Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 76


Ba mươi năm trước, Giang Nam có một vị võ đạo tông sư tài nghệ vô song tên là Quách Phi Thình.

Thực lực của anh ta vô cùng mạnh mẽ, nhưng anh ta lại không tuân theo các quy tắc do Hiệp hội Võ đạo đặt ra, công khai khiêu khích Hiệp hội Võ đạo Giang Nam… Hiệp hội Võ đạo Giang Nam bị chọc giận, cử ba người chấp pháp Thiên lao cấp bậc tông sư đến để trừng phạt anh ta… Cuối cùng Quách Phi Thình một mình không thể chống lại số đông, bị bắt vào Thiên lao, đến nay vẫn chưa được thả ra.” Đường Mạnh Sơn nói.

“Thần y Phương, ban đầu tông sư Quách Phi Thình cũng có thiên phú kinh người như cậu, tài năng được bộc lộ, chẳng qua là… Kết quả không được tốt.” Đường Mạnh Sơn nặng nề nói.

Sắc mặt Phương Vỹ Huyền vẫn bình tĩnh trả lời: “Nếu như Hiệp hội Võ đạo không đến khiêu khích tôi nữa, tôi cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc bọn họ.”
Đường Mạnh Sơn thở dài, không nói thêm gì.


Lý Hòa Phúc ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, đối diện với người đàn ông đầu trọc lực lưỡng.

“Đầu trọc, anh đến tìm tôi để làm gì?” Vẻ mặt Lý Hòa Phúc khó coi, nói.

Hai ngày qua gã ta đang bận rộn với sự điều tra của cảnh sát, mệt đến sứt đầu mẻ trán.

Đầu trọc là kẻ thù không đội trời chung của gã ta, bây giờ tìm tới cửa chắc chắn là không có chuyện gì tốt lành.

“Nghe nói gần đây cuộc sống của đại ca Lý không được tốt cho lắm nên tôi sang đây nhìn anh một cái nè, có phải rất có tình nghĩa không.” Tên đầu trọc cười nói.

Mặc mày Lý Hòa Phúc tái xanh, tức giận nói: “Nếu anh tới nói mấy lời nhàm chán như vậy thì mau đi đi, tôi không rảnh ở đây lãng phí thời gian với anh.”
Đầu trọc nhếch môi, cười càng vui vẻ hơn.

Nhưng ngay sau đó gã ta đã kiềm chế nụ cười, lấy vài tấm ảnh trong túi ra, ném lên bàn nói: “Đại ca Lý, dạo này anh nóng tính quá, uống thêm chút trà thảo mộc để hạ hỏa đi.”
Lý Hòa Phúc cau mày, cầm tấm ảnh trên bàn lên xem qua một lượt, sắc mặt càng ngày càng u ám.

Trong ảnh là cảnh Lệ Trúc Hiên và Phương Vỹ Huyền đang nói chuyện với nhau.

“Lệ Trúc Hiên tìm gặp tên Phương Vỹ Huyền chết tiệt đó ư?” Lý Hòa Phúc trầm giọng nói.

“Nào chỉ có mỗi gặp mặt? Theo như thông tin tình báo mà đàn em của tôi thu thập được, Lệ Trúc Hiên và Phương Vỹ Huyền đã thống nhất hợp tác một cái gì đó… Anh đoán xem hai người bọn họ hợp tác để đối phó với ai?” Đầu trọc chơi đùa cái bật lửa trong tay, nói.


Trong lòng Lý Hòa Phúc không khỏi chấn động.

Chỗ Lệ Trúc Hiên ở là hội Thanh Nham, là một thế lực lớn trong thế giới ngầm của thành phố Giang Hải.

Lý Hòa Phúc và đầu trọc chính là hai thế lực lớn còn lại.

Ba thế lực như nước với lửa tương khắc nhau, duy trì ổn định mối quan hệ tam giác, không để xảy ra xung đột quá lớn.

Tuy nhiên bây giờ hội Thanh Nham lại tìm đến hợp tác với Phương Vỹ Huyền.

Và gần đây Phương Vỹ Huyền chính là cái đinh trong mắt Lý Hòa Phúc.

Việc hội Thanh Nham muốn đối phó ai đã trở nên quá rõ ràng.

“Con chó cái Lệ Trúc Hiên này! Nửa năm trước ba chúng ta vừa mới ký hiệp ước hòa bình, thế mà giờ đây cô ta lại muốn đụng tới tôi! Chết tiệt! Chắc chắn là do thấy dạo này ông đây phải chịu chút tổn thất…” Lý Hòa Phúc ném hình sang một bên, tức giận đứng lên chửi rủa.

“Đại ca Lý, đừng tức giận như vậy, dù sao sớm muộn gì ba chúng ta cũng phải có kẻ thắng người bại.

Nếu như Lệ Trúc Hiên là người đầu tiên phá bỏ hiệp ước hòa bình, vậy thì chúng ta cũng có thể làm ra một số hành động.” Đầu trọc vẫn nở nụ cười trên môi, nói.

“Chúng ta? Ý của anh là…” Lý Hòa Phúc nhìn về phía đầu trọc.

“Đương nhiên là hợp tác.

Nếu như Lệ Trúc Hiên nhảy ra trước, vậy thì chúng ta sẽ hợp lực đè chết Lệ Trúc Hiên và hội Thanh Nham.

Về phần Phương Vỹ Huyền, bây giờ cậu ta đang là nhân tố bất ổn trong thế giới ngầm ở thành phố Giang Hải chúng ta, cũng nhất định phải diệt trừ.” Ánh mắt đầu trọc lóe lên vẻ dữ tợn, nói.

Sắc mặt Lý Hòa Phúc thay đổi, nói: “Anh có thể hợp tác với Lệ Trúc Hiên để tiêu diệt tôi trước…”
“Nếu như Lệ Trúc Hiên đã hợp tác với Phương Vỹ Huyền, chắc chắn cô ta sẽ không hợp tác với tôi.

Ý đồ của cô ta rất rõ ràng, muốn loại bỏ anh trước, sau đó sẽ xử lý tôi, cô ta cảm thấy chúng ta không thể hòa hợp, nhất định sẽ không bao giờ hợp tác.”
“Thế nên, lần này chúng ta sẽ giết cô ta một cách bất ngờ!” Đầu trọc mỉm cười.


Lý Hòa Phúc trầm ngâm chốc lát, sắc mặt vẫn rất khó coi.

Bởi vì thực lực của Phương Vỹ Huyền đã vượt xa dự đoán của gã ta.

Gã ta đã cử ra mười tay súng nổi danh và mười khẩu súng trường, toàn bộ có đi mà không có về!
Nói thật, bây giờ trong lòng gã ta có một bóng ma tâm lý đối với Phương Vỹ Huyền.

Nhưng đầu trọc nói đúng, bây giờ gã ta không còn đường lui nữa.

Lệ Trúc Hiên và Phương Vỹ Huyền hợp tác, mũi dùi sẽ chĩa vào gã ta đầu tiên!
“Phương Vỹ Huyền kia, chúng ta phải đối phó với cậu ta thế nào? Cậu ta…” Lý Hòa Phúc nói.

“Tôi đã tìm được người có thể đối phó với cậu ta rồi, tối nay tôi sẽ đưa anh đi gặp người kia một chút.” Đầu trọc cười toe toét.

“Người đó ở đâu?” Lý Hòa Phúc hỏi.

“Tỷ võ quán ngầm.” Đầu trọc đáp.


Sau khi Phương Vỹ Huyền rời khỏi nhà họ Đường, trước tiên anh về khu chung cư Lệ Giang một chuyến, ngủ mấy tiếng, tiếp đó lại đến nhà họ Cơ.

So với nhà họ Đường, năng lực tình báo của nhà họ Cơ mạnh hơn một chút.

Anh muốn Cơ Hiểu Nguyệt giúp anh hỏi thăm xem nơi nào có thể tìm ra cho anh được đối thủ mạnh, tốt nhất là võ giả đạt tới cảnh giới tông sư.

Nghe Phương Vỹ Huyền nói, khuôn mặt Cơ Hiểu Nguyệt lộ ra vẻ khó hiểu.

Bất kì một võ đạo tông sư nào cũng đều là nhân vật có địa vị rất cao, sao có thể tùy tiện tìm được?
“Tốt nhất chính là cái loại mà sau khi tôi đánh nhau xong, hủy đi tu vi của đối phương cũng sẽ không có ai đến làm phiền tôi.” Phương Vỹ Huyền bổ sung thêm.


Lời của Đường Mạnh Sơn, Phương Vỹ Huyền có tiếp thu.

Tuy nhiên, điều anh sợ không phải là Hiệp hội Võ đạo trả thù, mà là những rắc rối vô tận kéo đến.

“Nơi như vậy… Không phải là tỷ võ quán ngầm sao?” Cơ Hiểu Nguyệt hơi nhíu mày, nói: “Nhưng tôi không biết quá nhiều về nơi này, tôi có một người bạn có thể dẫn anh tới nơi đó.”
“Được.” Phương Vỹ Huyền đáp.

Cơ Hiểu Nguyệt lập tức thông báo cho người bạn đó đến, là một người phụ nữ.

Phương Vỹ Huyền nhìn sang, chính là Lệ Trúc Hiên mà anh đã gặp mặt lúc chạy bộ vào sáng sớm.

Khi Lệ Trúc Hiên nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, đôi mắt xinh đẹp cũng đầy ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng biến thành mừng rỡ.

Đây đúng là một cơ hội tuyệt vời!
“Trúc Hiên, anh Phương đây là bạn của tôi, anh ấy muốn nhờ cô dẫn đến tỷ võ quán ngầm một chuyến.” Cơ Hiểu Nguyệt nói.

Lệ Trúc Hiên nhìn Phương Vỹ Huyền, gật đầu nói: “Tôi rất sẵn lòng cống hiến vì cậu Phương.”
Phương Vỹ Huyền khẽ cau mày, anh cứ cảm thấy Lệ Trúc Hiên sẽ tạo thêm phiền phức cho mình.

Nhưng cuối cùng anh vẫn ngồi lên xe của Lệ Trúc Hiên, lên đường đến tỷ võ quán ngầm.


“Anh Phương, không ngờ anh lại quen biết chị Cơ, biết trước như vậy sáng nay tôi đã không cần phải chờ anh trên đường rồi.” Lệ Trúc Hiên nói.

Phương Vỹ Huyền nhìn Lệ Trúc Hiên, nói: “Tôi chỉ nhờ cô đưa tôi đến tỷ võ quán ngầm, không có ý muốn hợp tác với cô.”
“Tôi biết, cậu Phương, sáng nay cậu đã từ chối tôi một lần, tội tình gì phải nhắc lại chuyện này chứ.” Lệ Trúc Hiên nói với khuôn mặt buồn bã.

Phương Vỹ Huyền không nói thêm gì nữa, nhắm mắt dưỡng thần.

Khoảng bốn mươi phút sau, xe dừng lại trước một nhà xưởng đổ nát.

Khu vực xung quanh rất trống trải, thoạt nhìn có vẻ như là ngoại ô của thành phố Giang Hải.

Có rất nhiều ô tô đậu ở bãi đất trống trước nhà xưởng, trong đó không thể thiếu nhiều loại xe hạng sang.

“Cậu Phương, theo tôi vào này.” Lệ Trúc Hiên cười nói với Phương Vỹ Huyền.

Sau đó Phương Vỹ Huyền và Lệ Trúc Hiên cùng nhau bước vào nhà xưởng.


Sau khi đi vào thì nghe được âm thanh ầm ĩ.

Mặc dù bề ngoài là nhà xưởng nhưng bên trong đã được cải tạo thành một tỷ võ quán.

Có một đài tỷ võ rộng khoảng ba mươi mét vuông ở trung tâm.

Xung quanh đài tỷ võ có rất nhiều bàn, bên trên còn có những phòng bao được xây dựng dành cho khách VIP, cách bày trí giống như quán bar.

Lúc này trên đài tỷ võ đang có hai tên đàn ông cởi trần đánh nhau kịch liệt, tiếng va chạm da thịt bịch bịch không ngừng vang lên.

Mỗi khi ra đòn nặng, xung quanh đài tỷ võ sẽ phát ra những tiếng reo hò.

Khách khứa ngồi ở các bàn xung quanh đài tỷ võ, vừa uống rượu vừa xem các trận đánh nhau, bầu không khí vô cùng nóng bỏng.

“Đây là tỷ võ quán ngầm lớn nhất ở thành phố Giang Hải, hầu như đêm nào cũng chật kín người.

Không ít khách đến đây là giới nhà giàu, đại gia có gia tài bạc triệu, bọn họ đến đây ngoại trừ uống rượu xem thi đấu tìm kích thích ra thì còn đánh cược nữa.”
“Đối với mỗi trận đấu trên đài tỷ võ, tỷ võ quán sẽ bắt đầu mở ra, dựa theo số tiền đặt cược vào cả hai người chơi để xác định tỷ lệ cược, dùng tiền mặt để giao dịch.”
Lệ Trúc Hiên vừa nói vừa chỉ vào một chiếc bàn dài bên cạnh đài tỷ võ, phía trên bày một đống tiền giấy.

“Đó là nơi đặt tiền cược.”
Phương Vỹ Huyền không hề quan tâm đến những thứ này, điều anh quan tâm là liệu ở đây có những cường giả có tu vi cao một chút hay không.

Hai người đang đánh nhau trên đài tỷ võ tu vi chỉ ở tầng bảy hoặc tám của Luyện Khí Kỳ.

Số tu vi ít ỏi này Phương Vỹ Huyền vốn không thèm hấp thụ.

“Tuyển thủ mạnh nhất ở nơi này là cảnh giới gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

Lệ Trúc Hiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nơi này có một tuyển thủ đứng số một trong bảng xếp hạng thực lực hàng năm, chưa từng thua trận nào, tên là Hùng Sơn Lang.”
“Cái tên này nghe qua rất ghê gớm.” Phương Vỹ Huyền bình luận.

Lệ Trúc Hiên che miệng cười khẽ, nói: “Có rất nhiều khách đến nơi này chỉ để nhìn anh ta một cái, bởi vì anh ta thật sự quá mạnh mẽ, đánh nhiều trận như vậy rồi chưa bao giờ thua.”
“Thế tối nay anh ta có ra sân không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Chuyện này thì tôi không biết, Hùng Sơn Lang không giống với những tuyển thủ khác, ngay cả khi không thi đấu thì anh ta vẫn có thể nhận được một khoản tiền hoa hồng khổng lồ từ tỷ võ quán ngầm này, bởi vì chỉ cần có anh ta ở đây, việc làm ăn của tỷ võ quán sẽ rất thịnh vượng.” Lệ Trúc Hiên nói xong, nhìn xung quanh rồi nói: “Tôi sẽ giúp anh đi hỏi thử xem tối nay Hùng Sơn Lang có thi đấu không.”.

Bình Luận (0)
Comment