Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!

Chương 34


Diệp Tùng lao về phía Tống Mịch, Ngạo Đường định xông lên nhưng bị cô cản lại.
Lâu lắm không động thủ.
Xương khớp cô sắp mốc luôn rồi.
Diệp Tùng giao chiến với Tống Mịch, chịu được chưa đến 5 phút liền bị đánh bay ra xa.

Diệp Tùng nằm một góc, ho ra một ngụm máu, ánh mắt vẫn không phục.
"Chịu thua chưa?"
Hắn nhếch mép, bộ dạng đắc tháng.
"Người sắp chết là các ngươi đó"
Vừa dứt lời, một dàn moto từ đâu xuất hiện, cả vùng trời liền bừng sáng, có người nhanh chóng lại đỡ Diệp Tùng lui về sau.

Trong đám đông, Diệp Tịnh Y chạy lại nhìn Diệp Tùng khóc lóc hết sức thảm thương.
Má nó, còn làm màu hơn cả bổn cô nương.
Có đèn thì giỏi lắm à.
Mà những người kia, tự động dạt sang 2 bên, một nam nhân đi ngược chiều ánh sáng từ từ xuất hiện.

Diệp Tùng nhìn người kia, cười khổ.
"Lão tam, may mà có cậu"
"Làm sao lại thảm hại như vậy?"
"Quá nhục nhã, không đáng nhắc đến"
"Là bọn họ à?"
"Nhẹ tay thôi, gãy 1 tay hay chân cũng được, đừng lấy mạng"
"Biết rồi"
Ey, các ngươi có xem bọn ta ra gì không thế?
Nghĩ mình là thần tiên hạ phàm liền thích ảo tưởng thế nào liền ảo tưởng à.

Muốn tay chân của ta? Gọi 18 đời tổ tông ngươi lên còn chưa chắc có được nhá.
Nam nhân bước lên phía trước đến gần chỗ Tống Mịch, nhận ra sát khí từ người đối diện càng khiến cô thêm hứng phấn.

Ngạo Đường từ sau bước lên nắm tay cô, vô tình đè nén sự cuồng bạo đang bộc phát trong Tống Mịch.
Nhìn rõ mặt nam nhân, Tống Mịch cạn lời, không muốn nói gì thêm.

Chắc chắn người này kiếp trước bị cô cướp đồ ăn nên kiếp này mới ám cô như cô hồn vậy.
Lăng Giang nhíu mày, gằn giọng lên tiếng.
"Tống Mịch, lại là cô?"
"Không cần khách sáo, có gì nói luôn đi"
"Là cô đánh Diệp Tùng?"
"Mắt anh mù à mà không thấy, chứng cứ rõ ràng như vậy"
"Đến nước này, tôi xem cô còn ngông cuồng kiểu gì"
Một người đàn ông lực lưỡng, mặt có vết sẹo từ sau bước đến, cúi người chào Lăng Giang.

Hắn ta gật đầu, người kia lao về phía Tống Mịch.
Ngạo Đường muốn kéo cô về sau, nhưng lại bị cô dắt đặt sang một bên, nhẹ giọng an ủi.
"Bọn này có cho cầm súng cũng không động được đến lông chân em"
Nói rồi, cô chạy ra đối đầu trực tiếp với người mặt sẹo kia.

Ngạo Đường không yên tâm, muốn chạy ra chỗ cô nhưng lại phát hiện anh bị một màn chắn trong suốt bao bọc.

Một giọng nói vang lên trong gió, bình thản xen lẫn sự tin tưởng.
"Ngồi yên , có cho thêm 100 người nữa chủ nhân cũng không si nhê gì đâu"
Nhìn thái độ tự tin toàn thắng của Tống Mịch, Ngạo Đường cười nhẹ, ngồi xuống chăm chú nhìn cô.

Tên mặt sẹo sắp đến gần cô liền cảm thấy một luồng sát khí khủng bố bao bọc lấy toàn thân, ánh mắt vô hồn của thiếu nữ trước mặt như vực sâu không đáy, không có điểm tựa khiến tâm trí sợ hãi hắn không cách nào thoát ra được.

Chỉ có thể đứng trân trân nhìn Tống Mịch bước đến gần, cô mỉm cười nhẹ nhàng, cất giọng hỏi một câu.
"Nếu ngươi cảm thấy không đánh lại ta thì đứng sang một bên cho đỡ tốn thời gian"
Không thể để thua về khí thế, mặt sẹo gàn lên, trông vô cùng giận dữ.
"Ngươi đánh lão đại bị thương, thù này nhất định phải báo."
"Thiếu rồi, ta còn ném 3 tên xuống vách núi nữa." Tống Mịch cao giọng, vẻ mặt như bị ai ăn mất vinh quang vậy.
"......" Mụ điên này, ném người xuống đó còn sống được sao?
Ngoại trừ, Ngạo Đường và Diệp Tùng, ai ở đây cũng biến đổi sắc mặt.

Vừa rồi bọn họ chỉ cảm thấy dù cô huênh hoang như thế nhưng chưa chắc đã dám làm chuyện trái pháp luật kỷ cương, dù gì cũng có truyền thống quân nhân, nhưng giờ bọn họ mới nhận ra cô ta cái gì cũng dám làm.
Mặt sẹo trợn mắt, bước vài bước nhìn xuống vách núi.

Sườn núi này không cao, nhưng có rừng cây, bụi gay và tảng đá lớn, ngã lăn xuống cũng nát bét cả người, nhưng nếu đứng vững thì có thể đúng trên mấy tảng đá mà sống sót, tuy nhiên không gãy tay gãy chân cũng là gãy 2 tay 2 chân.
Còn chưa kịp quay người lại, hắn đã ngã đổ ập về phía trước, người liền trượt xuống.

Mặt sẹo nhanh chóng túm lấy một tảng đá nhô ra, khó khăn lắm mới giữ mình lại được.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên, cô gái đứng ở mép vách núi, khoanh tay trước ngực nhìn xuống hắn, đôi con ngươi bình tĩnh của cô làm hắn có ảo giác rằng mình là người đã chết rồi vậy.
Tống Mịch mỉm cười, khóe mắt cong cong.
"Lỡ chân"
"......." Con điên này!
Trượt chân ông nội cô đấy!
Vừa rồi cô ta còn đứng xa như thế, có thể trượt chân tới tận đây sao? Lừa quỷ chắc?

Tống Mịch mặc kệ mặt sẹo gào thét bên dưới, quay lại đắc thắng nhìn Lăng Giang.
"Có súng thì lôi ra đi, thập thò mãi không sợ nổ banh xác à"
Lăng Giang đen mặt nhìn Tống Mịch, đám người phía sau trán đầy mồ hôi, tim đập thình thịch, chỉ cần cô tiến một bước liền sẵn sàng nả súng.

Nhưng cô cứ đứng đó, trưng bộ mặt khiêu khích người khác làm bọn họ tức chết.
Lăng Giang bên cao giọng, gần như hét lên với Tống Mịch.
"Giết người phạm pháp"
"Mắt anh lại mù à? Tôi giết người chưa? Bọn họ còn thở cơ mà"
Tống Mịch lạnh lùng hỏi lại, khí thế cực kì kiêu ngạo.
"Cô....tôi phải giết cô"
Gã mặt sẹo ở dưới gào lên, nghe giọng cũng biết là vô cùng phẫn nộ.
"Lên trước đi rồi tính.

Muốn sống thì dựa vào bản lĩnh.

Nam nhi đại trượng phu, chờ tu thêm trăm năm nữa rồi về trả thù chưa muộn"
Nói rồi Tống Mịch lại liếc nhìn Diệp Tùng dựa vào Diệp Tịnh Y đứng một bên, mặt mày nhăn như đít khỉ.

Trong nháy mắt, Diệp Tùng cảm thấy mình như ở trong địa ngục, còn cô gái bên trên chính là ác quỷ đội lốt người, lúc nào cũng có thể lấy mạng của hắn.
Dám động tay động chân vào xe Ngạo Đường, là chê bản thân sống lâu quá rồi đúng không!?
Một làn gió thoáng qua, Diệp Tùng trong tay Diệp Tịnh Y biến mất, nhìn lên phía Tống Mịch.

Cô cùng Diệp Tùng đang giao đấu.

Diệp Tùng muốn thoát khỏi cô nhưng chưa chạy được bao xa đã bị Tống Mịch kéo về.
Mới đầu hắn ta còn có thể chống đỡ nhưng sau đó liền bị Tống Mịch đánh cho một trận không thể phản kháng, nằm bẹt xuống đất.

Đây không còn là một trận giao đấu, nó biến thành buổi trình diễn đơn phương ngược đãi của Tống Mịch.
Người bên kia muốn nổ súng nhưng lại sợ bắn trúng Diệp Tùng nên đành nhẫn nhịn nhìn đại ca nhà mình bị người ta đánh đên ngất đi.

Tống Mịch thỏa mãn, phủi phủi tay, ngay sau đó một loạt đạn bắn về phía nàng.

Tiếng đạn khốc liệt vang lên dồn dập như muốn trút hết sự tức giận vào cô.
Nhưng đạn chưa đến nơi, cách Tống Mịch 2 mét đều tự động rơi xuống.

Tiếng đạn kết thúc, ai nấy nhìn thiếu nữ trước mặt không hề gì, vẫn tươi cười nhìn bọn họ mà tái mặt, nếu không phải có Lăng Giang ở đây, bọn họ đã hét toáng lên bỏ chạy.

Theo lệnh Lăng Giang bọn họ cắn răng ở lại nả súng lần nữa, cuối cùng súng hết đạn mà Tống Mịch vẫn không bị thương dù chỉ một chút.
Mẹ ơi, bọn họ gặp phải quái vật rồi!
Mọi người đang thất thần thì tiếng còi xe cảnh sát vang lên đánh bay bầu không khí quái dị, Lăng Giang trợn mắt nhìn xe cảnh sát bao vây bọn họ.

Mà Tống Mịch ở bên kia liền hét toáng lên.
"Lỡ báo cảnh sát rồi, tặng miễn phí mấy người cuộc đụng độ lãng mạn với cảnh sát đó"
Cảnh sát nhanh chóng bao vây đám người kia lại, hung khí, vật chứng có đủ, rất nhanh tất cả liền bị tống lên xe về đồn.
Diệp Tịnh Y không chịu, lập tức bán đứng Tống Mịch cùng Lăng Giang.
"Anh cảnh sát, Tống Mịch giết người, nả súng cũng là bọn họ, tôi không liên quan gì hết, tôi chỉ đến cứu anh trai."
Viên cảnh sát nhíu mày nhìn Diệp Tịnh Y ra sức thanh minh, liếc sang Tống Mịch.
"Cô là Tống Mịch?"
"Phải"
"Cẩn thiếu gia đã đợi sẵn ở đằng kia"
"Cảm ơn"
Tống Mịch kéo theo Ngạo Đường mỉm cười rời đi.

Diệp Tịnh Y trừng mắt không thể tin, ra sức gào lên.
"Cô ta giết người, sao các anh lại thả cô ta đi hả?"
Viên cảnh sát còn chưa trả lời, Tống Mịch quay lại giơ ngón tay giữa với Diệp Tịnh Y.
"Làm gì cũng nên có cửa sau, muốn yên ổn rời đi sau khi gây chuyện thì nên chuẩn bị sẵn cửaa sau đi nhá, đồ thiểu năng"
Cảnh sát:"......" Mười mấy năm trong nghề, hắn chưa thấy ai đi cửa sau mà còn huênh hoang như thế.

Bình Luận (0)
Comment