Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 289


“Hội Long tức? Đây là gì?” Nghe thấy từ này, Phương Vỹ Huyền sững sờ, nghi ngờ nói.
“Chính là một thế gia Võ đạo của đảo Cửu Long, nhà họ Long.

Cứ ba tháng sẽ tổ chức hội Long tức một lần.

Nghe nói đến lúc ấy trời đất đều sẽ đổi màu, thậm chí có thể nghe thấy được tiếng rồng gầm thật sự! Cho nên mỗi lần có hội Long tức đều có rất nhiều khách du lịch đi tham quan… Nghe nói chỉ cần được tắm hơi thở của rồng thì bệnh nặng trên người sẽ hóa nhỏ, bệnh nhẹ sẽ trở nên khỏe…” Lý Vũ Kiêu nói, “Nhưng mà tôi cũng chỉ là nghe nói, chứ chưa đi hội Long tức bao giờ, phí vào cửa quá đắt…”
“Còn có phí vào cửa?” Phưỡng Vỹ Huyền nói.
“Chắc chắn rồi, nếu không người nhà họ Long mắc mớ gì để nhiều người đến chia nhau hơi thở của rồng của đến thế? Phí vào cửa cho một người là năm vạn tệ đấy! Nhưng lần này tôi đã xin được kinh phí của cha, đủ để mấy người chúng ta đi một chuyến.” Lý Vũ Kiêu nói xong, lại khuyên nhủ: “Đại ca, cùng đi chơi đi.”
Phương Vỹ Huyền suy nghĩ rồi đáp: “Được.”
“Cứ định như vậy nhé! Năm giờ rưỡi chiều ngày mai, tôi và Lưu mập mạp, còn có Vu Ánh Hà sẽ đến ga tàu cao tốc Nam Đô đúng giờ, đến lúc đó sẽ gặp nhau và cùng đi đến bến tàu đi tàu du lịch.” Lý Vũ Kiêu phấn chấn nói.
Sau khi cúp điện thoại, Phương Vỹ Huyền chìm vào trầm tư.
Đảo Cửu Long, hội Long tức…
Có thể nghe thấy tiếng rồng gầm thật sự?
Phương Vỹ Huyền rất tò mò, cái gọi là hơi thở của rồng và rồng gầm này rốt cuộc là thứ gì.
Bởi vì anh xác định, thế gian bây giờ hoàn toàn không thể tồn tại rồng đang sống.
Loại thần thú như rồng này, kể từ khi Phương Vỹ Huyền sinh ra thì đã là truyền thuyết.
Nói cách khác, cũng chính là gần 5000 năm trước rồng đã biến mất trên thế gian, không có bất cứ ai từng nhìn thấy rồng.
Cách nói về rồng, chỉ tồn tại trong sách cổ.
Đương nhiên, Phương Vỹ Huyền tin rồng thật sự từng tồn tại.
Chỉ là thời gian đã trôi qua quá lâu, rất khó để tìm được dấu vết rồng từng tồn tại trên thế gian.

Nhưng về tông môn của rồng, hoặc là công pháp, cho dù là giới tu tiên trước đây hay giới Võ đạo bây giờ đều tồn tại.
Hơn nữa, năm đó ông già kỳ lạ cho Phương Vỹ Huyền đôi mắt cũng từng nói, ông ta từng gϊếŧ rồng.
Mặc dù cho đến bây giờ Phương Vỹ Huyền cũng không xác định, lời ông già này nói rốt cuộc là thật hay giả.
Nói tóm lại, nhà họ Long của đảo Cửu Long này tổ chức cái gọi là hội Long tức đã hoàn toàn khơi dậy hứng thú của Phương Vỹ Huyền.

Năm giờ rưỡi chiều ngày hôm sau, Phương Vỹ Huyền gặp Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp cùng Vu Ánh Hà rụt rè ở ga tàu cao tốc Nam Đô.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, Vu Ánh Hà mới lộ ra nụ cười chạy đến bên cạnh Phương Vỹ Huyền, ôm cánh tay của anh.
“Anh Vỹ Huyền.”
Lý Vũ Kiêu ở phía sau, nhìn Phương Vỹ Huyền với ánh mắt hâm mộ.
Lão đại chính là lão đại, mọi nữ thần đều nhiệt tình với anh ấy như vậy.
Lưu mập mạp nhìn thấy Phương Vỹ Huyền vẻ mặt cũng rất kích động.
“Phương Vỹ Huyền cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc làm thế nào để thi đạt điểm tuyệt đối tất cả môn học được không vậy? Các môn học khác tôi đều có thể hiều, nhưng tôi thật sự không hiểu ngữ văn.

Những đề đọc hiểu và làm văn phải viết thế nào mới sẽ không bị trừ điểm…” Lưu mập mạp đi đến bên cạnh Phương Vỹ Huyền, hỏi không ngớt.
Phương Vỹ Huyền lắc đầu nói: “Gặp may mắn.”
“May mắn? Tôi cũng muốn dựa vào may mắn để thi được điểm tuyệt đối!” Lưu mập mạp nói.
“Kẻ mạnh đều khiêm tốn, trình độ này, có may mắn đến mấy đi nữa cũng vô dụng.” Lý Vũ Kiêu nở nụ cười khinh thường nói.
“…” Lưu mập mạp tức giận nhìn Lý Vũ Kiêu.
Khi hai người cậu một câu tôi một câu thì Vu Ánh Hà lại nhìn Phương Vỹ Huyền, hỏi: “Anh Vỹ Huyền, có điểm rồi anh muốn đăng ký vào trường đại học nào?”
Với điểm số này của Phương Vỹ Huyền, các trường đại học danh tiếng khắp Trung Quốc đều tranh nhau nhận, thậm chí sẽ sử dụng các loại học bổng để dụ anh.
“Nếu học có lẽ sẽ học ở đại học Nam Đô.” Phương Vỹ Huyền trả lời.

“Nhưng mà thành tích của anh đủ vào Bắc đại và Thanh Hoa mà…” Vu Ánh Hà ngạc nhiên nói.
Mặc dù đại học Nam Đô cũng là trường đại học nổi tiếng cả nước, đứng trong top 10 trường đại học hàng đầu Trung Quốc.

Nhưng so với đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa vẫn có khoảng cách.
Nếu có lựa chọn, trong mười người thì mười người đều sẽ chọn Bắc đại hoặc Thanh Hoa.
“Chủ yếu là thuận tiện, trong khoảng thời gian gần đây anh sẽ ở Nam Đô.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Ồ.” Vu Ánh Hà không hỏi thêm nữa.

Khoảng bảy giờ tối, nhóm người Phương Vỹ Huyền đến bến tàu Nam Đô.
Trước bến tàu có một chiếc tàu du lịch sang trọng đang cập bến, lúc này đang có nhiều khách du lịch lên tàu.
Lý Vũ Kiêu lấy bốn tấm vé lên tàu ra khỏi ba lô, dẫn nhóm người Phương Vỹ Huyền cùng lên tàu du lịch.
“Tàu du lịch này là tàu thuộc sở hữu của đá quý Chu thị đảo Cửu Long, rất sang trọng.

Trên tàu có sòng bạc, nhà hàng buffet, rạp chiếu phim, phòng bi-a thậm chí có cả phòng khiêu vũ… Là tàu du lịch lớn nhất cả đảo Cửu Long.” Lý Vũ Kiêu vừa đi vừa giới thiệu cho Lưu mập mạp bên cạnh.
Sau khi lên tàu, điều đầu tiên nhìn thấy là một đại sảnh được trang trí khá cao cấp.
Có rất nhiều ghế ngồi và sô pha được đặt ở đây để khách du lịch nghỉ ngơi.
Mà cách đó không xa còn có một quầy bar phục vụ đồ uống và đồ ăn nhẹ.
Trong đại sảnh lúc này đã có nhiều khách du lịch, không ít khách đều đi lên tầng hai.
“Có muốn vào trong xem thử không, bên trong mới là trung tâm của chiếc tàu du lịch này, có đủ các thiết bị giải trí.” Lý Vũ Kiêu hỏi.
Phương Vỹ Huyền lắc đầu nói: “Ba người các cậu đi đi, tôi lên boong tàu đứng một lát.”

Lý Vũ Kiêu gật đầu, nhìn về phía Lưu mập mạp và Vu Ánh Hà.
“Anh Vỹ Huyền, thật sự không đi vào xem một chút sao?” Vu Ánh Hà hỏi.
“Không thú vị gì cả, mọi người đi đi.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Vậy được.” Vu Ánh Hà chưa bao giờ đi tàu du lịch, huống gì là một chiếc tàu sang trọng như vậy!
Trong đôi mắt to của cô ấy tràn đầy vẻ tò mò, đi theo phía sau Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp đi vào bên trong tàu du lịch.
Lúc này, trong đại sảnh tầng hai có một bóng người đang dựa vào lan can.
Đây là một người phụ nữ có dáng người lẳиɠ ɭơ, ăn mặc lộng lẫy.
Cô ta trông rất xinh đẹp, trên mặt trang điểm nhẹ.
Lúc này người phụ nữ đang nhìn chằm chằm bóng dáng Phương Vỹ Huyền trong đại sảnh, trong ánh mắt tràn đầy oán giận và thù hận.
Phương Vỹ Huyền!
Lại để tôi gặp được cậu ở đây!
Người phụ nữ này chính là Đinh Thanh Trúc.
Đinh Thanh Trúc lúc này đã là vợ hợp pháp của Chu Hưng Thịnh.
Lần đó, cô ta đặc biệt mời Phương Vỹ Huyền đến nhà ăn ăn cơm, sau đó cho người chụp ảnh lại gửi cho Chu Hưng Thịnh, muốn tạo ra cảnh Phương Vỹ Huyền có mờ ám với cô ta.
Nhưng cô ta không ngờ, sau khi Chu Hưng Thịnh nhận được ảnh không những không gây rắc rối cho Phương Vỹ Huyền mà lại trực tiếp tìm đến cô ta, mắng cô ta là đồ đê tiện, đêm đó phá thân cô ta!
Lúc đó Đinh Thanh Trúc từng muốn tự tử, nhưng sau đó không thể chịu đựng được nỗi sợ hãi về cái chết nên từ bỏ suy nghĩ này.
Không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể gả vào nhà họ Chu.
Gả vào nhà họ Chu hơn một tháng, trong lòng Đinh Thanh Trúc vô cùng oán hận, sự thù ghét đối với Phương Vỹ Huyền cũng dần tăng.
Cô ta bây giờ đã hoàn toàn trở thành món đồ chơi của Chu Hưng Thịnh! Cô ta không hề có địa vị ở nhà họ Chu, tất cả mọi người đều có thể giẫm lên cô ta!
Tất cả những điều này đều do Phương Vỹ Huyền gây nên!
Nếu lúc đó Phương Vỹ Huyền sẵn lòng ra tay giúp đỡ cô ta, thì cô ta sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này!
Điều khiến Đinh Thanh Trúc căm hận nhất là, với sức mạnh của Phương Vỹ Huyền thì việc giải quyết một Chu Hưng Thịnh là chuyện dễ dàng.
Nhưng Phương Vỹ Huyền không muốn giúp cô ta! Để cả đời cô ta đều bị hủy hoại!
Đinh Thanh Trúc nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, hốc mắt dần nổi lên màu máu, trong ánh mắt chỉ có thâm độc.

Nhìn thấy Vu Ánh Hà nói chuyện với Phương Vỹ Huyền, trên khuôn mặt lẳиɠ ɭơ của cô ta lộ ra một nụ cười độc ác.
“Hủy hoại cuộc đời tao, vậy thì tao sẽ trả lại gấp mười!”

Phương Vỹ Huyền nhận ra ánh mắt của Đinh Thanh Trúc.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Đinh Thanh Trúc, cô ta lập tức xoay người bỏ đi.
“Đinh Thanh Trúc?” Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày.
Anh không ngờ, sẽ gặp được Đinh Thanh Trúc ở nơi này.
Nhưng, anh cũng không định chào hỏi Đinh Thanh Trúc.
Người phụ nữ này cho anh cảm giác rất xấu.
Phương Vỹ Huyền xoay người đi lên boong tàu, nhìn cảnh biển bên ngoài.
Bây giờ đã là tám giờ tối, trên biển sóng yên gió lặng, không hề có sóng lớn.
Phương Vỹ Huyền nhìn đảo Cửu Long ở phía xa, hơi nheo mắt lại.

Tầng trên cùng của tàu du lịch, nơi này có rất nhiều phòng, là nơi nghỉ ngơi của những vị khách tôn quý nhất.
Đinh Thanh Trúc đi vào một phòng trong đó, một người đàn ông đang ngồi trên sô pha trong phòng, ly rượu để trên bàn.
Chính là Chu Hưng Thịnh.
Nhìn thấy Chu Hưng Thịnh, trong mắt Đinh Thanh Trúc xẹt qua vẻ chán ghét.
Ngoại trừ Phương Vỹ Huyền thì Chu Hưng Thịnh chính là người mà cô ta hận nhất.
“Chu Hưng Thịnh, tôi bàn với anh một chuyện.” Đinh Thanh Trúc đi thẳng đến phía trước Chu Hưng Thịnh, nói.
Chu Hưng Thịnh đang cúi đầu nhìn di động, nghe thấy câu nói này ngẩng đầu cười nói: “Bảo bối đến rồi à, vừa rồi tôi còn đi tìm cô đấy.”
Trong lúc nói chuyện, Chu Hưng Thịnh đứng dậy ôm eo Đinh Thanh Trúc, tay đưa ra phía sau.
Trong mắt Đinh Thanh Trúc xẹt qua tia chán ghét, nhưng cơ thể lại không phản kháng.
“Trước đừng vội, tôi có chuyện bàn bạc với anh.” Đinh Thanh Trúc nói..

Bình Luận (0)
Comment