Chương 1002: Tiếp ta một kiếm, vừa vặn rất tốt!
Kiếm Cung, Phong Vân.
Bốn chữ này vừa ra, trong đầu tất cả các Đạo Quân đều ầm ầm nổ tung nhao nhao chấn kinh, bao gồm bốn tên Đạo Quân cấp nghịch thiên đỉnh phong, trên mặt đều thay đổi.
“Tới nhanh như vậy sao?”
Trong lòng người trung niên tóc trắng thầm than thở, thật sự là sợ cái gì đến liền đến ngay, vừa rồi trong lòng hắn ta còn lo lắng yêu nghiệt Đạo Quân của mười hai cung đến đây, không ngờ đảo mắt một cái đối phương đã đến rồi.
Nhưng lúc này hắn ta nghĩ lại: “Kiếm Cung, Đạo Quân?”
Mọi người đều biết, Kiếm Cung xếp hạng chót trong mười hai cung, so với mười một cung khác, thực lực kém xa.
Hơn nữa, cung chủ của Kiếm Cung bây giờ chỉ là Đạo Quân, mà không phải Vĩnh Hằng Thiên Quân.
Tổng hợp lại, người trung niên tóc trắng cảm thấy, tên Đạo Quân đến từ Kiếm Cung này, có thể không mạnh như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn ta nhìn ba tên Đạo Quân cấp nghịch thiên đỉnh phong còn lại, mấy người sau cũng nhìn hắn ta, trong mắt lóe lên dị quang, hiển nhiên bọn họ cũng nghĩ đến điều này.
Trên thực tế, không chỉ bọn họ, đám Đạo Quân còn lại cũng đều phản ứng lại.
Mỗi người đều âm thầm nghị luận.
“Dọa ta một hồi, thì ra đến từ Kiếm Cung.”
“Kiếm Cung? Vậy không có chuyện gì!”
“Mặc dù Kiếm Cung cũng là một trong mười hai cung, nhưng những năm nay không được, đời sau không bằng đời trước.”
“Đúng vậy, tông chủ bọn họ đã tọa hóa, hơn nữa, đời này cũng không xuất hiện thiên tài kiếm đạo.”
“Nghe nói chỉ có một tên Thương Vũ Kiếm Quân, những người khác đều chẳng ra sao.”
“...”
Đám Đạo Quân này còn đang nghị luận, cho rằng Phong Vân không biết, nhưng lực lượng linh hồn của hắn cường đại thế nào, hơi cảm ứng một chút đã có thể biết tường tận.
Nhưng hắn cũng không nói cái gì.
Xoát!
Một bước phóng ra, đạp trên ánh chiều, đi đến gần, nhìn thẳng bốn tên Đạo Quân cấp nghịch thiên đỉnh phong.
Chỉ phun ra một câu: “Tiếp ta một kiếm không bại, Hỗn Độn Thần Dược thuộc về các ngươi.”
Giọng nói này không hề che giấu, cho nên đám Đạo Quân ở đây đều nghe được.
Bọn họ đều xôn xao, vừa rồi còn nghị luận không biết vị Đạo Quân Kiếm Cung này ra tay thế nào, không ngờ vừa đến đã bạo nổ như thế?
Tiếp một kiếm của hắn không bại, thì hắn không cần Thần Dược nữa.
Quả thật dùng lời nói bình thản nhất, nói ra lời kiêu ngạo nhất.
Cho dù Thất Liên Đạo Quân vẫn luôn bình tĩnh, nghe câu này xong cũng nổi giận.
Thật sự là quá phách lối!
Nếu là yêu nghiệt Đạo Quân đứng đầu Thiên Quân nói ra lời này, bốn người bọn họ còn cân nhắc một chút.
Nhưng chỉ là Kiếm Cung tàn lụi đứng cuối cùng, bọn họ cảm thấy cũng quá xem thường bọn họ rồi!
Dù sao bọn họ cũng là đại lão có uy danh hiển hách, tung hoành ở cực đông, lại bị kinh thường như vậy, rất khó tiếp nhận.
“Ha ha, Đạo Quân Kiếm Cung, trừ Thương Vũ Kiếm Quân ra, người khác, có thể đánh sao?”
Các chủ U Vũ Các bắt đầu âm dương quái khí.
Sắc mặt ba vị Đạo Quân cấp nghịch thiên còn lại cũng không khá hơn.
Phong Vân cũng không mở miệng nói cái gì, ánh trời chiều bao phủ, hắn chỉ có một động tác, chập ngón tay lại như kiếm, vung về phía trước.
Ngâm!
Một giây sau, một tiếng kiếm minh vang vọng, trong nháy mắt quanh quẩn cửu thiên thập địa!
Sau đó, trong ánh mắt kinh hãi của tất cả Đạo Quân, trên không Thiên Tuyệt xuất hiện một trường hà kiếm quang, vô cùng mênh mông, bên trong có vô số kiếm quang bay vút lên, mỗi đạo đều mang theo quang mang tuyệt thế, có thể trảm phá càn khôn, từ cổ kim đến tương lai!
Trường hà chưa rơi xuống, nhưng uy áp vô tận này đã trút xuống.
Tất cả các Đạo Quân gần đó đều đổ rạp xuống, không nhận công kích, nhưng lại không chịu nổi uy áp trên trời, giống như thiên địa đều bị hủy diệt.
Mà bốn vị Đạo Quân cấp nghịch thiên đứng mũi chịu sào, toàn thân phát run, giống như thời gian dừng lại, không cách nào tưởng tượng được áp lực vô hình rơi trên người bọ họ.
Đừng nói ra tay, bây giờ, đến động bọn họ cũng không thể động được.
Một đôi mắt sắc bén cực hạn quét qua người bọn họ, cơ thể bọn họ như muốn nứt ra, giống như một khắc sau sẽ giải thể.
“Còn muốn tiếp tục không?”
Giọng nói không có chút tình cảm truyền đến, rơi vào tai bốn vị Đạo Quân cấp nghịch thiên đỉnh phong, giống như giọng nói của tử thần.
“Không, không...”
Các chủ U Vũ Các là người đầu tiên mở miệng, giống như dùng hết tất cả sức lực của bản thân mới bật ra một câu kia, hắn ta cảm giác mình sắp chết, trên mặt đầy hoảng sợ, ánh mắt nhìn Phong Vân như nhìn thấy Thiên Ma.
Quá khủng bố!
Mặc dù ba người còn lại không thất thố như vậy, nhưng cũng không khá hơn chút nào.
Ong!
Một giây sau, trường hà kiếm quang biến mất, giống như chưa xuất hiện cái gì, tất cả khôi phục bình thường.
Tất cả Đạo Quân ở đây đều cảm thấy trên người không còn áp lực nữa, giống như một lần nữa được sống lại, lệ nóng quanh tròng.
Có trời mới biết vừa rồi bọn họ đã trải qua cái gì, giống như đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan vậy.
Lúc này, bọn họ không dám khinh thị Phong Vân, lúc nhìn hắn, trong mắt đã tràn ngập kính sợ.
“Đây là thực lực của yêu nghiệt Đạo Quân trong mười hai cung sao?”
Trên đỉnh núi, cô gái tóc trắng thất thần, lẩm bẩm nói, chênh lệch như vậy, thật sự là quá khổng lồ!
Một Đạo Quân, có thể mạnh như vậy sao? Thật khủng bố!
...
Trên bầu trời.
Người trung niên tóc trắng, các chủ U Vũ Các, Thất Liên Đạo Quân và Chiến Không Đạo Quân đều khôi phục lại, ánh mắt nhìn Phong Vân đã tràn ngập kinh ngạc và kính sợ.
Nếu một kiếm của hắn rơi xuống, bọn họ chắc chắn phải chết, căn bản không thể ngăn cản được.
Đây là một kiếm đáng sợ nhất mà đời này bọn họ từng gặp, đơn giản đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ!
“Chỉ sợ trong mười hai cung, vị Phong Vân Đạo Quân này cũng thuộc nhóm cực kỳ yêu nghiệt kia.”
Người trung niên tóc trắng là Đạo Quân đỉnh phong, đương nhiên sẽ hiểu biết hơn những tu giả khác.
Hơn nữa, hắn ta đã gặp không ít Đạo Quân đến từ mười hai cung, mặc dù đám Đạo Quân kia rất mạnh, nhưng so sánh với vị Phong Vân trước mắt này, vẫn có chênh lệch rất lớn.
Đối phương tùy ý ra một kiếm đã có thể trấn áp tất cả Đạo Quân ở đây, sức mạnh to lớn bực này, đã không cách nào tưởng tượng được.
“Lui ra đi.”
Lúc này, Phong Vân nhẹ nhàng mở miệng.
Người trung niên tóc trắng, các chủ U Vũ Các, Thất Liên Đạo Quân và Chiến Không Đạo Quân không dám phản đối, cả đám đều lui lại một bên.
Lập tức, trên bầu trời chỉ còn lại một mình Phong Vân.
Hắn khẽ ngoắc tay một cái, gốc Hỗn Độn Thần Dược hừng hực như mặt trời kia đã bay về phía hắn.
Sau khi đến gần, mới nhìn rõ dáng vẻ cụ thể của Thần Dược.
Đó là một cái cây cao khoảng ba thước, sinh ra chín lá, mỗi chiếc lá có màu sắc không giống nhau, có đỏ, có lam, có trắng, có vàng...
Đạo vận tự sinh, huyền diệu vô tận.