậy thì thế nào?” Chẳng lẽ ông không nắm chắc phần thắng?" Đổng Tư Siêu nhíu mày hỏi.

“Ha ha, đương nhiên là có rồi.

” Ông già kia cười nhạt một tiếng, nói.

“Vậy thì phế bỏ cậu ta, tối nay tôi muốn nhìn thấy ba thằng tạp chủng này quỳ gối trước mặt tôi dập đầu xin tha!” Ánh mắt của Đổng Tư Siêu tràn ngập sự tàn bạo, lạnh lùng nói.

Ông già không nói thêm nhiều lời mà bước ra ngoài.

Lúc này, Chu Mộ Đình ở bên cạnh khiếp vía.

Có chuyện gì vậy?
Đã biết đối phương là Phương Vỹ Huyền rồi, sao Đổng Tư Siêu còn dám cử người ra tay với Phương Vỹ Huyền?
Chẳng lẽ, anh ta không biết thân phận của Phương Vỹ Huyền?
Cũng đúng, loại con em nhà giàu không tiếp xúc với giới võ đạo như Đổng Tư Siêu, lại còn mắt cao hơn đầu như vậy, rất có thể không biết chuyện xảy ra trên hồ Nguyệt Tâm lúc trước thật!
Nhưng Chu Mộ Đình lại khác.


Tháng trước anh ta vừa được tận mắt chứng kiến thực lực của Phương Vỹ Huyền!
Người bịt mặt có thể dễ dàng gϊếŧ chết cường giả Xích Lang đỉnh cấp cảnh giới Tông Sư kia, lại bị Phương Vỹ Huyền treo lên đánh từ đầu đến cuối, cuối cùng biến thành một bộ thi thể cháy sém!
Từ đó về sau, Chu Mộ Đình đã biết, Phương Vỹ Huyền là một sự tồn tại tuyệt đối không thể trêu chọc!
Ngay lúc trong lòng Chu Mộ Đình đang rối bời, ông già kia đã chạy tới trước mặt Phương Vỹ Huyền.

“Oắt con, còn trẻ mà đã có được thực lực như vậy, rất không tồi… Nhưng cần phải biết rằng, có một số người không phải là người mà cậu có thể đắc tội được.


Trong lúc ông già nói, trên người đã bùng ra một luồng khí thế mạnh mẽ.

Tầng một của Club vốn không có gió lại đột nhiên nổi lên một cơn gió mạnh.

Những con em nhà giàu tầm thường chưa từng tiếp xúc với giới võ đạo ở xung quanh đều thốt ra từng đợt trầm trồ.

“Đây chính là hơi thở của võ đạo Tông Sư ư? Quả nhiên là danh xứng với thực…”
Trên mặt Tiêu Hi Hòa ở bên cạnh nở nụ cười trên nỗi đau của người khác.

Lại còn khiến vệ sĩ cảnh giới Tông Sư của Tiêu Chấn Vũ phải ra tay!
Lần này Lý Vũ Kiêu hoàn toàn xong đời rồi!
Ông già giơ tay phải ra, ngón trỏ chỉ vào vị trí đầu gối của Phương Vỹ Huyền.

“Oắt con, tôi tháo hai chân của cậu ra trước.

Cậu xin lỗi cậu Đổng cho cẩn thận vào.

” Ông già vừa nói, đầu ngón tay vừa ngưng tụ một nắm chân khí.

Nhưng lúc này, Phương Vỹ Huyền đột nhiên bước về phía trước một bước.

Sắc mặt ông già thay đổi, tập trung nhìn vào.

Một quả đấm đã xuất hiện ở trước lồng ngực ông ta.

“Ầm!”
Giây tiếp theo, ngực của ông già bị lõm xuống một khoảng lớn, cả người bay về phía sau như viên đạn.

“Rầm!”
Một tiếng vang thật lớn, cơ thể của ông già lập tức xuyên qua vách tường ở phía sau, bay ra ngoài.

Xung quanh nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Toàn bộ tầng một của Club chỉ có các loại tiếng thở hổn hển.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao cái ông võ đạo Tông Sư kia lại biến đâu mất rồi?
Mấy giây trôi qua mới có người phản ứng được.

Bọn họ nhìn Phương Vỹ Huyền vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt giống như đang nhìn thần thánh.

Người, người này rốt cuộc là…
“Bịch!”
Chu Mộ Đình trực tiếp quỳ xuống, dập đầu với Phương Vỹ Huyền.


“Đại sư Phương, tôi sai rồi, tôi không biết hai người họ là bạn của cậu, xin cậu tha cho tôi một mạng.

” Chu Mộ Đình gào khóc xin tha.

Nhìn thấy dáng vẻ của Chu Mộ Đình, những người xung quanh hít sâu một hơi.

Đây chính là con trai của ông trùm Chu Tưởng Việt đó! Gần như là một sự tồn tại hoành hành ngang ngược, coi trời bằng vung ở Giang Nam!
Nhưng hôm nay, anh ta lại quỳ xuống kêu góc xin Phương Vỹ Huyền tha cho!
Đổng Tư Siêu nhìn thấy Chu Mộ Đình dập đầu, lại nhìn về phía vách tường ở bên cạnh vừa bị đụng thủng thành một cái lỗ.

Sắc mặt của anh ta dần dần tái đi, trái tim nhảy bình bịch.

“Tôi, tôi…” Đổng Tư Siêu nhìn Phương Vỹ Huyền, nói không nên lời.

Phương Vỹ Huyền lạnh lùng quét mắt nhìn một cái đã khiến toàn thân anh ta run lên.

“Tạch tạch tạch…”
Đũng quần của Đổng Tư Siêu ướt đẫm trong nháy mắt, một ít chất lỏng màu vàng nhỏ xuống mặt đất
Phương Vỹ Huyền tiến lên một bước, đi đến trước mặt Đổng Tư Siêu.

“Cậu, cậu không thể… Tôi là nhà giàu nhất Giang Nam…” Đổng Tư Siêu run rẩy toàn thân, nói.

“Đùng!”
Anh ta chưa dứt lời đã bị Phương Vỹ Huyền tát một cái bay ra ngoài, ngã rầm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Phương Vỹ Huyền quay đầu lại, nhìn thấy dấu giày trên đùi Lý Vũ Kiêu, bèn hỏi: “Là ai đá?”
Lý Vũ Kiêu chưa kịp trả lời, bên cạnh đã “Phịch” một tiếng.

“Xin, xin lỗi, tha cho tôi một mạng…”
Tiêu Hi Hòa ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt nước mũi đầm đìa xin tha.

“Ầm!”
Phương Vỹ Huyền vung một chân lên, đá Tiêu Hi Hòa bay ra ngoài.

Tiêu Hi Hòa hét thảm thiết một tiếng, ngã xuống mặt đất cách xa mấy mét, không còn nhúc nhích.

Chu Mộ Đình vẫn còn đang dập đầu nhận sai.

Lúc này, Phương Vỹ Huyền chú tới một ánh mắt khác thường.

Anh ngẩng đầu lên, trùng hợp chạm phải ánh mắt của Violet.

Violet hơi híp mắt lại, trong đôi mắt tím hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.

Ánh mắt của Phương Vỹ Huyền khẽ động.

Bởi vì anh cảm nhận được, trong ánh mắt của Violet ẩn chứa sát ý không rõ ràng.

.

Bình Luận (0)
Comment