Chương 1051: Một phù cuối cùng!
Quang Ám Đại Đạo, tức là chung cực Quang Ám Chi Đạo.
Ở cảnh giới Đạo Quân mới được gọi như vậy, nếu như đạt đến Vĩnh Hằng Thiên Quân mới ngộ ra đại đạo, như vậy chỉ có thể gọi là đại đạo, không nói là chung cực.
Mặc dù cả hai đều giống nhau, nhưng Vĩnh Hằng Thiên Quân ngộ ra đại đạo, sẽ vĩnh viễn không thể dùng hợp với tu giả, cuối cùng chỉ có thể mượn lực lượng của đại đạo, mà không phải dung hợp đại đạo vào mình.
Nhưng Đạo Quân thì không giống vậy, nếu ở Đạo Quân ngộ ra đại đạo, lúc hợp đạo, thì có thể dung hợp đại đạo.
Đến lúc đó, nghĩa là, ta chính là đại đạo, đại đạo chính là ta.
Cho nên nói, cũng là đại đạo, nhưng ngộ ra tại cảnh giới Đạo Quân và ngộ ra tại cảnh giới Vĩnh Hằng Thiên Quân, lại cách biệt một trời một vực.
Cũng bởi vậy, lúc Đạo Quân ngộ ra đại đạo, mới được gọi là chung cực chi đạo!
Đây cũng là lý do Phong Vân khao khát chung cực chi đạo, nếu như lúc hắn ở cảnh giới Đạo Quân, có thể đạt được đủ nhiều chung cực chi đạo, thì lúc hợp đạo, dung hợp đại đạo càng nhiều hơn, mà hắn, cũng càng mạnh!
Cho nên, khi tuôn ra Quang Ám Đại Đạo, hắn mới hưng phấn như thế.
“Sáu thành Quang Ám Đại Đạo, vui vẻ!”
Trong mắt Phong Vân vui vẻ, nếu chung cực chi đạo này dung nhập vào cơ thể hắn, chiến lực sẽ tăng lên!
Hơn nữa, cái này là Quang Ám Đại Đạo, mà không phải Quang Minh và Hắc Ám, sau đó dung hợp đại đạo, sẽ giúp Phong Vân bớt việc, không cần tự mình dung hợp, đơn giản thoải mái!
“Hiển hóa.”
Lúc này, không hề do dự, trong lòng Phong Vân thầm nói một tiếng.
[Hiển hóa Quang Ám Đại Đạo (sáu thành)... Hiển hóa bên trong... Hiển hóa thành công!]
Ong!
Ngay sau đó, một chùm sáng đen trắng giao hòa từ trong tấm gương bắn ra, trong nháy mắt dung hợp vào trong cơ thể Phong Vân.
Cùng lúc đó, Phong Vân cảm giác Quang Ám Ngụy Đại Đạo trong cơ thể mình giống như ăn thuốc đại bổ, trong nháy mắt tăng vọt, xông qua gông cùm xiềng xích, tiến vào một mảnh thiên địa khác!
Oanh!
Cùng lúc đó, ý thức của Phong Vân cũng lần nữa xuyên qua trở ngại trùng điệp, đi vào thế giới sương mù trước đó.
Ào ào...
Thoáng chốc, mê vụ đẩy ra, hai đạo trường hà trắng đen trùng điệp đổ xuống, còn mênh mông hơn thiên hà trên cửu thiên vô số lần, cuốn theo tất cả mà đến, hiện ra trước mặt Phong Vân, bên trong chứa đựng vô tận huyền diệu, tất cả đều là về quang minh và hắc ám.
Một lát sau, ý thức của Phong Vân trở về, hắn vươn người đứng dậy, mắt trái lấp lánh hắc quang, mắt phải tỏa ra bạch quang, giống như người chấp chưởng hắc ám và quang minh, sâu không tưởng được!
Nhưng vài giây sau, tất cả lại khôi phục như lúc đầu, giống như không xảy ra chuyện gì.
Quá trình này rất ngắn, cộng thêm hình ảnh không quay đến chỗ Phong Vân, cho nên đám Đạo Tôn cũng không phát hiện manh mối gì.
Chỉ có Miện Nhật Hồn Quân bên ngoài động phủ mới phát hiện gì đó, kỳ lạ nhìn về chỗ sâu trong động phủ, nhưng cuối cùng lại không cảm ứng được gì, không khỏi lắc đầu, nghĩ mình xuất hiện ảo giác.
“Miện Nhật, ngươi sao vậy?” Giọng nói của Bá Lan Đạo Quân truyền đến.
“Không sao.” Miện Nhật hồn Quân khoát tay.
“Haiz, cuộc thi đấu cũng chuẩn bị kết thúc, Ngũ Thải Đạo Quân và Âm Dương Đạo Quân cũng trước sau thất bại, bây giờ chỉ còn lại một vị tân tú là đội trưởng của chúng ta chưa thua trận.” Thiên La Đao Quân khẽ thở dài.
“Đội trưởng, hắn, hắn có thể thắng không?” Huyền Băng Đạo Quân bỗng nhiên mở miệng.
Lời này vừa ra, bốn vị Đạo Quân còn lại đềm trầm mặc.
Thật ra trong lòng bọn họ đều nghĩ như đám Đạo Quân bên ngoài, cho rằng đội trưởng không phải là đối thủ của Đế Nguyên và Trần Hoán.
Nhưng lời này bọn họ không nói ra miệng, chỉ có thể trầm mặc.
....
Oanh!
Ngay lúc này, bỗng nhiên ở nơi xa xuất hiện một cột sáng ngút trời, thần quang dập dờn, tỏa ra tám phương, vô số dị tượng sinh ra, kim liên, hoa ngọc, cầu vồng, vô cùng vô tận.
Mà trong những dị tượng này, một cái phù như hội tụ tất cả huyền bí của chư thiên trôi nổi, từng vòng ánh sáng như gợn sóng tràn ra, bao phủ toàn bộ nội vực!
“Một cái Hợp Đạo Phù cuối cùng.”
Đám người Bá Lan Đạo Quân lập tức bay lên không trung, nhìn cái phù lục chói sáng kia, kinh ngạc nói.
“Cái Hợp Đạo Phù cuối cùng này lại có dị tượng kinh người như vậy, vượt xa chín mươi chín cái lúc trước.”
“Nghe đồn Hợp Đạo Phù cũng chia chủng loại, một loại là phó phù, một loại là chủ phù, nói như vậy, phó phù chỉ có thể thôi diễn quá trình hợp đạo một lần, nhưng chủ phủ, lại có thể thôi diễn một trăm lần!”
Bá Lan Đạo Quân đã tư lịch lâu nhất, rất nhanh đã biết được diện mục của cái Hợp Đạo Phù này.
Cùng lúc đó, đám Đạo Quân khác cũng nhìn thấy rõ sự huyện bí của Hợp Đạo Phù này.
“Không ngờ ở đây lại xuất hiện một cái chủ phù! Đây là vận khí lớn cỡ nào!”
“Thì sao? Ngươi cảm thấy ngươi có thể cướp được sao?”
“Đúng vậy, không có quan hệ với chúng ta, cái chủ phù này, không phải của Đế Nguyên Đạo Quân thì là Trần Hoán Đạo Quân, chúng ta căn bản không có cơ hội.”
“Haiz.... Xem ra chỉ có thể đi xem.”
“...”
Mặc dù đám Đạo Quân rất thèm cái Hợp Đạo Phù này, nhưng ai cũng biết, cái chủ phù này không có quan hệ với bọn họ, có Đế Nguyên Đạo Quân và Trần Hoán Đạo Quân ở đây, làm gì đến lượt bọn họ.
Quả nhiên.
Lúc cái chủ phù này vừa mới xuất hiện, từ hai phương hướng, có hai đạo khí cơ khủng bố vô biên bạo phát, nối liền trời mây, thiên địa dao động!
Khí cơ này, đám Đạo Quân rất quen thuộc.
“Đế Nguyên Đạo Quân và Trần Hoán Đạo Quân xuất động!”
“Từ mấy lần trước đó đên bây giờ đã sinh ra không ít tuyệt thế thiên tài, nhưng đều không thể rung chuyển vị trí của bọn họ, lần này có ba tên tân tú yêu nghiệt, vốn tưởng rằng có thể sáng tạo kỳ tích, bây giờ xem ra, cũng là uổng công.”
“Thiên tài yêu nghiệt như nước chảy, còn Đế Nguyên và Trần hoán được làm bằng sắt nha.”
“Mau nhìn đi, hai vị kia sắp gặp nhau ở chỗ Hợp Đạo chủ phù!”
“Xem ra hôm nay hai người họ phải đại chiến một trận, phân thắng bại rồi.”
“Đi, đến quan sát một chút, mặc dù không chiếm được Hợp Đạo chủ phù, nhưng nhìn thấy cuộc đại chiến này, chuyến này đi cũng không tệ.”
“Đúng, đến hiện trường.”
“...”
Giờ phút này, trên cột sáng của Hợp Đạo chủ phù, Đế Nguyên Đạo Quân và Trần Hoán Đạo Quân cuối cùng đã gặp nhau.
Đế Nguyên Đạo Quân nhìn thiếu nhiên thanh tú đối diện, thản nhiên nói: “Yêu nghiệt một giới lại một giới, cũng chỉ thường thôi, chỉ có ngươi mới có thể đánh với ta một trận.”
“Đừng khen ta như vậy, ta sẽ kiêu ngạo.” Thiếu niên thanh tú phun linh thảo căn trong miệng ra, dáng vẻ lười biếng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
...
Một bên khác.
Đám người Bá Lan Đạo Quân cũng đang quan sát, bỗng nhiên, bọn họ phát hiện, động phủ mở ra, thân ảnh Phong Vân đi ra, mở miệng nói với bọn họ: “Đi thôi.”
“Đi thôi? Đi chỗ nào?” Vẻ mặt năm vị đội viên mờ mịt.
Phong Vân ngẩng đầu nhìn về phía cột sáng, trong miệng nhẹ nhàng nói.
“Đương nhiên là đi đoạt Đạo Phù, tranh hạng nhất!”