Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 44


Chúc Khánh Tiệp vươn tay ra ngâm vào bên trong làn nước nóng một hồi, những người khác cũng căng thẳng nhìn anh ta.

Sau đó, Chúc Khánh Tiệp bình thản nâng cánh tay lên, không hề xảy ra bất cứ chuyện gì.

“Lần này đã xác nhận được những hồ nước nóng này không có vấn đề gì rồi đúng chứ?” Chúc Khánh Tiệp tức giận nói.

Chung Mỹ Ân nhìn về phía Đồ Tương Duy.

Lúc này Đồ Tương Duy mới khẽ gật đầu, nói: “Được, vậy tôi đi qua kia hái Tuyết Liên, các người ở lại nơi này chờ tôi.”
Tiếp sau đó, Đồ Tương Duy nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, lấy đà rồi đột ngột tăng nhanh tốc độ, lướt đi về phía nham thạch ở trung tâm của hồ nước nóng.

Gã ngưng tụ Chân Khí xuống dưới hai bàn chân, đạp một cái lên trên mặt nước nóng để bay ra giữa hồ, chỉ để lại một gợn sóng khẽ lăn tăn.

Nhìn thấy Đồ Tương Duy nhẹ nhàng lướt đi trên mặt nước, sự nghi ngờ trong mắt Chung Mỹ Ân mới biến mất.

Đây quả thực chính là trình độ mà chỉ có Nửa bước tông sư mới có thể nắm vững được.

Rất nhanh, Đồ Tương Duy đã đi tới được phía trước nham thạch ở giữa hồ nước nóng.

Tuyết Liên cũng gần ngay trong gang tấc, hương thơm tỏa ra càng lúc càng nồng nặc.

Đồ Tương Duy nhìn đóa Tuyết Liên này, ánh mắt tràn ngập sự tham lam.

Giá trị của đóa Tuyết Liên kia, dù thế nào cũng phải từ trăm triệu tệ trở lên, so với tiền thù lao mà Chung Mỹ Ân đưa ra để mời gã thì còn cao hơn nhiều.

Vừa nghĩ như thế, trong lòng Đồ Tương Duy bèn nảy sinh ra một ý đồ xấu.

Trước tiên gã sẽ hái đóa Tuyết Liên này xuống, sau đó giết chết ba người bên phe Chung Mỹ Ân, như vậy thì gã sẽ có thể một mình nuốt hết đóa Tuyết Liên này!
Làm loại chuyện này ở trong một khu rừng rậm hẻo lánh, sẽ không có người thứ ba biết được!
Trong mắt Đồ Tương Duy lóe lên vẻ tàn độc, đồng thời cong người xuống, muốn hái đóa Tuyết Liên kia.

Lúc này, không một ai chú ý đến, một cái xúc tu còn to hơn cả thân thể của con người, lặng lẽ nhô lên khỏi mặt hồ nước nóng.

Lớp da bên ngoài xúc tu có màu trắng như tuyết, phía bên dưới lại là hàng loạt giác hút màu đen tuyền.

Sau khi nhô lên khỏi mặt nước, tốc độ của xúc tu cũng trở nên nhanh vô cùng, trong nháy mắt đã bao vây xung quanh Đồ Tương Duy đang đứng ở trên nham thạch.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ba người bên phía Chung Mỹ Ân ở trên bờ đều bị dọa sợ đến mức hét lớn lên.

“Đại sư Đồ, anh, phía sau anh...” Chung Mỹ Ân hét lên.

Khuôn mặt Đồ Tương Duy lập tức biến sắc, muốn nhảy lên nhưng lại phát hiện mình không thể nào dùng sức mạnh được.


Nửa người trên của gã đã bị sợi xúc tu kia quấn lấy thật chặt!
“Mau giúp tôi!” Đồ Tương Duy gào thét với ba người đang đứng ở bên bờ.

Chung Mỹ Ân là người phục hồi lại tinh thần nhanh nhất, cô ta rút một con dao găm từ bên hông ra, cắn chặt răng, dùng hết toàn bộ sức lực, ném về phía sợi xúc tu màu trắng khổng lồ kia.

“Bốp!”
Lưỡi dao sắc bén va chạm với lớp da màu trắng, chỉ phát ra một tiếng vang lảnh lót, còn lại không hề tạo thành bất kỳ tổn thương nào.

Lúc này, sợi xúc tu đang quấn vòng quanh Đồ Tương Duy bất chợt siết chặt.

“Á...”
Đồ Tương Duy hét lên từng tiếng kêu gào thê lương và thảm thiết, lỗ mũi và lỗ tai đồng thời trào ra máu tươi.

“Mau nghĩ cách giúp tôi đi!” Đồ Tương Duy vô cùng đau đớn, thảm thiết gào lên.

Mà lúc này, nham thạch màu trắng ở dưới chân của Đồ Tương Duy, lại từ từ nhô cao lên, để lộ ra một con mắt khổng lồ có màu đỏ au như máu!
“Đây, đây là thứ quái vật gì vậy?” Mặt Chung Mỹ Ân tái nhợt không còn chút máu, liên tục lùi về phía sau.

“...Hình như là một con bạch tuộc...!Một con quái vật bạch tuộc khổng lồ!” Giọng nói của Chúc Khánh Tiệp cũng trở nên run rẩy.

Lúc này, bên trên mặt hồ nước nóng đã xuất hiện thêm mấy sợi xúc tu khác nữa.

Đầu của con quái vật cũng đã lộ ra hoàn toàn, kích cỡ ngang bằng với một tảng đá lớn!
Một con mắt màu đỏ như máu khiến cho người ta sợ hãi, còn có một cái miệng khổng lồ...!
“Á...”
Sợi xúc tu đang quấn vòng quanh Đồ Tương Duy lại một lần nữa siết chặt lại, trên trán gã nổi đầy gân xanh, trong miệng cũng trào ra máu tươi.

“Cô, cô chủ, làm thế nào đây?” Hai chân Chu Phát Bình mềm nhũn ra, sợ hãi hỏi.

“...Chạy mau!” Nhìn con quái vật to lớn ở trước mắt, Chung Mỹ Ân làm sao còn tâm trí để quan tâm đến Tuyết Liên gì đó nữa chứ?
“Đại sư Đồ...” Chu Phát Bình có chút do dự.

“Anh ta hết đường cứu rồi! Chạy mau! Nếu không chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm!” Chúc Khánh Tiệp ở một bên hô lên.

Ba người Chung Mỹ Ân lập tức dùng hết toàn bộ sức lực chạy về phía sau!
“Bụp!”
Một tiếng máu thịt nổ tung tóe vang vọng khắp khu rừng rậm yên tĩnh.

Tiếng kêu gào thảm thiết của Đồ Tương Duy thì đột nhiên im bặt.

Chung Mỹ Ân quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng.


Quái vật đang há to cái miệng giống như chậu máu ra, có thể thấy bên trong còn vương vết máu rõ ràng, còn cả một hàm răng bén nhọn!
Xác của Đồ Tương Duy bị xúc tu quấn chặt đến mức thân thể nổ tung mà chết bị ném vào trong miệng của quái vật.

“Răng rắc, răng rắc...”
Con quái vật bắt đầu nhai, tạo ra những tiếng xương vỡ nát khiến cho người ta phải sợ hãi.

Cùng lúc đó, mấy sợi xúc tu đáng sợ kia cũng bắt đầu tấn công đến chỗ ba người Chung Mỹ Ân đang chạy trốn, tốc độ cực nhanh!
Chạy mau! Nhất định phải chạy mau!
Chung Mỹ Ân dùng hết toàn bộ sức lực chạy ra phía bên ngoài.

Xúc tu vươn dài ra với tốc độ cực nhanh, hơn nữa chiều dài cũng cực kỳ vô lý, vươn dài ra gần bảy, tám chục mét rồi nhưng vẫn còn chưa tới điểm cuối!
Chu Phát Bình chạy ở phía sau cùng đột nhiên có cảm giác chân mình đã bị cuốn lấy, sau đó nhanh chóng mất đi trọng tâm, té nhào xuống đất.

“Cứu tôi với! Cô chủ...” Mặt mày Chu Phát Bình tái nhợt, gào lên thê thảm.

Lời còn chưa nói hết, Chu Phát Bình đã bị một lực kéo nhanh như chớp kéo quay ngược về phía hồ nước.

Khi Chung Mỹ Ân quay đầu lại một lần nữa, chỉ thấy Chu Phát Bình đang kêu gào thảm thiết bị bỏ vào trong miệng của con quái vật.

“Răng rắc!”
Chu Phát Bình bị hàm răng bén nhọn của quái vật cắn đôi thành hai khúc, toàn bộ máu, ruột và não đều phun trào ra.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Chung Mỹ Ân chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra.

Thân làm cô cả của nhà họ Chung, từ nhỏ đến lớn cô ta đều sống trong nhà kính ấm áp, đã khi nào phải đối mặt với tình cảnh máu tanh như thế này đâu?
Chúc Khánh Tiệp chạy ở phía trước nhất quay đầu lại xem xét tình hình, phát hiện ra xúc tu đang cách mình càng ngày càng gần.

Tiếp tục như vậy, anh ta chắc chắn cũng sẽ cùng chung số phận với Chu Phát Bình, bị xúc tu kéo về, sau đó chết thảm ở trong miệng quái vật.

Anh ta không muốn chết, anh ta không thể chết được!
Chúc Khánh Tiệp nhìn Chung Mỹ Ân đang chạy ở phía sau lưng mình, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn.

Nếu như Chung Mỹ Ân bị xúc tu cuốn lấy trước, vậy thì anh ta sẽ có thêm nhiều thời gian hơn để chạy trốn.

“Cô chủ, rất xin lỗi nhé, tôi cũng chỉ là muốn sống tiếp mà thôi!” Ánh mắt Chúc Khánh Tiệp hiện lên vẻ tàn nhẫn, quả quyết rút một con dao găm từ bên hông ra, ném về phía chân của Chung Mỹ Ân.

“Á!” Chung Mỹ Ân kêu lên một tiếng thê thảm, bắp chân bị lưỡi đao sắc bén rạch rách, ngã khuỵu xuống đất.

Xúc tu nhanh chóng lao đến quấn lấy thân thể của Chung Mỹ Ân.


Chung Mỹ Ân nhìn theo bóng lưng của Chúc Khánh Tiệp chạy ở phía trước, oán hận hét lên: “Chúc Khánh Tiệp, tôi biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”
Vừa dứt lời, Chung Mỹ Ân cũng lập tức bị xúc tu kéo trở về...!
...!
Phương Vỹ Huyền đang đi loanh quanh ở một phía khác của khu rừng, nhưng ngay cả một cái bóng mờ cũng không nhìn thấy.

Xem ra, khu rừng rậm này thực sự cũng không có yêu thú.

Một chuyến tay không.

Dáng vẻ Phương Vỹ Huyền có chút giống như đưa đám, đang muốn rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, anh lại nghe thấy từ phía xa xa truyền tới một tiếng kêu thảm thiết.

Đồng thời, anh còn cảm nhận được một hơi thở thuộc về riêng yêu thú!
Vị trí ở ngay tại chỗ hồ nước nóng hồi nãy!
Trên mặt Phương Vỹ Huyền lộ ra vẻ vui mừng, lập tức chạy tới chỗ hồ nước nóng.

Khi anh đi tới được chỗ hồ nước nóng, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Chung Mỹ Ân đang bị xúc tu quấn vòng quanh kéo về.

“Vậy mà lại là Bạch Tuộc Chân Bạc? Thật sự là yêu thú cấp bảy!” Phương Vỹ Huyền nhìn thấy quái vật, vô cùng mừng rỡ.

Bạch Tuộc Chân Bạc là một loại yêu thú vô cùng gian xảo, nó có thể ẩn giấu hơi thở đặc trưng trên người.

Con Bạch Tuộc Chân Bạc này lại càng thêm phách lối, thậm chí còn có thể ngụy trang phần đầu của chính mình thành một khối đá nham thạch, hơn nữa bên trên còn có một đóa Băng Phách Tuyết Liên sinh trưởng.

Ngay cả Phương Vỹ Huyền cũng bị nó lừa, thiếu chút nữa đã bỏ cuộc, tay không mà quay trở về, bỏ qua một viên nội đan của yêu thú cấp bảy.

“Thật may có đám người này ở đây.” Trên mặt Phương Vỹ Huyền tràn ngập dáng vẻ tươi cười, đạp chân một cái, cả người lập tức bay vọt đến chỗ Bạch Tuộc Chân Bạc.

Mà vào lúc này, xúc tu của Bạch Tuộc Chân Bạc cũng đã đuổi kịp Chúc Khánh Tiệp.

Chúc Khánh Tiệp cũng bị một sợi xúc tu quấn lấy thật chặt rồi kéo về, không những thế tốc độ kéo anh ta về thậm chí còn nhanh hơn tốc độ kéo Chung Mỹ Ân.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Chung Mỹ Ân tràn đầy vẻ sảng khoái, nói: “Chúc Khánh Tiệp, anh cho rằng anh có thể chạy thoát được sao? Còn không phải là cũng sẽ phải chết? Hơn nữa, anh sẽ còn chết trước cả tôi luôn đấy!”
Mặt Chúc Khánh Tiệp tái nhợt không còn giọt máu, có lời nhưng không sao nói ra được.

Anh ta bị xúc tu kéo đến phía trước cái miệng to như chậu máu đang mở sẵn, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy phần thi thể còn sót lại ở bên trong.

Thấy được một nửa cái đầu lâu của Chu Phát Bình, chúc làm sơn chỉ cảm thấy phần thân dưới nóng lên.

Chung Mỹ Ân cũng bị xúc tu kéo đến trước miệng, đặt song song cùng với Chúc Khánh Tiệp.

Bạch Tuộc Chân Bạc, muốn đồng thời nhét cả hai người vào trong miệng!
Chung Mỹ Ân tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại, trong lòng chỉ có hối hận.

Nếu như cho cô ta thêm một cơ hội nữa, dù có đánh chết cô ta cũng sẽ không đi tới cái nơi quỷ quái này!
“Bụp!”
Nhưng đúng vào lúc này, Phương Vỹ Huyền lại đáp xuống phần đỉnh đầu của con bạch tuộc.


“Đóa Băng Phách Tuyết Liên này cũng thuận tiện mang đi luôn đi.” Phương Vỹ Huyền cúi người xuống, nhổ cây Băng Phách Tuyết Liên kia lên, gập làm đôi rồi đứng lên bỏ vào túi quần.

Trước đây Phương Vỹ Huyền đã từng ăn Băng Phách Tuyết Liên rất nhiều lần rồi, hiệu quả không nói, mùi vị khi nấu thành canh hoàn toàn có thể xếp vào hàng loại một.

“Gào...”
Trong khoảnh khắc khi Phương Vỹ Huyền nhổ cây Băng Phách Tuyết Liên kia lên, toàn bộ thân người của Bạch Tuộc Chân Bạc đều rung lắc, gào lên một tiếng đầy tức giận, tiếng vang vọng bao phủ khắp cánh rừng.

Nó tùy tiện quăng Chung Mỹ Ân và Chúc Khánh Tiệp bay ra bên ngoài, sau đó nâng cả tám sợi xúc tu khổng lồ trên người lên, đồng thời đâm về phía Phương Vỹ Huyền đang đứng ở trên đỉnh đầu mình!
Chóp đỉnh trên xúc tu của Bạch Tuộc Chân Bạc vô cùng sắc nhọn, hơn nữa còn cứng rắn lạ thường, so với những thứ vũ khí mà loài người sử dụng thì còn ghê gớm hơn gấp mấy lần.

Phương Vỹ Huyền không hề có chút bối rối nào, dưới chân dùng sức đạp một cái, cả thân người lập tức giống như viên đạn bắn lên không trung, ung dung tránh thoát khỏi đòn tấn công toàn lực của cả tám sợi xúc tu khổng lồ kia.

Ngược lại xui xẻo cho Bạch Tuộc Chân Bạc, bởi vì dùng sức quá mạnh, cả tám xúc tu với đầu gai nhọn kia đều không dừng lại được, đâm thẳng vào trên đầu của chính mình.

“Gào...”
Bạch Tuộc Chân Bạc điên cuồng co rúm cơ thể lại, lộ ra vẻ vô cùng đau đớn.

“Yêu thú chính là yêu thú, dù có tinh ranh hơn nữa thì khi đứng trước mặt loài người, vẫn chỉ là một kẻ ngu đần.” Phương Vỹ Huyền bay lơ lửng ở trên không trung, bày ra dáng vẻ mỉm cười.

Chung Mỹ Ân bị quăng bay ra ngoài rồi rơi xuống mặt đất, nhìn thấy con bạch tuộc gần như muốn phát điên lên, sắc mặt cô ta cũng tái nhợt.

Cô ta phát hiện trên bầu trời có bóng người, nhưng không thấy rõ được là người nào.

Mà một bên khác, Chúc Khánh Tiệp đã rơi vào hôn mê rồi.

Phương Vỹ Huyền ngưng tụ một luồng Chân Khí màu đỏ nhạt vào nắm đấm bên tay phải, sau đó lao thẳng xuống đỉnh đầu của Bạch Tuộc Chân Bạc ở phía dưới!
Ở trong tầm mắt của Chung Mỹ Ân, cô ta chỉ thấy từ trên bầu trời có một luồng ánh sáng đỏ rơi xuống!
“Ầm!”
Luồng ánh sáng đỏ đụng vào đầu của Bạch Tuộc Chân Bạc, làm bùng nổ ra một không gian ánh sáng cực kỳ mạnh mẽ!
Tiếng va chạm to lớn không ngừng vang vọng ở trong rừng rậm mênh mông, qua một hồi lâu cũng không ngừng lại.

Sau khi ánh sáng tản đi, Chung Mỹ Ân nhanh chóng nhìn thấy được từng sợi xúc tu một đang nằm la liệt và rải rác khắp nơi trên mặt đất.

Phần đầu của Bạch Tuộc Chân Bạc đã bị chia năm xẻ bảy, con ngươi to lớn có màu đỏ au như máu tươi kia cũng rơi xuống đất, bên trong còn hiện ra vẻ vô cùng sợ hãi.

Trong không khí tràn ngập một mùi máu tanh thoang thoảng.

Con quái vật kia...!chết rồi?
Chung Mỹ Ân nhìn khung cảnh ở trước mắt, cả người ngây dại.

Ngay sau đó, cô ta mới phát hiện ra có một bóng người đang đứng ngay tại phía trước con ngươi khổng lồ đỏ như máu kia.

“Là, là cậu ta?”
Chung Mỹ Ân nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, ánh mắt vô cùng kinh hãi.

Là Phương Vỹ Huyền...!đã đánh chết con quái vật kia?
Phương Vỹ Huyền vươn tay phải ra, dứt khoát đâm thẳng vào bên trong con ngươi kia!
Rồi sau đó, anh lấy ra được một vật có hình tròn đang phát ra ánh sáng đỏ từ trong con ngươi đó!.

Bình Luận (0)
Comment