Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 303


Trong mảng ký ức này, Vân Nhất Trì rõ ràng là người có liên quan.

Có rất nhiều học trò của Tử Viêm Cung đứng bên cạnh anh ta, bao gồm cả đại sư huynh của anh ta là Giang Tôn Đình.

Nhiều học trò của Tử Viêm cung đang bao vây một mình Lãnh Hoa Tĩnh.

Gương mặt của Lãnh Hoa Tĩnh trắng bệch, khóe môi rướm máu, nhưng ánh mắt lại không hề có chút sợ hãi nào.

“Đại sư huynh, người phụ nữ này nhìn cũng được đó, chi bằng…” Vân Nhất Trì quay đầu nhìn về phía Giang Tôn Đình, dùng giọng điệu cợt nhả nói.

“Ý kiến hay đó.

” Giang Tôn Đình mỉm cười, quay đầu nhìn Lãnh Hoa Tĩnh, ánh mắt lóe lên sự tham lam không hề che đậy.

“Bây giờ cô ta đã sức cùng lực kiệt rồi, trước hết cứ bắt sống lại đã.

” Giang Đình ra lệnh cho đám học trò bên cạnh.

“Đã rõ thưa đại sư huynh!”
Các học trò của Tử Viêm cung lao về phía Lãnh Hoa Tĩnh.

Lúc này, khóe miệng của Lãnh Hoa Tĩnh khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Đối mặt với mười mấy học trò của Tử Viêm Cung đang lao về phía mình, trong mắt cô ấy chỉ có sát khí, đứng đó không hề có ý định né tránh.

Lúc này, Giang Tôn Đình vốn đứng nhìn ở bên cạnh chợt nhận ra điều gì đó, hét lớn: “Không xong rồi, người phụ nữ này muốn tự bạo.

Tất cả mau lui lại!”
Vân Nhất Trì sợ tới mức lập tức xoay người chạy về sau, ánh mắt rời khỏi người Lãnh Hoa Tĩnh.

“Ầm ầm!”
Sau khi Vân Nhất Trì chạy ra ngoài không lâu, sau lưng vang lên một tiếng nổ chói tai.

Dưới sức mạnh phát ra từ vụ nổ, ngay cả Vân Nhất Trì, người đã chạy ra xa hàng chục mét cũng không thoát được, anh ta bị văng đi rồi ngã xuống đất bất tỉnh.

Đây là hình ảnh cuối cùng về ký ức có liên quan đến Lãnh Hoa Tĩnh.

Phương Vỹ Huyền nhìn về phía xa, nhìn thấy cảnh các học trò Thiên Đạo Môn chiến đấu chống lại nhóm người của Tử Viêm Cung.

Tử Viêm Cung phái đi toàn là những tinh anh của môn phái, thực lực toàn diện của học trò Thiên Đạo Môn đương nhiên là yếu hơn nhiều, bọn họ từng người một đều lần lượt bị gϊếŧ chết, trong số đó có rất nhiều người đều chưa tới hai mươi tuổi…
Người có thực lực mạnh nhất là Lãnh Hoa Tĩnh đã bị một số tu luyện giả Hóa Thần Kỳ bao vây, quả thật không có cách nào trốn thoát được.

Dưới tình huống này, bầu trời phía trên Thiên Đạo Môn được bao phủ bởi ngọn lửa màu tím.


Đây là một cuộc thảm sát.

Hàng trăm đệ tử của Thiên Đạo Môn đều bị gϊếŧ chỉ trong một đêm.

Lãnh Hoa Tĩnh lực bất tòng tâm, toàn thân đều bị thương nặng, tự bạo mà chết, nhưng trước khi chết đã kéo theo hơn mười học trò của Tử Viêm Cung chôn chung với mình…
Thần thức của Phương Vỹ Huyền được rút ra từ hồn phách của Vân Nhất Trì.

Lúc này trên người anh toát ra từng đợt sát khí nồng đậm.

Anh nhìn Vân Nhất Trì, ánh mắt sắc lạnh như kiếm.

Anh chưa bao giờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng Thiên Đạo Môn bị tiêu diệt trước đây.

Vậy mà hôm nay, anh đã nhìn thấy được rồi.

Sự thù địch và sát khí tích tụ trong lòng anh hàng nghìn năm nay đã hoàn toàn bùng nổ.

Hơi thở lành lạnh thấm dần và lan tỏa ra khắp nơi.

Ngay cả một nhóm du khách đang ở tít đằng xa cũng có thể cảm nhận rõ ràng áp suất và nhiệt độ không khí xung quanh đang giảm một cách đột ngột.

Bầu trời ban đầu sáng sủa chợt tích tụ một đám mây đen lớn, che kín mặt trời.

Toàn bộ hòn đảo chìm vào bóng tối.

Hơi thở đáng sợ phát ra từ cơ thể Phương Vỹ Huyền, đại sư Vô Niệm ở gần anh nhất cũng cảm nhận được rõ ràng nhất.

“Cái khí thế dữ tợn trên người đang dần lan tỏa này… thực sự có thể khiến cho thế giới này thay đổi…”
Đại sư Vô Niệm nhìn Phương Vỹ Huyền đang bị sát khí bao phủ ở phía xa, trong mắt chỉ có sự ngạc nhiên.

Sau khi thần thức của Phương Vỹ Huyền rút đi, Vân Nhất Trì đã tỉnh lại.

Nhưng nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đằng đằng sát khí trước mặt, anh ta chỉ muốn bản thân mình ngất đi ngay lúc này.

Anh ta nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt chỉ có sự sợ hãi mà không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả được.

Người đàn ông này, mang đến cho anh ta nỗi sợ hãi khắc sâu từ tận sâu trong linh hồn.

Ngay cả Trưởng lão tối cao cũng không phải là đối thủ của anh, trên đời này còn có ai có thể đánh bại anh?
Điều khiến Vân Nhất Trì càng thêm tuyệt vọng chính là vừa rồi thần thức của Phương Vỹ Huyền đã xâm nhập vào hồn phách của anh ta.

Hiện tại anh ta chỉ đang ở Kết Đan Kỳ, vốn không có cách nào để ngăn cản thần thức của Phương Vỹ Huyền.


Nói cách khác thì… tất cả những gì anh ta biết, bây giờ Phương Vỹ Huyền cũng đã biết hết rồi.

Bị Phương Vỹ Huyền biết được kế hoạch khôi phục Tử Viêm Cung… hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

“Anh muốn chết như thế nào?” Phương Vỹ Huyền nói với ánh mắt đỏ rực kỳ lạ.

Cổ họng Vân Nhất Trì chuyển động cả một lúc lâu nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Trong sự sợ hãi tuyệt vọng, anh ta thậm chí còn không có can đảm để nói chuyện
Phương Vỹ Huyền không nói lời nào, giơ chân đạp lên ngực của Vân Nhất Trì.

“Răng rắc…”
Âm thanh xương cốt bị gãy vụn vang lên giòn rụm.

“A!”
Sau khi tu luyện công pháp thất bại hoàn toàn, cơn đau mà Vân Nhất Trì cảm nhận được lớn hơn bình thường gấp mấy lần.

Mỗi lần nhấc chân của Phương Vỹ Huyền đều đạp vỡ toàn bộ xương cốt của anh ta, khiến anh ta hét lên trong đau đớn tột cùng.

Toàn bộ hòn đảo vang vọng tiếng hét của Vân Nhất Trì.

Sắc mặt mọi người tái nhợt, cơn ớn lạnh từ trong lòng lan ra khắp cơ thể.

Cảm giác mà Phương Vỹ Huyền mang lại cho bọn họ còn đáng sợ hơn cả Vân Nhất Trì.

Một lúc sau, tất cả xương cốt trên người Vân Nhất Trì lại vỡ vụn ra.

Lúc này, Vân Nhất Trì đã hấp hối rồi, cách cái chết không xa.

Nhưng Phương Vỹ Huyền không hề có ý định kết thúc tại đây.

Anh để thần thức của mình xâm nhập vào hồn phách của Vân Nhất Trì như lúc nãy rồi xé nát hồn phách của Vân Nhất Trì.

“A…”
Vân Nhất Trì lại càng thét lên chói tai hơn nữa.

Hồn phách bị xé cho đến khi tan nát, đây có thể là nỗi đau tột cùng mà con người có thể cảm nhận được.

Dữ dội hơn nhiều so với nỗi đau thể xác.

Tiếng kêu gào của Vân Nhất Trì kéo dài khoảng ba mươi giây rồi đột ngột dừng lại.


Lúc này, hồn phách của anh ta đã bị Phương Vỹ Huyền xé nát.

Thứ nằm trên mặt đất lúc này là một vật thể dính đầy máu, hoàn toàn không còn hình dạng con người.

Phương Vỹ Huyền lại giơ chân giẫm lên đầu Vân Nhất Trì.

“Ầm!”
Tiếng nổ lớn vang lên, đầu của Vân Nhất Trì bị giẫm đến mức vỡ tung.

Không khí xung quanh tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi.

Còn Phương Vỹ Huyền vẫn đứng sừng sững ở chỗ cũ, sát khí trên người không hề thuyên giảm.

Sau khi tìm kiếm trong ký ức của Vân Nhất Trì, những gì hiện lên trong đầu anh đều là vẻ mặt của những học trò Thiên Đạo Môn trước khi chết…Những gương mặt trẻ trung đầy tuyệt vọng đó đã khiến cho cơn giận của Phương Vỹ Huyền không có cách nào kiểm soát được mà bùng nổ.

Chỉ gϊếŧ một mình Vân Nhất Trì là không đủ.

Anh phải dọn dẹp sạch sẽ tất cả những gì còn sót lại của Tử Viêm Cung.

Sau khi đầu của Vân Nhất Trì bị nghiền nát, Phương Vỹ Huyền vẫn đứng yên tại chỗ.

Xung quanh chết lặng, mọi người nhìn Phương Vỹ Huyền với ánh mắt sợ hãi, không ai dám phát ra âm thanh nào.

Không ai có thể ngờ rằng Vân Nhất Trì hung hãn, mang đến nỗi tuyệt vọng và sợ hãi sâu sắc cho tất cả mọi người có mặt ở đây lúc trước lại có kết cục bi thảm như vậy.

Người thanh niên trước mặt này rốt cuộc là ai?
Gϊếŧ người đến mức như vậy thì hận thù sâu đậm đến nhường nào?
Ngay cả Lưu mập mạp, Lý Vũ Kiêu và Vu Ánh Hà đều là lần đầu tiên nhìn thấy Phương Vỹ Huyền bùng phát hơi thở đáng sợ như vậy.

Phương Vỹ Huyền lúc này mang đến cho bọn họ một cảm giác kỳ lạ.

Một lúc lâu sau, Phương Vỹ Huyền mới ngẩng đầu nhìn những người xung quanh.

Đại sư Vô Niệm đã bất tỉnh do vết thương ở ngực.

Phía xa xa, rất nhiều võ giả của nhà họ Long đang đứng ở đó.

Long Hy Phượng ngồi cạnh Phương Vỹ Huyền cách đó không xa, ngây người nhìn Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền nhìn quanh, thấy ba người Lý Vũ Kiêu sắc mặt xanh xao.

Khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Phương Vỹ Huyền, cơ thể Lý Vũ Kiêu run lên bần bật.

Nhận ra được điều này, Phương Vỹ Huyền ánh mắt khẽ lay động, anh hít sâu một hơi, lệ khí trên người cũng giảm bớt một chút.

Vân Nhất Trì đã bị gϊếŧ, mà anh đã nắm tất cả thông tin có thể khai thác được.

Đã đến lúc phải đi rồi, tìm một nơi để luyện hóa viên căn nguyên của rồng này.

Phương Vỹ Huyền đi về phía ba người Lý Vũ Kiêu.


Những du khách xung quanh lập tức né tránh, chừa ra một lối đi.

Phương Vỹ Huyền bước đến trước mặt Lý Vũ Kiêu.

“Đại, Đại ca…”
Lý Vũ Kiêu tái mặt, có chút sợ hãi nhìn Phương Vỹ Huyền.

“Đi thôi.

” Phương Vỹ Huyền cố hết sức kìm nén lệ khí trong lòng nói.

“… Bây giờ không thể đi được, không có thuyền…” Lưu mập mạp ở bên cạnh nói.

“Vậy sao?” Phương Vỹ Huyền nhìn mặt biển phía trước, quả thật không có con tàu nào cập bến cà.

“Anh Phương Vỹ Huyền… Anh không sao chứ?” Vu Ánh Hà ngẩng đầu, nhìn Phương Vỹ Huyền với ánh mắt lo lắng.

Phương Vỹ Huyền quay lại nhìn Vu Ánh Hà, nhận ra gương mặt của cô nhóc này này tái nhợt không còn chút máu.

Rõ ràng việc anh gϊếŧ Vân Nhất Trì một cách tàn bạo đã để lại ám ảnh tâm lý không nhỏ cho Vu Ánh Hà.

Phương Vỹ Huyền đưa tay ra, xoa xoa đầu Vu Ánh Hà, cười nói: “Anh không sao, em đừng sợ.


Nhìn thấy nụ cười của Phương Vỹ Huyền, trong lòng Vu Ánh Hà nhẹ nhõm đi một chút…
Không lâu sau đó, các thuyền cứu hộ do cảnh sát cử đi đã đến bến tàu, hơn một nghìn du khách chia thành nhiều nhóm rời đi.

Phương Vỹ Huyền, Vu Ánh Hà và những người khác ở trong nhóm cuối cùng.

Trong khi chờ thuyền, Long Hy Phượng đỡ Long Ngạo Thiên bị thương nặng đi đến trước mặt Phương Vỹ Huyền.

“Cảm ơn đại sư đã ra tay giúp đỡ.

chúng tôi sẽ không bao giờ quên lòng tốt của anh đối với nhà họ Long.

” Long Ngạo Thiên chân thành nói, đồng thời vỗ vai Long Hy Phượng.

Long Hy Phượng lập tức cúi người xuống lạy Phương Vỹ Huyền.

Ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp đang đứng phía sau Phương Vỹ Huyền, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng người đã cứu mạng cô ta lại thực sự là bạn của hai người mà trước đây cô ta đã coi thường và mắng mỏ.

“Đừng cảm ơn tôi, tôi ra tay không phải vì cứu mấy người đâu.

” Phương Vỹ Huyền nhẹ giọng nói.



Bình Luận (0)
Comment