Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 333


“Hội Sinh viên? Tham gia vào hội có lợi ích gì không?” Tống Kiều Ngọc lại hỏi.

Cao Thanh Tùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn hảo không một chút tì vết nào của Tống Kiều Ngọc, nuốt một ngụm nước bọt, nở một nụ cười lịch thiệp, nói: “Có rất nhiều lợi ích! Ngoài những học phần ngoại khóa, lợi ích lớn nhất là em có thể quen biết rất nhiều người, nâng cao vòng xã giao…”
“Ồ, vậy à, để em suy nghĩ đã nhé.

” Tống Kiều Ngọc cúi đầu xuống nói.

Tinh thần của Cao Thanh Tùng đã hoàn toàn bị vẻ đẹp của Tống Kiều Ngọc thu hút.

Nhất thời, anh ta cũng không còn để ý đến lễ phép lịch thiệp gì nữa, trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi của Phương Vỹ Huyền.

Để ý thấy điểm này, trên mặt Tống Kiều Ngọc xuất hiện một chút lạnh lẽo, nhưng đã nhanh chóng che giấu đi.

“Đàn anh Cao, chỗ ngày đã có người rồi.

” Tống Kiều Ngọc nở một nụ cười, nói.

“Ờ…” Cao Thanh Tùng nhìn chằm chằm vào mặt của Tống Kiều Ngọc, chưa kịp lấy lại tinh thần.

Trong mắt Tống Kiều Ngọc lóe lên một chút chán ghét, đang muốn tiếp tục nói chuyện.

Lúc này, cô ta nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đã quay trở lại.

“Đàn anh Cao, bạn của em đã trở về, anh có thể…” Tống Kiều Ngọc nói.

“Không sao, hai người nói chuyện đi, tôi ngồi đây là được.


Lúc này, Phương Vỹ Huyền lại ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Ánh mắt của Tống Kiều Ngọc lấp lóe, liếc nhìn Cao Thanh Tùng, bưng khay lên rồi đứng dậy, lại ngồi xuống trước mặt Phương Vỹ Huyền lần nữa.

“Sao lại không tiếp tục nói chuyện nữa?” Lông mày Phương Vỹ Huyền nhíu lại, hỏi.

“Tôi, tôi không quen anh ta, anh ta hỏi tôi có muốn vào Hội Sinh viên hay không…” Tống Kiều Ngọc nói.

“À, vậy thì vào đi, không phải Hội Sinh viên rất tốt à?” Phương Vỹ Huyền nói.

“Nhưng mà…” Tống Kiều Ngọc đang muốn nói chuyện.

Lúc này, Cao Thanh Tùng ở bên cạnh lại đi tới.

Anh ta đi đến trước mặt Tống Kiều Ngọc, cười nói: “Đàn em, em cứ suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định, sau này anh sẽ lại đến tìm em.


Cơ hội hiếm có đấy, người bình thường muốn vào Hội Sinh viên phải qua mấy vòng phỏng vấn đó!”
Nói xong, Cao Thanh Tùng liếc nhìn Phương Vỹ Huyền rồi quay người rời đi.

Cao Thanh Tùng trở lại trước một cái bàn ăn ở xa xa.

“Hội trưởng Cao, thế nào rồi? Tình hình chiến đấu ra sao rồi?” Ba cậu nam sinh sáp đến hỏi.

“Đến gần trông càng xinh đẹp hơn…” Trong mắt Cao Thanh Tùng ngập tràn sự nóng bỏng, nói.

“Xinh đẹp thì chúng tôi cũng thấy rồi, cái chúng tôi hỏi là, thái độ của đàn em này thế nào?” Nam sinh bên cạnh hỏi.

“Rất lễ phép, nhìn từ cách ăn mặc và khí chất thì chắc hẳn cô ấy đến từ địa phương nhỏ… Cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định có thể tán đổ cô ấy!” Cao Thanh Tùng nói.


Phương Vỹ Huyền lại ăn hết đồ ăn trong khay ăn, đứng dậy nói với Tống Kiều Ngọc: “Cảm ơn đã mời, tôi đi đây.


“Cậu phải về nhà rồi à?” Tống Kiều Ngọc hỏi.

“Ừm.

” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Vậy được, tôi chờ mong sẽ gặp cậu ở Học viện Văn học nhé.

” Tống Kiều Ngọc khẽ cười nói.

Phương Vỹ Huyền bưng khay ăn, quay người rời đi.

Tống Kiều Ngọc nhìn bóng lưng Phương Vỹ Huyền, đôi mắt đẹp lấp lóe, tựa như đang tự hỏi gì đó.


Phương Vỹ Huyền rời khỏi Đại học Nam Đô, đi thẳng về chung cư.

Ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, Phương Vỹ Huyền nhớ tới Tống Kiều Ngọc.

Cô gái này, rất thú vị.

Đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Phương Vỹ Huyền, sau đó bắt đầu trò chuyện với Phương Vỹ Huyền có vẻ như rất hợp lý, sau đó lại cùng nhau ăn cơm.

Một loạt những chuyện này phát triển rất tự nhiên, cũng không có sơ hở quá lớn.

Nhưng rất đáng tiếc, sau đó trong lúc nói chuyện với nhau, Tống Kiều Ngọc vẫn xuất hiện sơ hở.


Tống Kiều Ngọc nói cô ta sinh ra ở vùng núi xa xôi, lần đầu tiên tới thành phố lớn.

Vấn đề nằm ở đây.

Cô ta nói hôm qua đi ra khỏi nhà ga, nhìn thấy dáng vẻ của thành phố lớn thì kích động không thôi…
Nhưng hôm nay ở Đại học Nam Đô, nhìn thần thái của Tống Kiều Ngọc lại không có cảm giác như mới vào đời.

Tuy rằng Tống Kiều Ngọc cố ý muốn ngụy trang ra loại thần thái này, nhưng đáng tiếc là kỹ năng diễn xuất của cô ta quá bình thường, nhiều khi trong lúc lơ đãng, cô ta sẽ để lộ thần thái vốn có của cô ta.

Còn có một điểm rõ ràng nhất, chính là đối mặt với các loại ánh mắt nhìn về phía cô ta, cô ta biểu hiện quá mức bình tĩnh ung dung.

Bình thường khi con gái đi tới hoàn cảnh mới, lại bị nhiều đàn ông xa lạ nhìn chằm chằm như vậy, kiểu gì cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng suốt chặng đường Phương Vỹ Huyền đi cùng Tống Kiều Ngọc lại không phát hiện trên mặt Tống Kiều Ngọc xuất hiện chút khác thường nào.

Tổng hợp các điểm đáng ngờ lại, Phương Vỹ Huyền tin chắc rằng, Tống Kiều Ngọc này có vấn đề.

Cô ta cố gắng tiếp cận Phương Vỹ Huyền, chắc hẳn là có mục đích nào đó.

Nhưng Phương Vỹ Huyền cũng không vội vạch trần Tống Kiều Ngọc.

Trái lại anh có hứng thú muốn xem thử xem, rốt cuộc Tống Kiều Ngọc muốn làm gì.

Có lẽ Tống Kiều Ngọc rất tự tin về diễn xuất của mình.

Nhưng dù thế nào cô ta cũng sẽ không ngờ được rằng, nhân vật mục tiêu của cô ta là một quái vật già sống gần năm ngàn năm.

Trong mắt Phương Vỹ Huyền, sự ngụy trang của cô ta vụng về không chịu nổi giống như bài nhảy múa của một đứa trẻ vậy, lỗ hổng chồng chất.


Phía tây của Hoa Hạ là một vùng sa mạc rộng lớn mênh mông.

Bởi vì không có nguồn nước nên ở trên vùng sa mạc này không có một nơi nào thích hợp cho con người ở lại.

Trên vùng sa mạc này, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch cực kỳ lớn, ban ngày nhiệt độ cao nhất có thể lên đến bốn năm mươi độ C, tới ban đêm lại có thể xuống tới âm mười mấy hai mươi độ C.

Hơn nữa do vị trí địa lý nên tỷ lệ nổi bão cát cũng cực kỳ lớn.

Dưới tình hình khắc nghiệt như vậy, không một ai có ý muốn đi qua vùng sa mạc này.

Bởi vậy, vùng sa mạc này còn được gọi là sa mạc tử vong.


Giờ phút này, ở vị trí trung tâm sa mạc.

Có thể nói, từ sau khi vùng sa mạc tử vong này hình thành thì đã không có con người từng đến được vị trí này.

Vì vậy cũng không có ai biết vị trí này có sự tồn tại của một hố cát cực lớn!
Phía dưới hố cát lại là một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy!
Một bóng người đen kịt đang đứng ở trong cung điện.

“Dựa theo ký ức kiếp trước, hơn một trăm năm sau tòa cung điện này sẽ bị người ta phát hiện, mà mặt nạ Tử Linh cũng sẽ rơi vào tay của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ… Nhưng kiếp này, mặt nạ Tử Linh sẽ thuộc về mình.


Bóng người này chính là Trần Cao Hạc đã biến mất một thời gian!
Ánh mắt Trần Cao Hạc kích động nhìn về phía trước.

Phía trước anh ta đặt một cái ghế ánh vàng sáng chói.

Còn trên ghế thì có một pho tượng đang ngồi!
Pho tượng này có bề ngoài là hình người, nhưng vật liệu đúc nên nó lại là vật chất trong suốt như thủy tinh!
Ánh mắt của Trần Cao Hạc tập trung ở trên mặt pho tượng này.

Trên mặt pho tượng đeo một chiếc mặt nạ như thủy tinh!
Đây chính là mặt nạ Tử Linh!
Đeo mặt nạ Tử Linh lên là có thể sử dụng sức mạnh Tử Linh! Gọi được hàng ngàn hàng vạn linh hồn chết đang ngủ say dưới lòng đất!
Ở kiếp trước, sau khi tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia có được mặt nạ Tử Linh thì gần như vô địch khắp thiên hạ!
Nhưng về sau, tên tu sĩ này lại biến mất không rõ nguyên nhân.

Có người nói, là bởi vì hắn bị mặt nạ Tử Linh phản phệ mà chết.

Trần Cao Hạc hiểu rõ, loại pháp khí thượng cổ như vậy xuất hiện tình huống phản phệ là chuyện rất bình thường.

Nhưng anh ta tự tin rằng anh ta có đủ sức mạnh và vận may để chống cự lại sự phản phệ của mọi loại pháp khí.

Trần Cao Hạc đi đến trước pho tượng, vươn tay ra muốn lấy mặt nạ trên mặt pho tượng xuống.

Lúc này, đột nhiên có biến!
Thế mà pho tượng ngồi trên ghế lại bắt đầu chuyển động, nâng nắm đấm lên, đánh một đòn về phía ngực của Trần Cao Hạc.

Trần Cao Hạc đã dự đoán được từ trước, nghiêng người tránh thoát được một đòn này, đồng thời chộp lấy mặt nạ trên mặt pho tượng.

“Ầm ầm!”
Giây phút mặt nạ Tử Linh bị lấy xuống, toàn bộ cung điện đều chấn động.

Pho tượng trước mặt đứng dậy, bắt đầu công kích Trần Cao Hạc dữ dội.

Trần Cao Hạc híp mắt, cả người như sấm dậy, dùng tốc độ cực nhanh để né tránh mỗi một lần tấn công của pho tượng.

Sau đó, anh ta bỗng nhiên duỗi chân ra, kéo dài khoảng cách với pho tượng.

“Nhiệm vụ bảo vệ của mày đã hoàn thành, tao chính là người thích hợp nhất để thừa kế mặt nạ Tử Linh, yên nghỉ ở dưới đất đi.



Trần Cao Hạc nở một nụ cười lạnh, tay phải nắm chặt.

“Vụt!”
Chiếc nhẫn linh Thổ nơi ngón trỏ phải của anh ta chỉ xuống bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng!
Trần Cao Hạc vươn nắm tay phải ra.

“Ầm ầm!”
Cát bụi phía trên cung điện lập tức bay tán loạn, ngưng tụ trên không trung.

Sau đó nắm đấm phải của Trần Cao Hạc vung về phía trước.

Trận cát bụi kia ầm ầm hướng về phía pho tượng ở đằng trước!
Cát chảy như thác nước cùng nhau đổ xuống pho tượng thủy tinh, chỉ trong nháy mắt đã vùi lấp pho tượng thủy tinh!
Còn Trần Cao Hạc thì vụt nhảy lên trên, trở lại mặt đất.

Nhìn dòng thác cát còn đang chảy xuống, Trần Cao Hạc khẽ nhíu mày, lại vươn nắm tay phải ra.

Trên nhẫn linh Thổ lại xuất hiện ánh sáng.

“Ầm!”
Dòng cát chảy lấp đầy hoàn toàn hố cát chứa cung điện ban đầu, biến nó thành đất bằng.

Trần Cao Hạc cười ngạo nghễ, thu lại nắm đấm phải, đồng thời ánh sáng trên nhẫn linh Thổ cũng dần dần biến mất.

Trần Cao Hạc nhìn mặt nạ Tử Linh trong tay, ánh mắt kích động, đặt nó lên trên mặt.

“Xoẹt!”
Mặt nạ như thủy tinh vừa chạm đến làn da của Trần Cao Hạc đã lập tức phát ra một tiếng vang!
Sau đó, nó cứ thế tan vào trong da mặt của Trần Cao Hạc!
“A…”
Trần Cao Hạc chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến cơn đau dữ dội, đau đớn hét lên.

Cho đến mấy chục giây sau, tiếng hét đau đớn của anh ta mới dừng lại.

Trần Cao Hạc lúc này đã đổ đầy mồ hôi.

Mặt của anh ta không có bất kỳ thay đổi gì.

Trần Cao Hạc thở hồng hộc mấy hơi, sau đó sờ lên gò má.

Sau khi im lặng vài giây, anh ta ngửa mặt lên trời cười ha ha.

“Ha ha ha… Mặt nạ Tử Linh đã hoàn toàn thuộc về mình!”
Nếu như có người ở đây, chắc chắn sẽ bị cảnh tượng lúc này dọa cho ngã xụi lơ trên mặt đất.

Phía sau Trần Cao Hạc đang ngửa mặt lên trời cười to lại xuất hiện một bóng đen cực lớn!
Nhìn từ xa xa đã có thể nhìn thấy cái bóng đen này là một gương mặt quỷ vặn vẹo!
Lúc này, cái miệng lớn của mặt quỷ mở ra, hình như đang cười to theo Trần Cao Hạc!

Bình Luận (0)
Comment