Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!

Chương 95


Người trên máy bay la hét, gào thét, chạy loạn khắp nơi, đứng trước cái chết gần kề không ai có giữ nổi sự bình tĩnh, cảnh tượng kinh hoàng, hỗn loạn, tiếng hét bi thương cùng cực.

Tống Mịch nghiến răng chạy vào buồng lái.

Người cầm lái sợ đến đơ người, trợn mắt nhìn cảnh báo đỏ nhấp nháy trước mặt, mồ hôi tuôn ướt đẫm.

Cô lôi anh ta khỏi ghế lái, người kia choàng tỉnh vừa hét vừa chạy biến.
Tống Mịch tìm kiếm trên rada hình ảnh của hòn đảo gần nhất, nhưng xung quanh đều là biển, máy bay bị lệch hướng đang bay giữa đại dương.

Cô vừa chửi thề vừa trực tiếp ngồi vào ghế lái, phát đi tín hiệu khẩn cấp.

Tống Mịch chưa từng lái máy bay, chỉ có học sơ qua cấu tạo nhưng đó là trực thăng, chứ không phải phi cơ dân dụng.

Đột nhiên trong tiếng la hét ồn ào, Tống Mịch nghe thấy tiếng động cơ rất nhỏ, nếu không chuyên tâm không thể nghe rõ.

Tiếng động cơ ngày càng lớn.
Buồng lãi tách biệt với khoang hành khách, trong buồng dù nghe thoang thoang tiếng hét nhưng với thích giác của Tống Mịch lại nghe rất rõ.

Như vậy nghĩa là bên ngoài còn có hai à không ít nhất là 3 chiếc máy bay trực thăng.

Tống Mịch không để ý điều đó, điều chỉnh máy bay giải phóng toàn bộ hệ thống năng lượng dự phòng, hướng về phía đất liền gần nhất.

Độ cao ngày càng hạ thấp, tiếng la hét ngày càng dữ dội, nghe đến bi thương, thảm thiết não lòng, tiếng súng dồn dập hòa trong tiếng hét.
Vẫn chưa thấy đất liền, Tống Mịch hơi nghiến răng, trong lòng càng mắng chửi tên khốn thiểu năng kia thậm tệ.

Máy bay rơi vào tình trạng mất kiểm soát, rơi tự do trên không trung, rung rắc dữ dội.
Chỉ cách mặt biển hơn 100m, có người đã cắn răng mặc áo phao nhảy xuống.

Một người rồi hai người, những người biết bơi hay còn chút lí trí đều cắn răng nhảy xuống.

Nhìn màn hình điều khiển tắt máy, Tống Mịch hơi thở dài bước ra khỏi buồng lái.

Bên ngoài gió thổi lồng lộng, tất cả các cửa đều đã mở toang, mọi vật không chắc chắn đều bị thổi tán loạn, hút ra bên ngoài.

Lướt qua những khoang hành khách khác đến khoang của mình, bên trong còn phụ nữ, trẻ em và người già, một số là đàn ông không chịu rời xa gia đình, Tống Mịch một mặt thờ ơ, đôi mặt lạnh lùng đối diện với khung cảnh đau thương, chia ly trong giây phút cận kề cái chết, tiếng khóc đau đớn, tiếng nỉ non bất lực, mọi âm thanh tiêu cực đập vào tai cô.
Đến khoang của mình, bên trong chỉ còn lại nữ hành khách khi nãy ngồi cạnh cô và nữ tiếp viên hàng không, bà ta sợ hãi đến cứng đờ người, đôi mắt như dại ra, không thể suy nghĩ được gì, mà nữ tiếp viên kia vừa khóc vừa kéo bà ta dậy cùng nhảy, phao bơi cũng đã mặc sẵn cho bà ta.
Nữ tiếp viên đưa đôi mắt đỏ hoen bất lực, đau khổ trước cái chết nhìn Tống Mịch, cô đáp lại với một nụ cười dịu dàng, bình thản đưa tay lấy túi sách và đồ đạc, chậm rãi nói với nữ tiếp viên.
"Suy nghĩ khó khăn vậy.

Một mạng đổi một mạng, mang bà ta theo có tác dụng không?!"
Nữ tiếp viên nức nở:"Dù sao cũng là một mạng người,....không thể cứ bỏ như vậy....đây là chức trách của tôi...tôi"
"Ít nhất cô cũng phải còn sống đã.

Hơn nữa, tình cảnh sinh tử không nghĩ cho bản thân thì ai nghĩ cho cô? Cấp trên? Thiếu cô công ty không phá sản"
"Cô...sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Đó là người....một người còn sống...."
"Đó là cô nghĩ vậy thôi"
Sống? Hừ, giây phút biết sắp chết, tinh thần bọn họ đã không tồn tại rồi!
Tống Mịch thu họn hành lí nhét vào không vào, bước về phía cánh cửa cuộn gió.

Cô bám vào thân máy bay, một đường leo lên lưng máy bay đứng trên cao nhìn về phía xa.

Cuối cùng cũng thấy một chút hình bóng của đất liền, đám người nhảy trước có lẽ cũng đã thấy đang gắng sức bơi về phía đó.

Nhưng nhìn có vẻ gần, chỉ có Tống Mịch ở trên cao mới biết, nếu bơi với tốc độ như vậy sẽ mất hai ngày mới đến nơi.

Khi đó còn mấy ai sống.

Một bóng đen lao ra khỏi máy bay, là nữ tiếp viên kia, bên cạnh không có ai khác.
Máy bay chạm vào mặt biển nổ tung, ngay giây trước Tống Mịch đạp vào máy bay dùng sức nhảy cao lên, chiếc dù đỏ bật mở, lợi dụng sự ảnh hưởng của vụ nổ, Tống Mịch càng bị đẩy lên cao.

Một tay gặm táo, một tay nắm chắt dù, cô nhìn đám người bên dưới rồi lại nhìn về phía những trực thăng bay đi.
Đó là trực thăng của đám cướp, tên khi nãy tìm lão đại chính là muốn thông báo chuẩn bị rời đi, đồ đạc đã lấy được, bọn họ cũng không cần ở đây làm gì.


Tống Mịch nhéo nheo mắt, lôi từ không gian ra một khẩu súng hình dạng kì lạ, màu sắc sặc sỡ như đồ chơi trẻ em.

Bóp cò, súng không bắn đạn mà đẩy ra một luồng khí, cứ như vậy Tống Mịch đi theo hướng bọn cướp đến khi không còn gió, gót chân chạm vào mặt biển.
Trời sầm tối, từng đợt sóng võ vào mô đất cao hướng ra phía biển, bầu trời tràn ngập ánh sao lấp lánh, đẹp đến mê người như thắp lên hy vọng cho những con người lạc lối, tìm về chốn bình yên.
Một bóng người vọt lên mang theo nước biển bắn tung tóe hạ chân xuống mô đất, giây sau liền đổ gục tại chỗ.

Tống Mịch toàn thân ướt nhẹp, sắc mặt trắng bệch vì ngâm nước trong thời gian dài, da tay cùng da chân cũng đã trở nên nhăn nheo, bộ dạng chật vật, mệt nhọc như chó, nằm dưới đất thở dốc.
Đói quá!!!!
Không được, mệt chết lão nương rồi.
Bà nó, 5 tiếng, bà đây bơi theo trực thăng những 5 tiếng đồng hồ.
Sắp biến thành Mịch một muối rồi!
Tống Mịch ổn định nhịp thở, một tay cử động lôi đồ ăn từng cái từng cái đặt bên cạnh.

Giữ nguyên tư thế nằm sấp, một tay gắng gượng cử động nhét thức ăn vào miệng.

Đồ ăn Mặc Hoành chuẩn bị đã vơi 2 phần 3, miễn cưỡng no bụng, Tống Mịch mới chịu đứng dậy leo lên cây, dựng bùa bảo vệ ngủ một mạch tới sáng.
Sáng sớm hôm sau, Tống Mịch tỉnh dậy, không nghĩ nhiều ăn nốt số thức ăn còn lại, sau đó kiểm tra vết thương.

Không phải vết thương không lành mà là thời gian tự khỏi chậm hơn, hôm qua ngâm nước biển 5 tiếng đồng hồ, vết thương đáng lẽ phải lở loét, sưng phù đáng sợ nhưng hôm nay đã tự lành.

Tống Mịch ước lượng, nếu dính phải loại đạn kia, vết thương tự khỏi sẽ mất 7 tiếng.

Tống Mịch ở trên cây thay quần áo, bộ đồ cũng cô không vứt đi mà để một góc trong không gian.
Đêm qua khi đang theo đuôi lũ cướp, máy bay trực thăng đột nhiên biến mất.

Tống Mịch bơi nhanh về phía trước liền phát hiện trước mắt không xa là hòn đảo.

Hòn đảo lớn như vậy đột nhiên xuất hiện, Tống Mịch còn có chút nghi ngờ bản thân ảo giác nhưng khi chân chạm đất cô mới tin đây là thật.
Chưa đi được bao lâu, một giọng nói trầm, gặn giọng phát ra từ phía sau cùng tiếng lên nòng súng.

"Cô là ai? làm sao tới được đây?"
Tống Mịch giả vờ cứng ngắc giơ hai tay, chậm rãi xoay người, đôi mắt giây trước còn sắc bén vừa quay lưng đã tràn ngập sợ hãi.
"Không phải các anh mang tôi tới đây sao?"
Người đàn ông không nhìn ra sự kì lạ từ Tống Mịch, nhưng để an toàn vẫn dò hỏi vài câu.
"Nói bậy, trong đám người hôm qua không có cô"
Tống Mịch vẻ mặt hoảng sợ, đôi môi run rẩy nhìn họng súng đen ngòm, giọng ngẹn lại.
"Tôi...tôi...hôm qua...là trốn ra đây.

Xin lỗi, xin lỗi, làm ơn tha cho tôi, tôi không chạy nữa, không chạy nữa.

Tôi biết lỗi rồi, tôi biết lỗi rồi..."
Với nhan sắc khi không trang điểm thêm chút sắc mặt trắng bệch từ hôm qua với khả năng diễn xuất thần sầu của Tống Mịch người đàn ông hừ lạnh trói cô lại dẫn đi.
Hắn ta dẫn cô đến một bãi đất trống xung quanh có rất nhiều những tên không tặc, có tên cô nhớ có tên không.

Tống Mịch chú ý đến đám người quần áo lấm lem bùn đất, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, đây có lẽ là con tin, phải có tới hơn 20 người.

Tống Mịch được dẫn về, mọi ánh mắt đều tập trung vào cô đầy nghi hoặc.
"Ranh con hôm qua chạy trốn"
Cô bị hắn ta đạp mạnh vào lưng, ngã túi bụi trên nền đất, hoảng sợ thu người lại một góc, đôi mắt bị mái tóc che mất bình tĩnh quan sát xung quanh.
Hai tên từ trong rừng chạy đến, vừa tới đã chửi thề.
"Đm, không có tín hiệu.

Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào?"
"Lão đại tỉnh chưa?"
"Không ổn, có khi sắp không xong rồi.

Cũng không biết là con đĩ nào ra tay mạnh như vậy, lại còn dánh lão đại trước mặt chúng ta"
Đám người bên kia mải bàn luận, hoàn toàn không để ý đám người con tin không có sự phản kháng bên này.

Tống Mịch dùng sức nhổm dậy dựa lưng vào gốc cây bên cạnh.

Một giọng nói chanh chua vang lên vô cùng chói tai.
"Nói chuyện cái gì? Đàn ông con trai mà nói lắm thế.

Tôi nói là đi tìm đồ ăn, đồ ăn đâu? Lão đại mấy người sắp chết rồi, không có đồ ăn thì đào sẵn hố đi là vừa"
Người lên tiếng là nữ nhân bên cạnh Râu Quai Nón, dáng vẻ mệt mỏi, đánh đá rất chướng mắt.


Một thanh niên khá trẻ trong đứng trong góc lên tiếng.
"Minh tỷ, mọi người đã đi tìm rồi nhưng...chúng ta cũng không biết nơi này là đâu, một động vật nhỏ cũng không thấy, ở đây ai cũng chưa được ăn.

Chị đừng giục, để bọn này nghĩ cách"
Minh tỷ trừng mắt, hướng cậu thanh niên lớn giọng.
"Lại còn ngụy biện, cái rừng lớn như vậy chẳng lẽ một con thỏ cũng không tìm thấy.

Hừ, là các người vô dụng."
Minh tỷ mắng chửi rồi quay người đi sau bụi cây được lớp lá cẩn thận.

Tống Mịch khi này mới lên tiếng.
"Chỉ có từng này người?"
Một giọng nói bình thản, ngữ điệu chỉ đơn giản là thắc mắc vang lên.

Mọi người hướng về thiếu nữ mới đến, ánh mắt cô ta có chút gì đó kì lạ.

Trong hoàn cảnh mắc kẹt tại đảo hoang không người, đôi mắt cô ta quá mức bình thản, bình thản đến rợn người.

Lúc này bọn họ mới nhận ra, một người chạy trốn cả đêm quần áo sao có thể sạch sẽ như vậy!?
Một người đàn ông hung dữ gào về phía Tống Mịch.
"Liên quan gì đến cô?! Cô có ý gì?"
"Chỉ là muốn đánh một lần cho gọn"
"Gì cơ?"
Người đàn ông lớn giọng nhưng âm thanh bị chặn lại nơi cổ họng.

Ông ta đứng cách xa Tống Mịch, đứng nhìn cô lần lượt trong một giây hạ gục từng đồng đội của hắn.

Ông ta luống cuống tìm súng, vừa cầm lên một thân hình cao lỡn bay về phía ông ta, theo đà cả hai cũng ngã xuống đất.

Người kia nằm đè lên ông ta, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Đám người con tin ở một bên trợn mắt há mồm nhìn người con gái hơn 5 phút đánh gục hơn 50 tên côn đồ chất thành một đống.

Đám người đến cả cơ hội rút súng cũng không có, tiếng kêu bị nghẹn nơi cổ họng còn chưa kịp phát ra đã gục.

Bình Luận (0)
Comment