Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 85


Một bóng người xuất hiện ở cửa lớn nhà họ Đường, bước vào phòng khách.

Cổ Lạc Xuyên vẫn thản nhiên ngồi trên ghế sa lon, liếc mắt quét qua Phương Vỹ Huyền, ánh mắt không có chút rung động nào.

Mặc dù Phương Vỹ Huyền đánh thắng Dương Thiếu Xương, nhưng gã ta vẫn thấy quá yếu, cũng không cùng đẳng cấp với gã ta.

Điểm rõ ràng nhất là, người có tu võ chân chính sẽ không có vóc người mỏng manh như Phương Vỹ Huyền.

Còn nữa, hơi thở của võ giả Tiên Thiên và tông sư hoàn toàn khác nhau.

Hơi thở phát ra trên người Phương Vỹ Huyền cho thấy anh là một võ giả Tiên Thiên, mạnh nhất cũng chỉ là bán bộ tông sư mà thôi.

Đối với võ giả đứng đầu mà nói, một tầng cảnh giới cũng sinh ra chênh lệch rất lớn, huống chi là loại chênh lệch như võ giả Tiên Thiên với tông sư thế này?
Thậm chí sau khi nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, Cổ Lạc Xuyên còn hơi nghi ngờ, rốt cuộc Dương Thiếu Xương bại bởi người này như thế nào.

“Phương Vỹ Huyền, hôm nay chính là lúc cậu phải trả nợ, tôi muốn thấy cậu chết thảm! Tôi muốn treo thi thể của cậu lên thị chúng! Tôi muốn cầm đầu lâu của cậu đi gặp Thiếu Xương và Anh Tâm!” Dương An Thành vừa thấy Phương Vỹ Huyền, hai mắt đỏ như máu, giọng nói khàn khàn.

Hai ngày nay, trong lòng ông ta tràn đầy thù hận và phẫn nộ, từng giây từng phút đều nghĩ xem phải trả thù Phương Vỹ Huyền thế nào.

Bây giờ bên cạnh có thêm một Cổ Lạc Xuyên làm chỗ dựa, lá gan của ông ta cũng to lên, chỉ hận không thể nhào tới cắn đứt một miếng thịt của Phương Vỹ Huyền!
Phương Vỹ Huyền nhìn Dương An Thành, thấy khuôn mặt bị đánh đến gần như biến dạng của Đường Thanh Hiền.

Đường Thanh Hiền đã bị tát đến mặt mất hết cảm giác, cô không thể biểu cảm gì trên mặt được nữa, nhưng ánh mắt thì đong đầy vui sướng.

Phương Vỹ Huyền tới rồi!
Cô ta biết mình và nhà họ Đường chắc chắn sẽ được cứu.

Hai mắt của Phương Vỹ Huyền hiện lên ánh sáng màu đỏ sậm khác thường.

Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền xuất hiện, đôi mắt xinh đẹp của Cơ Hiểu Nguyệt cũng ánh lên vẻ vui mừng.

Bất luận Cổ Lạc Xuyên mạnh bao nhiêu, cô ta vẫn có lòng tin với Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền nhìn Đường Mạnh Sơn bị đè trên sàn nhà, cả Cổ Lạc Xuyên đang ngồi trên ghế sô pha và đám người Đỗ Từ Tiến.


Một luồng lệ khí bốc lên trong ngực anh.

“Là anh tìm tôi?” Phương Vỹ Huyền nói với Cổ Lạc Xuyên.

Cổ Lạc Xuyên vẫn ngồi trên ghế sô pha nói: “Phải.”
“Nếu người anh muốn tìm là tôi, thì sao còn xuống tay với những người khác?” Khuôn mặt của Phương Vỹ Huyền vẫn vô cảm, nhưng tiếng nói lại khiến người ta lạnh cả người.

Cổ Lạc Xuyên nhìn Phương Vỹ Huyền, hơi nhíu mày.

Loại câu hỏi này, gã ta vốn chẳng buồn đáp.

Trong mắt ông ta, người đời đều là con ong con kiến, giết vài người cũng nhẹ nhàng như giết mấy con kiến thôi, cần gì lý do?
“Phương Vỹ Huyền, cậu còn hỏi lắm thế để làm gì? Rồi cậu sẽ trở thành một trong số họ nhanh thôi, ha ha ha…” Dương An Thành cười như điên nói.

Đỗ Từ Tiến nhìn Phương Vỹ Huyền, không nói lời nào nhưng ánh mắt đầy vẻ trêu tức.

Chẳng phải hôm qua cậu rất kiêu ngạo sao? Ngày hôm nay tông sư Cổ Lạc Xuyên tự mình đến dạy dỗ cậu, trái lại tôi muốn xem xem cậu còn kiêu ngạo thế nào được!
“Là ông đánh cô ấy thành thế này à?” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói với Dương An Thành.

“Là tôi đánh đó, vậy thì sao? Con điếm này là thứ đáng khinh, lúc trước tôi đã cho cô ta cơ hội, cô ta lại chọn thứ con hoang như cậu…Phụt!” Dương An Thành đang nói chuyện, bỗng nhiên phần bụng bị giáng một cú thật mạnh, phun ra một búng máu, văng ngược ra sau.

Cơ thể Phương Vỹ Huyền không hề lay động, vẫn đang đứng tại chỗ.

“Ồ?”
Ánh mắt của Cổ Lạc Xuyên hơi lay động.

Rõ ràng Phương Vỹ Huyền chỉ có tu vi bán bộ tông sư, sao lại biết phóng chân khí ra ngoài?
Chuyện này nằm ngoài dự tính của ông ta.

Phương Vỹ Huyền nhìn hai người đang ghì chặt Đường Mạnh Sơn.

“Phụt…”
Chỉ bằng một ánh mắt, hai người đã phun máu, văng ra ngoài, ngã xuống đất không dậy nổi.


“Cũng thú vị lắm.”
Cổ Lạc Xuyên đứng dậy, nhìn Phương Vỹ Huyền bằng nửa con mắt hỏi: “Thầy của cậu là ai?”
“Anh không có tư cách biết tên của thầy tôi.” Phương Vỹ Huyền nói, ánh mắt lạnh lẽo.

Đám người Đỗ Tư Tiến nghe vậy thì biến sắc.

Đối mặt với Cổ Lạc Xuyên, đại đệ tử thủ tịch của Cổ Úy Sênh mà còn dám nói chuyện lớn lối đến vậy?
Đúng là không biết sống chết!
“Bản lĩnh không lớn, nhưng lòng thì kiêu ngạo.” Cổ Lạc Xuyên nói rồi đi về phía Phương Vỹ Huyền.1
Trên người ông ta tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ điên cuồng.

“Ngày hôm nay, tôi sẽ hủy diệt tất cả những thứ mà cậu lấy làm kiêu ngạo.” Mắt Cổ Lạc Xuyên nổi lên ánh vàng, khi gã ta nói chuyện, sát khí tận mây xanh!
“Tôi chẳng có gì để lấy làm kiêu ngạo, chỉ là một Luyện Khí Kỳ mà thôi.” Phương Vỹ Huyền nâng tay phải lên, hướng về phía Cổ Lạc Xuyên đang đứng.

Một luồng ánh sáng đỏ bắn ra khỏi tay Phương Vỹ Huyền, đánh thẳng về phía Cổ Lạc Xuyên!
Cảm nhận được sức mạnh khủng bố của luồng chân khí trước mắt, rốt cuộc vẻ mặt chẳng buồn rung động của Cổ Lạc Xuyên cũng thay đổi.

Ông ta gầm lên một tiếng, trên người nổi lên ánh vàng, khoanh hai tay trước người.

“Ầm!”
Sau một tiếng nổ thật lớn, Cổ Lạc Xuyên bay ra ngoài, đâm thủng bức tường phía sau mới dừng lại.

Thân thể ông ta nổi lên một mảnh ánh sáng vàng, khóe miệng trào ra một đường máu.

Chứng kiến một màn như vậy, tất cả mọi người tại đó đều sợ ngây người.

Chỉ bằng một cú đánh hời hợt như vậy! Phương Vỹ Huyền đánh Cổ Lạc Xuyên bị thương!
“Phóng chân khí ra ngoài… Đó là bản lĩnh của tông sư mà…” Tằng Thiệu Hiển đứng cạnh Đỗ Từ Tiến khiếp sợ nói.

“Thế này, cũng quá mạnh rồi….” Bàng Thế Lục mở to hai mắt nói, ngơ ngác nhìn Phương Vỹ Huyền.


Đỗ Từ Tiến nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt chỉ còn sự sợ hãi.

Ông ta vốn tưởng sức mạnh Phương Vỹ Huyền bày ra hôm qua, đã là toàn bộ thực lực rồi.

Không ngờ, hóa ra hôm qua Phương Vỹ Huyền vẫn chưa dùng hết toàn lực, đến cả phóng chân khí ra ngoài cũng chưa từng dùng!
Cổ Lạc Xuyên đứng im tại chỗ, chỉ cảm thấy hai cánh tay tê dại.

Gã ta nhìn Phương Vỹ Huyền đứng đằng xa, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.

Gã ta biết mình đã đánh giá thấp Phương Vỹ Huyền.

Nhưng mà gã ta vẫn còn tự tin tuyệt đối.

Cổ Lạc Xuyên nhép miệng đọc quyết, hai tay tạo ấn, hai đồng tử như đang rực cháy, ánh lên kim quang chói mắt.

“Thần Long quyết! Kỹ năng làm nên tên tuổi của tôn giả Cổ Úy Sênh!” Đỗ Từ Tiến đứng bật dậy, kích động hô lên.

Năm đó Cổ Úy Sênh đã dùng môn tuyệt kỹ này, vô địch Giang Nam, trở thành tông sư trên vạn tông sư.

Cổ Lạc Xuyên là đại đệ tử thủ tịch của Cổ Úy Sênh, đã tu luyện Thần Long quyết đến thành thục, tất nhiên uy lực sẽ không tầm thường!
Một tiếng rồng ngâm kéo dài vang lên, cả người Cổ Lạc Xuyên được bao trùm trong một lớp ánh sáng vàng, tia sáng chói mắt khiến người ta khó lòng nhìn thẳng.

“Phương Vỹ Huyền, cậu hiếu thắng hơn tôi tưởng, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.” Cổ Lạc Xuyên nói rồi bước về phía trước dẫm xuống, một luồng sáng vàng hiện lên trong không trung, nháy mắt đã tới trước mặt Phương Vỹ Huyền.

Cổ Lạc Xuyên khác với tông sư võ đạo bình thường, so với nghiên cứu các loại thuật pháp, ông ta thích rèn luyện thân thể hơn.

Ông ta dành phần lớn thời gian trong năm ở nơi cực Bắc, vật nhau với gấu trắng Bắc Cực, dùng cách này để giữ gìn trạng thái mạnh nhất của cơ thể.

Cổ Úy Sênh cũng rất ủng hộ cách làm này của ông ta, bởi vì bản thân Thần Long quyết là một pháp quyết cực kỳ phụ thuộc vào cường độ thân thể.

Thân thể càng mạnh, sức mạnh của Thần Long Quyết sẽ càng được gia tăng.

Sức mạnh thân thể hiện tại của Cổ Lạc Xuyên, so ra cũng không kém Cổ Úy Sênh chút nào!
Thậm chí, sau khi gia trì Thần Long Quyết, Cổ Lạc Xuyên cho rằng mình chính là người cận chiến mạnh nhất thời đại!
Đây chính là sức mạnh lớn nhất của ông ta!
Chỉ cần đánh cận chiến với Phương Vỹ Huyền, là ông ta sẽ thắng!
Cổ Lạc Xuyên giơ nắm đấm lóe vàng lên, điên cuồng hét một tiếng rồi hướng vào đầu Phương Vỹ Huyền mà đánh.

“Ám sát…”

Trong không khí rít lên từng đợt âm thanh chói tai!
Sức mạnh của đòn này cực kỳ kinh khủng!
Nhưng mặt Phương Vỹ Huyền vẫn không biến sắc, đối mặt với đòn này, anh chỉ nâng tay trái lên.

“Thật ngông cuồng! Một quyền với sức mạnh kinh khủng như vậy mà dám dùng mỗi một bàn tay để ngăn cản!” Tằng Thiệu Hiển la lớn.

Ông ta thấy, sau một quyền này, Phương Vỹ Huyền sẽ thua!
Mặt Đỗ Từ Tiến hiện lên vẻ vui sướng.

Phương Vỹ Huyền, dù thế nào cậu cũng phải thất bại!
“Ầm!”
Một tiếng nổ thật lớn.

Lấy Phương Vỹ Huyền và Cổ Lạc Xuyên làm trung tâm, sức mạnh to lớn lan ra bốn phía, khiến từng cái bàn xung quanh cũng rung lắc đến bay lên.

Ông cụ nhà họ Đường và chiếc xe lăn ông ta đang ngồi cùng ngã ra đất.

“Mau đỡ ông Đường dậy đi, chủ nhà họ Đường và cô Đường nữa, đưa bọn họ đến nơi an toàn!” Cơ Hiểu Nguyệt vịn chặt tường, dặn dò đàn em sau lưng.

Mà lúc này, ba người Đỗ Tư Tiến vẫn luôn chú ý đến Phương Vỹ Huyền và Cổ Lạc Xuyên cũng nghệt mặt ra, hai mắt trợn tròn.

Chỉ thấy Phương Vỹ Huyền vẫn đứng tại chỗ, tay trái nắm chặt bàn tay vung quyền của Cổ Lạc Xuyên.

Chõ bàn tay và nắm đấm giao nhau bốc lên một làn khói trắng.

“Cậu, thế mà cậu ta thật sự chỉ dùng một tay… Đã đỡ được một cú toàn lực của tông sư Cổ Lạc Xuyên…” Tằng Thiệu Hiển lẩm bẩm.

Ánh mắt ông ta nhìn Phương Vỹ Huyền, tựa như đang nhìn vị thần của mình.

“Chỉ bằng một chút thực lực đó, cũng đủ cho ông kiêu ngạo à.” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói.

Trong lòng Cổ Lạc Xuyên giật thót!
Ông ta tự biết một quyền này đã gần như dùng hết toàn lực, nhưng thế mà Phương Vỹ Huyền lại nhẹ nhàng tiếp được?
Sao có thể chứ?
Dù có là sư phụ Cổ Úy Sênh của ông ta, cũng không chắc có thể làm được việc đó nhẹ nhàng như Phương Vỹ Huyền!
“Cậu, rốt cuộc cậu…” Cổ Lạc Xuyên nhìn Phương Vỹ Huyền trước mặt, trái tim chìm vào vực sâu không đáy.

Qua một quyền này, tự tin của ông ta đã tiêu tan hơn phân nửa..

Bình Luận (0)
Comment