Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 97


Tam hộ pháp nhà họ Trịnh đã sớm có chuẩn bị, đột nhiên cơ thể bộc phát ra một luồng khí thế cực mạnh!
Trước người ông ta xuất hiện một bức tường vô hình ngưng tụ từ chân khí!
Cú đấm của Phương Vỹ Huyền đánh vào bức tường ngưng tụ từ chân khí, sau đó bị phản lại!
Nhưng giây tiếp theo, khi nắm đấm của Phương Vỹ Huyền va chạm vào bức tường chân khí thì tam hộ pháp nhà họ Trịnh đã thay đổi sắc mặt.

“Rầm!”
Gần như chỉ trong nháy mắt, bức tường chân khí đã bị nắm đấm của Phương Vỹ Huyền đánh vỡ!
“Sao có thể…”
Sắc mặt tam hộ pháp nhà họ Trịnh thay đổi, muốn đánh lại nhưng đã không còn kịp nữa.

Nắm đấm của Phương Vỹ Huyền đã đập vào ngực ông ta.

“Răng rắc!”
Tam hộ pháp nhà họ Trịnh trợn mắt, một vết hõm bằng mắt thường có thể nhìn thấy xuất hiện trên ngực, cả người giống như diều đứt dây bay ngược ra ngoài.

Phương Vỹ Huyền bước lên trước một bước, kéo chân ông ta lại, để ông ta không đến mức bay ra khỏi đài cao.

Sau đó Phương Vỹ Huyền dùng một tay nắm lấy cơ thể tam hộ pháp nhà họ Trịnh, hung hăng đập xuống đài cao.

“Phụt!”
Tam hộ pháp nhà họ Trịnh phun ra một ngụm máu tươi, ngã ra mặt đất, cơ thể hơi run rẩy, đã không thể đứng lên được nữa.

Phương Vỹ Huyền nhìn ông ta nhẹ nhàng thở ra.

May mà không chết.

Bốn phía tĩnh mịch không một tiếng động.

Mọi người vốn mang theo vẻ mặt hề hước chờ xem kết cục thê thảm của Phương Vỹ Huyền đều thay đổi sắc mặt.

Tam hộ pháp nhà họ Trịnh… Cứ ngã xuống như vậy?
Trong mắt mọi người tràn đầy vẻ không thể tin nổi!
Chung Thế Viễn ở nơi xa trợn mắt há hốc mồm, đứng nguyên tại chỗ, nét mặt cứng đờ.

Anh ta cảm thấy mình như bị tát một cái thật mạnh vào mặt, nóng rát đau nhức!
Bên kia, Tần Lăng Thường và Cơ Hiểu Nguyệt mỉm cười.

Các cô vốn cũng toát mồ hôi thay cho Phương Vỹ Huyền, nhưng bây giờ xem ra các cô lo lắng dư thừa rồi.

Thực lực của Phương Vỹ Huyền vốn chính là một cái động không đáy!

Sắc mặt Trịnh Thanh Huỳnh u ám, nhìn Phương Vỹ Huyền trên đài, hai nắm tay siết chặt.

Tại sao lại như vậy?
Tuy tam hộ pháp không phải tông sư mạnh nhất của nhà họ Trịnh bọn họ, nhưng ít ra cũng nằm trong số mười người đứng đầu!
Mà Phương Vỹ Huyền trên đài chỉ là một võ giả Thiên Tiên hèn mọn, sao tam hộ pháp có thể bị đánh bại một cách dễ dàng thế được?
Dương Yến Xuân ở một bên cũng bày ra vẻ mặt khó coi.

Trên đài, Phương Vỹ Huyền ngồi xổm xuống, dùng tay nắm đầu tam hộ pháp nhà họ Trịnh, vận hành Phệ Linh quyết.

Tay phải anh nổi lên chân khí màu đỏ, một cỗ linh khí thuần khiết bị anh hấp thu vào trong cơ thể.

Thấy cảnh tượng như vậy, mọi người dưới đài đều tỏ vẻ khiếp sợ.

Đạo Thiên đang làm gì vậy?
“Cậu chủ, dường như người này muốn phế bỏ tam hộ pháp, nếu không ngăn cản cậu ta, chỉ sợ…” Một ông già khác đứng sau lưng Trịnh Thanh Huỳnh kề sát tai Trịnh Thanh Huỳnh, trầm giọng nói.

Đối với bất luận thế gia võ đạo nào, tộc nhân cấp bậc tông sư đều là một tài sản cực kỳ quan trọng.

Một dòng họ phải trả giá rất đắt mới có thể bồi dưỡng ra một tông sư.

Nếu mất đi một người tông sư, không thể nghi ngờ chính là tổn thất rất lớn.

Bất luận thế nào, nhất định phải giữ được tam hộ pháp!
Mắt Trịnh Thanh Huỳnh loé lên vẻ ngoan độc tàn nhẫn, nhỏ giọng nói: “Thất hộ pháp, bây giờ ông lập tức ra tay, nhân lúc Đạo Thiên không chú ý, giải quyết cậu ta đi!”
“Tôi hiểu rồi, cậu chủ.” Giọng thất hộ pháp buông xuống, một khí thế tức khắc phát ra từ trên người ông ta, nhằm về vị trí của Phương Vỹ Huyền.

Tốc độ của ông ta cực kỳ nhanh, hầu hết mọi người chưa ai kịp phản ứng lại.

Giây tiếp theo, thất hộ pháp nhà họ Trịnh xuất hiện phía sau Phương Vỹ Huyền, trong tay chợt loé lên ngân quang, xuất hiện một thanh chuỷ thủ sắc bén.

Lúc này Phương Vỹ Huyền còn đưa lưng về phía ông ta, hoàn toàn không phản ứng lại.

Ánh mắt thất hộ pháp nhà họ Trịnh lạnh băng, chân khí toàn thân ngưng tụ lên trên chuỷ thủ, thọc về phía gáy Phương Vỹ Huyền!
Trừ phi Phương Vỹ Huyền là thần tiên, nếu không thì trúng một kích này ắt sẽ chết!
Lúc này, mọi người dưới đài đã khôi phục lại tinh thần, khiếp sợ hô lên!
Không ai ngờ tới, vậy mà nhà họ Trịnh lại không biết xấu hổ như thế, phá hỏng quy tắc trước mặt nhiều người như vậy!
Sắc mặt Tần Lăng Thường biến đổi, thậm chí Cơ Hiểu Nguyệt còn thét chói tai.


Trên đài, thanh chuỷ thủ trong tay thất hộ pháp nhà họ Trịnh sắp đụng tới cổ Phương Vỹ Huyền.


“Rầm!”
Trong nháy mắt này, đột nhiên cơ thể Phương Vỹ Huyềnbộc phát ra một cỗ khí thế cực kỳ khủng bố.

Một luồng sức mạnh bùng nổ từ trên người anh, người xem dưới đài đều sốc đến độ không đứng thẳng người nổi!
Thất hộ pháp nhà họ Trịnh đứng gần Phương Vỹ Huyền nhất là người phải đứng mũi chịu sào.

Thanh chuỷ thủ trong tay phút chốc bị chấn động đến vỡ vụn, cơ thể chấn động bay về phía sau.

“Các ngươi đúng là vứt hết mặt mũi.” Phương Vỹ Huyền đứng lên, nhìn thất hộ pháp ngừng trên không trung cách đó mấy chục mét, thờ ơ nói.

Sắc mặt thất hộ pháp nhà họ Trịnh rất khó coi, nổi giận gầm lên một tiếng, chân khí trên người nổi lên.

“Bá Vương quyền!”
Ông ta gia tốc, đột nhiên nhằm về phía Phương Vỹ Huyền, tay phải nắm chặt thành quyền, trên nắm tay nổi lên luồng ánh sáng trắng.

Một luồng sáng trắng xuất hiện giữa không trung, âm thanh bùng nổ chói tai vang lên.

Xung quanh có không ít người che kín lỗ tai, nét mặt đau khổ.

Đối mặt với nắm đấm mang khí thế rào rạt lao tới, Phương Vỹ Huyền chỉ tỏ vẻ bình tĩnh.

Anh nâng hai tay lên, sau đó hợp lại trong không khí!
“Bốp!”
Động tác thoạt nhìn nhẹ nhàng như thể một cái vỗ tay bình thường.

Thế nhưng giây tiếp theo, khí áp xung quanh lại chợt giảm xuống.

Mọi người chỉ cảm thấy hai vai trĩu xuống, dường như có vật gì nặng đột nhiên đè lên người vậy.

“Phụt!”
Thất hộ pháp nhà họ Trịnh đang chạy như bay trên không trung đột nhiên phun ra một ngụm máu, còn chưa lao tới trước mặt Phương Vỹ Huyền đã mất đi cân bằng, nặng nề ngã xuống đài cao, lăn quay vài vòng, cuối cùng lăn đến chân Phương Vũ Huyền.

“Tôi ghét nhất là người khác đánh lén.” Phương Vỹ Huyền từ trên cao nhìn xuống thất hộ pháp nhà họ Trịnh, lạnh lùng nói.

Giọng nói vừa dứt, Phương Vỹ Huyền nâng chân lên.

Thất hộ pháp nhà họ Trịnh trợn mắt, trong mắt chỉ có hoảng sợ.

“Không…”

Giọng ông ta chỉ vừa phát ra, giây tiếp theo đã cảm thấy ngực đau nhói!
“Răng rắc!”
Phương Vỹ Huyền đạp một cái khiến xương cốt trên ngực ông ta gãy nát!
“Phụt!”
Thất hộ pháp nhà họ Trịnh phun ra một ngụm máu, trong máu xen lẫn mảnh đầu và khối nội tạng, trực tiếp ngất đi.

Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nhìn thất hộ pháp nhà họ Trịnh dưới chân.

Xung quanh lại rơi vào sự yên lặng chết chóc.

Mọi người nhìn về phía Phương Vỹ Huyền cứ như nhìn thấy thần tiên.

Ba lần! Từ đầu tới cuối, Phương Vỹ Huyền chỉ ra tay ba lần!
Ba lần ra tay đã quật ngã hai gã hộ pháp cảnh giới tông sư của nhà họ Trịnh xuống đất, không nhúc nhích nổi!
Đây là kiểu thực lực khủng bố gì?
Hơi thở trên người anh rõ ràng chỉ là võ giả Thiên Tiên thôi!
Nhưng thực lực của anh lại vượt xa trình độ mà cảnh giới này nên có!
Đây không phải thần tiên thì là gì?
Đây là thiên thần hạ phàm!
Sắc mặt Trịnh Thanh Huỳnh cực kỳ u ám, hai tay nắm chặt, cơ thể run lên nhè nhẹ.

Gã ta không ngờ Đạo Thiên trên đài lại mạnh đến mức này.

Ngay cả thất hộ pháp đi lên đánh lén cũng bị anh dẫm dưới chân!
“Đạo Thiên này… Rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ông ta có thực lực mạnh như vậy, vì sao trước đó không hề có tiếng tăm gì?” Trịnh Thanh Huỳnh nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt đong đầy khiếp sợ.

Lúc này, đột nhiên Phương Vỹ Huyền ngẩng đầy lên, đúng lúc đối diện với Trịnh Thanh Huỳnh.

Trịnh Thanh Huỳnh chỉ cảm thấy có một cơn ớn lạnh xuyên qua cơ thể, trái tim đột nhiên rung lên.

Phương Vỹ Huyền chỉ liếc nhìn Trịnh Thanh Huỳnh một cái rồi ngồi xổm xuống, nắm đầu thất hộ pháp nhà họ Trịnh, vận hành Phệ Linh quyết.

Nhân lúc người này còn thở, Phương Vỹ Huyền nhanh chóng hấp thu triệt để tu vi của ông ta, nếu không đợi lát nữa tắt thở rồi thì linh khí đan điền sẽ trực tiếp tán loạn, không thể hấp thu nữa.

Một tầng, hai tầng, ba tầng…
Sau khi hấp thu tu vi của thất hộ pháp nhà họ Trịnh xong, Phương Vỹ Huyền liên tục đột phá ba tầng.

Trong mắt Phương Vỹ Huyền tràn đầy vui mừng, lại quay lại bên cạnh tam hộ pháp nhà họ Trịnh, tiếp tục hấp thu.

Một tầng, hai tầng, ba tầng… Lại là ba tầng!
Phương Vỹ Huyền liên tục đột phá sáu tầng, đột phá đến tầng thứ chín ngàn tám trăm năm mươi lăm Luyện Khí Kỳ.

Người xung quanh cứ ngơ ngác dõi theo nhất cử nhất động của Phương Vỹ Huyền, không ai dám phát ra âm thanh.

Ngay cả ba gã trọng tài của Hiệp hội Võ đạo cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn Phương Vỹ Huyền, chậm chạp không dám tiến lên.

Phương Vỹ Huyền đứng dậy, quay đầu lại đối mặt với cái nhìn xung quanh, mở miệng hỏi: “Còn có người nào muốn lên đài luận bàn với tôi hay không?”

Lên đài luận bàn?
Đây không phải là bảo người ta lên đài tự sát sao?
Sau khi nhìn thấy kết cục của hai vị hộ pháp nhà họ Trịnh, còn ai có gan lên đài nữa?
Xung quanh vẫn tĩnh lặng như tờ, không ai dám mở miệng nói chuyện.

Vẫn là Tần Lăng Thường khôi phục lại tinh thần đầu tiên, mở miệng nói: “Đạo Thiên, xuống dưới đi.”
Phương Vỹ Huyền nhìn quanh bốn phía, phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn anh chỉ có sợ hãi ngây dại.

Xem ra sẽ không có ai đứng lên nữa.

Phương Vỹ Huyền có hơi thất vọng, nhảy xuống khỏi đài cao, đáp xuống trước mặt Trịnh Thanh Huỳnh.

Trịnh Thanh Huỳnh lập tức lui về sau vài bước, tuy rằng gã ta đã cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh nhưng trong mắt vẫn hiện lên vẻ hoảng loạn.

“Đừng sợ, anh không lên đài, tôi sẽ tuân thủ quy tắc, sẽ không ra tay với anh.” Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói.

Sắc mặt Trịnh Thanh Huỳnh cực kỳ khó coi, những lời này của Phương Vỹ Huyền rõ ràng là đang châm chọc gã ta không tuân thủ quy tắc!
Lúc này, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía Trịnh Thanh Huỳnh cũng tràn ngập khinh bỉ.

Thực lực của nhà họ Trịnh đúng là rất mạnh, nhưng không ngờ tác phong lại hạ lưu như thế.

Người trên đài thua thì phái người đi lên đánh lén đối thủ.

Cách làm kiểu này chưa từng xuất hiện tại hội thượng đỉnh giữa các thế gia võ đạo Giang Nam!
Không có bất luận thế gia võ đạo nào làm ra chuyện mất mặt như vậy cả.

Loại hành vi này tương đương với việc khiến giới võ đạo khinh thường, một khi làm thì có lẽ sẽ bị châm chọc cả đời!
Nhưng nhà họ Trịnh không chỉ làm, mà còn thất bại, thế lại càng mất mặt hơn.

“Nghe bảo nhà họ Trịnh ở Hoài Bắc hùng mạnh thế nào, bây giờ thấy, cũng chỉ có thế mà thôi…”
“Thực lực có mạnh hơn nữa thì sao chứ? Qua ngày hôm nay, tất cả mọi người đều sẽ biết tính cách của người nhà họ Trịnh thế nào, về sau còn ai coi trọng nhà họ Trịnh nữa?”
“Nhà họ Trịnh, thật khiến người ta ghê tởm!”
Xung quanh dần dần có tiếng nghị luận, hơn nữa tiếng nghị luận còn càng lúc càng lớn, tất cả đều là tiếng chỉ trích nhà họ Trịnh.

Nghe thấy mấy lời nghị luận này, sắc mắt Trịnh Thanh Huỳnh càng ngày càng khó coi, toàn thân đều đang run lên.

Gã ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình lại gặp phải cục diện bị nghìn người chỉ trích thế này.

Dương Yến Xuân ở bên cạnh cũng trắng bệch mặt, Trịnh Thanh Huỳnh là chỗ dựa lớn nhất của cô ta, nếu Trịnh Thanh Huỳnh xảy ra vấn đề gì thì cô ta cũng xong đời theo!
“Sau này đừng làm loại chuyện thiếu đạo đức này nữa, mắt của quần chúng sáng như tuyết đấy!” Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói.

Sau khi liên tục đột phá sáu tầng, tâm trạng của anh rất tốt.

“Chúng ta đi!” Rốt cuộc Trịnh Thanh Huỳnh cũng không chịu đựng nổi việc bị châm chọc như vậy nữa, xoay người rời đi.

“Tôi chưa nói để anh đi mà.” Giọng điệu Phương Vỹ Huyền chợt lạnh, nói..

Bình Luận (0)
Comment