Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!

Chương 74


Tống Mịch khoác lên mình bộ y phục rựa rỡ, tỏa sáng như ánh mặt trời mùa hạ.

Từng đường chỉ đính những viên kim cương và họa tiết trên váy đều là tự may, vô cùng tỉ mỉ và cầu kì.

Chiếc váy bó ngực, hai tay áo bồng lên siết lại phần cổ tay với chân váy bồng nhiều lớp, đằng trước chỉ dài hơn nửa đùi, phía sau kéo dài đến gót, để lộ đôi chân thon dài, càng tồn thêm dáng người hoàn mỹ của cô.

Cô như một nữ hoàng yêu kiều, quyền lực, và tôn quý nhất trần đời, chói mắt không dám nhìn thẳng.
Đeo thêm chiếc bông tai kim cường ánh kim sắc lấp lánh đi kèm, Tống Mịch ngắm bản thân trong gương không khỏi tự hào.
Lão nương thật đẹp! Lão nương chính là tiên tử hạ phàm!
Đẹp chết đi mất!
Đang đắm chìm trong nhan sắc của chính mình, một đôi tay vòng qua cổ cô, nhẹ nhàng đeo lên chiếc vòng cổ đính viên kim cương Black Orlov.

Sự lạnh lùng, tàn độc, u ám phát ra từ viên kim cương một sự thu hút kì lạ, khiến ai nấy không thể rời mắt.
Ánh hoàng kim chói mắt của dạ phục kết hợp với màn đêm sâu thẳm của viên kim cương trên người Tống Mịch không bị mang lại cảm giác lạc lõng mà là sự hòa hợp đến kinh ngạc.

Quyền lực, lạnh lùng, kiêu ngạo, tôn qúy tất cả đều hợp lại trên người cô.
Tống Mịch nhìn viên kim cương đã được trên cổ mình mỉm cười, quay lưng ôm lấy eo Ngạo Đường mỉm cười.
“Đẹp không?”
“Đẹp” Vợ hắn là đẹp nhất!
Tống Mịch vui vẻ đứng dậy, ngắm nhìn anh từ đầu đến chân, tấm tắc khen.
“Quả nhiên, rất hợp”
“Em chọn”
Tống Mịch mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân đằm thắm, cầm điện thoại nhìn giờ, nói.
“Đi thôi”
Buổi tiệc được tổ chức trong hai ngày.


Sáng nay là tất cả người trong gia tộc trở về tham dự, bao gồm dòng chính và nhánh phụ.

Nói là để mọi người hỏi thăm và chào hỏi lẫn nhau, đều là người 1 nhà nhưng thực chất là ngậm dao găm trong miệng mà chiến nhau.

Mỗi câu mỗi chữ đều mang sự ẩn ý, thăm dò.

Nếu không nhạy bén chỉ một ánh mắt cũng có thể bị người khác tính kế.

Người trước mặt khi ấy có thể tươi cười nói vài câu đùa giỡ lúc sau lại cho bạn một nhát chí mạng là chuyện vô cùng bình thường.
Đây cũng là cơ hội để người nhánh phụ nếu may mắn được bị thiếu gia tiểu thư nào để mắt chính là một bước lên tiên.
Hôm nay sẽ công bố 3 người thừa kế cuối cùng.
Tất cả những người có quyền thừa kế chức Sở gia chủ phải vượt qua 3 khảo hạch sinh tồn.

Năm 18 tuổi được đưa ra khỏi nhà chính với 1 công ty con, mỗi công ty đều có sự khởi đầu khác nhau, điểm chung duy nhất chính trong trạng thái vô cùng khó khăn, mỗi hành xử, bước đi phải thật cẩn trọng nếu không sẽ đẩy công ty xuống bờ vực phá sản và bị loại.

Sau một năm trở lại nhà chính, số thứ tự người thừa kế sắp xếp dựa theo số tiền bọn họ kiếm ra trong 1 năm, không quan tâm dùng thủ đoạn, cách thức gì, ai kiếm nhiều tiền hơn liền đứng vị thế cao hơn.
Từ 8 người rút xuống 5 người rồi 3 người, người trụ lại cuối cùng phải trải qua một khảo hạch nữa, sau đó bước lên vị trí Sở gia chủ.
“Năm trước anh đứng thứ 5.”
Ngạo Đường nắm tay Tống Mịch xoa xoa, lên tiếng.
Mấy năm trước, Sở Ngạo Đường chỉ ngồi một chỗ lơ đi những ánh mắt khinh bỉ, miệt thị của “anh em, họ hàng xa” dành cho anh.

Anh không phải người giỏi giao tiếp, càng không muốn để ý đám người như con rối thiểu năng.

Có thể nói trong 8 người, anh là người trông tầm thường, nhạt nhòa nhất, không chú ý thì sẽ không nhận thấy sự tồn tại của anh.
Xe đưa bọn họ đến một trang viên lộng lẫy, từ cửa vào đã có vô số người hầu đứng thành hàng, mặt đều vô cảm, cúi người chào đón.


Nhìn khung cảnh hoàng tráng bên ngoài, Tống Mịch nhếch mép cười, đợi người bên ngoài mở cửa rồi chậm rãi bước xuống.
Dưới ánh nắng le lói của sáng sớm mùa đông, Tống Mịch khoác tay Ngạo Đường tiến vào, khóe môi cong lên, khí thế thập phần kiêu ngạo.
Người hầu dù được huấn luyện bài bản nhưng nhìn dáng vẻ vị tiểu thư bên cạnh Cửu thiếu cũng không khỏi ánh mắt có chút kinh ngạc, thậm chí là coi thường.
Những người xung quanh cũng biểu lộ sự kinh ngạc, chế nhạo nơi đáy mắt, mọi sự chú ý dồn hết lên hai người.
Bởi bộ y phục của Tống Mịch là màu vàng và màu vàng là màu sắc đại diện cho Sở gia chủ, hiện tại là Sở Minh Quyết.
Ngang nhiên đến đây hống hách trước mặt chủ nhà, không biết là nói cô quá kiêu ngạo hay ngu xuẩn!? Lại còn khoa trương như vậy, đúng là mù không sợ chết.
Mấy người xung quanh bắt gặp ánh mắt Tống Mịch đều tránh đi, thi thoảng liếc trộm vài cái, trong lòng thầm muốn xem kịch hay, mong chờ ai đó gặp họa.
Một kẻ ngông ngênh đi với đứa con riêng, thật là một đôi trời sinh não tàn!
Nhưng thiếu nữ kia cũng thật sinh đẹp, sao lại cảm thấy bản thân cực kì thua kém.
Không kìm được liếc thêm vài cái.
“Em họ, đây là có ý gì? Muốn tạo phản sao?”
Một giọng nói cợt nhả vang lên, thiếu nữ mặc bộ y phục lụa màu rượu vang, bên eo đính những bông hoa trắng từng lớp từng lớp ôm lấy nhụy hoa đỏ thẫm, một hình ảnh tương phản giữa quyến rũ và trong sáng, uyển chuyển bước tới, mỗi bước chân vô cùng nhẹ nhàng, thanh thoát.

Sở Du Duyệt nhìn đứa em trai trước mặt, đáy mắt có sự chán ghét, khinh thường.
Ngạo Đường lạnh nhạt nhìn người trước mặt, ghẻ vào tai cô nhỏ giọng.
“Sở Du Duyệt.”
“Ồ”
Ngạo Đường suy nghĩ một chút rồi thờ ơ đáp.
“Không rõ ràng sao!?”
Nụ cười trên môi Sở Du Duyệt ngày càng cao, nhìn sang Tống Mịch tràn đầy hứng thú, nâng cao giọng.
“Thật xinh đẹp, em trai không định giới thiệu chút sao?”
Ngạo Đường không nói, Tống Mịch mỉm cười đáp lại.
“Tống Mịch.

Lão bà”

“Ra là, em dâu.

Xin chào, chị là Sở Du Duyệt.”
“Liên quan gì đến tôi”
Sở Du Duyệt giữ nguyên nụ cười nhưng ánh mắt đã trầm xuống, bàn tay cầm ly rượu hơi siết chặt.

Lần đầu tiên, cô ta bị đối xử như vậy.
Không được tức giận, không được tức giận.

Hình tượng quan trọng hơn.
Không thể vì một con nhãi ranh mà tức giận.
“Em dâu, lần đầu đến có lẽ không biết.

Không biết không có tội”
Tống Mịch mỉm cười, hay tay nâng váy, đáp.
“Đẹp không? Tôi cố ý đấy”
Ý trong câu nói của cô rất rõ.

Không phải cô không biết, mà là cô cố ý đó.

Làm gì được nhau.
Sở Du Duyệt đang chưa biết nói gì, thì một giọng nói cứng rắn vang lên.
“Du Duyệt”
Đằng sau một bóng người cao lớn bước tới, từ trền cao hạ mắt nhìn xuống Tống Mịch khinh thường, nói với Sở Du Duyệt.
“Không cần để ý hạng người này.

Mau đi, ba gọi”
Sở Đặng Kỳ cùng Sở Du Duyệt thẳng lưng, cao ngạo bỏ đi.

Tống Mịch kéo Ngạo Đường đi tìm chỗ ngồi ngay chính giữa buổi tiệc, nhét một miếng bánh ngọt vào miệng, tận hưởng hương sữa béo ngậy tan chảy trong miệng.


Khắp nơi đều có ánh mắt dõi theo bọn họ.
“Lão công, anh đoán xem hôm nay có mấy người đến tìm mình gây chuyện?”
“Em không tìm người ta?”
“Có thể, dù sao em muốn xem thử chọc giận Sở gia đáng sợ đến đâu”
Bỗng xung quanh im bặt, chỉ còn tiếng xì xào bàn tàn nho nhỏ.

Tống Mịch theo ánh mắt nhìn về phía bên trái ngự hoa viên.

Sở Minh Thành đẩy Sở Thi Hàm đi tới.

Bắt được ánh mắt Tống Mịch, Thi Hàm trừng mắt về phía cô, hai tay bám chặt vào xe lăn trắng bệch, đôi mắt hằn lên tơ máu.
"Thi Hàm tiểu thư, lâu rồi không gặp"
Sở Minh Thành không ngờ Tống Mịch lại khoa trương như vậy, hắn đã nghe người báo cáo, chỉ không nghĩ bọn hắn chưa tìm cô gây chuyện, cô đã tự mình muốn gây chuyện.
Lúc này Sở Minh Thành lơ đi Tống Mịch, để Thi Hàm lại với lại thuộc hạ, hắn rất bận, có việc cần rời đi.
Minh Thành vừa đi, mặc kệ đám thuộc hạ ngăn cản Thi Hàm vẫn di chuyển xe lăn đến bên Tống Mịch.

Gằn giọng.
"Cô còn dám tới đây!"
"Tới xem Thi Hàm tiểu thư có thích món quà của tôi không.

Xem ra cô sống rất tốt, không cần cảm ơn"
Tống Mịch xua xua tay lắc đầu, bộ dạng từ chối như người trước mặt muốn cảm tạ cô.
"....sống tốt? Thế này mà là sống tốt.

Cẩn Tống Mịch, cô nên cầu mong mình chết không quá khó coi.

Thứ tiện nhân"
"Sao khó coi bằng Thi Hàm tiểu thư được"
Đấu võ mồm sao? Tới đây, bà đây không ngán một ai hết!

Bình Luận (0)
Comment