Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 1151 - Chương 1151: Hổ Lang Chi Từ!

Chương 1151: Hổ lang chi từ! Chương 1151: Hổ lang chi từ!

Chương 1151: Hổ lang chi từ!

Có hai flag lớn như Hư Pháp Đạo Tôn và Đạo Vô Khuyết, Phong Vân cảm thấy, lần này mình đến vực ngoại, sợ rằng sẽ có thêm rất nhiều khó khăn trắc trở.

Không có cách nào, flag đại pháp giống như huyền học, không thể không tin được!

“Đi.”

Phong Vân không dám chần chờ thêm nữa, tránh để trong miệng Đạo Vô Khuyết lại phun là hổ lang chi từ gì đó, cho nên, tranh thủ thời gian chạy đi mới là thượng sách.

Xoát!

Quang ảnh lóe lên, Phong Vân biến mất tại chỗ, rời tổng bộ Đạo Minh. Đạo Vô Khuyết lắc đầu, hắn ta lập tức nhìn về một phương xa khác, lẩm bẩm nói: “Tu Chân tộc không dám xâm nhập vô tận hỗn độn, mà động tay chân ở vùng biên hoang vũ trụ sao? Ta sẽ không để các ngươi được như ý.”

Một giây sau, hắn ta cũng rời Đạo Minh, đến vùng biên hoang trong vũ trụ.

Chỉ sợ đám Tu Chân tộc kia đánh chết cũng không ngờ, bởi vì dạng bug như Phong Vân mà kế hoách được bố trí chặt chẽ của bọn họ bị tiết lộ ra ngoài.

Không chỉ có ‘Tiên Giới’, ngay cả kế hoạch ‘Ngụy Đạo Chủng’, khả năng cũng phải ngừng lại.

Đương nhiên, Tu Chân tộc cũng không biết nhân vật số một như Phong Vân tồn tại, bọn họ vừa tự đại vừa kiêu ngạo, căn bản sẽ không chủ động nghe ngóng chuyện của người tu hành.

Hơn nữa, bọn họ không xâm nhập vào vô tận hỗn độn, một mực ở vùng biên hoang vũ trụ, cho nên tin tức bế tắc, không biết chuyện xảy ra trong vô tận hỗn độn cũng rất bình thường.

Nếu bọn họ biết sự tồn tại của Phong Vân, khả năng sẽ không phải không quan tâm như bây giờ.

...

Vực ngoại, đây là nơi có tên gọi không rõ ràng.

Trên thực tế, nơi này còn phức tạp và bao la hơn vô tận hỗ độn nhiều, trình độ thực lực của sinh linh, hạn mức cao nhất và hạn mức cuối cùng có chênh lệch rất lớn.

Hạn mức cuối cùng không cần nhiều lời, có rất nhiều sinh linh không có cách nào tu hành, mà hạn mức cao nhất, giống như Thái Cổ Ma Đầu, thực lực của ông ta mạnh, có thể so với tứ đại thế lực chi chủ hiện nay.

Đương nhiên, nghe đồn ở vực ngoại thậm chí còn có cường giả siêu việt Đạo Tôn.

Nói chung, nếu trong cương vực vô tận hỗn độn, tứ đại thế lực bị chia cắt, thì ở thiên địa vực ngoại, giống như một nơi vô chủ chưa được khai phát hết.

Luận lịch sử, còn xa xưa hơn vô tận hỗn độn, nhưng đến tận bây giờ, cũng không có vị nào dám nói mình đã thăm dò hoàn toàn thiên địa vực ngoại.

Cho dù là cường giả cấp độ phía trên Đạo Tôn, cũng không dám nói như vậy.

Cho nên thiên đại vực ngoại có tất cả các khả năng.

Minh chủ Đạo Minh chính là đang du lịch ở vực ngoại, tìm kiếm biện pháp chiến thắng Tu Chân tộc, đến nay còn chưa về.

Sau khi Phong Vân từ biên giới cương vực Đạo Minh đi ra, liền đến thiên địa vực ngoại.

Hắn phóng mắt ra nhìn, hoàn cảnh nơi này hoàn toàn không giống cương vực vô tận hỗn độn, đại đạo, quy tắc, pháp tắc đều vô cùng cuồng bạo, muốn lĩnh hội ở đây, cũng có độ khó rất cao.

Chỉ có thân thể và linh hồn vô cùng cường đại mới có thể không thèm quan tâm đến cuồng bạo này.

“Vật cạnh thiên trạch, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, sinh linh sinh là trong môi trường này, đương nhiên sẽ mạnh hơn trong cương vực vô tận hỗn độn.”

Tất nhiên hoàn cảnh này cũng có lợi có hại, trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, khẳng định xác suất sinh ra sinh linh kém xa trong cương vực vô tận hỗn độn.

Mà quy mô khổng lồ bây giờ, là do thiên địa vực ngoại đã tồn tại vô tận năm tháng.

Nếu cương vực vô tận hỗn độn xuất hiện cùng với thiên địa vực ngoại, thì số lượng sinh linh trong vực ngoại sẽ kém xa vô tận hỗn độn.

Nhưng bây giờ, hai bên đã ngang nhau.

Đương nhiên, theo năm tháng trôi qua, số lượng sinh linh trong vô tận hỗn độn sẽ áp đảo thiên địa vực ngoại.

“Trên cơ bản, thiên địa vực ngoại đều tồn tại theo hình thức tộc đàn, cơ hồ không có thế lực nào, hơn nữa vô cùng phân tán.” Phong Vân lẩm bẩm nói.

Cho nên hắn tìm kiếm Nhân tộc, thậm chí là lấy hình chiếu, cũng có ảnh hưởng nhất định.

Trong cương vực vô tận hỗn độn, chính xác mà nói, vẫn có thể thống kê ra số lượng thế lực và tộc đàn.

Nhưng ở thiên địa vực ngoại, thật sự là không có cách nào thống kê được, bởi vì không có ai biết.

“Cũng không có bản đồ, haiz...”

Cách một khoảng thời gian, thiên địa vực ngoại sẽ xảy ra thay đổi, cho nên không có bản đồ biểu hiện chính xác.

Đối với các sinh linh mà nói, cho dù ngươi đã đến thiên địa vực ngoại rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đến, cơ bản không khác gì mới đến.

“Từ từ đi, luôn có thể thăm dò được.” Phong Vân lắc đầu.

Trong tinh huống này, hắn cũng không trông cậy thanh danh mình sẽ truyền đến thiên địa vực ngoại được bao xa, chỉ sợ Nhân tộc ở đây cũng không biết hắn tồn tại.

Đương nhiên cũng chưa chắc.

Có khả năng biết, cũng có khả năng không biết.

“Trước đến một tộc đàn gần đây nhất xem đã.”

Hắn đến thiên địa vực ngoại, một mặt là tìm Nhân tộc, nhưng lấy hình chiếu cũng là nhân tố quan trọng.

Trong cương vực vô tận hỗn độn, chỉ có Đạo Minh hắn có thể lấy hình chiếu, ba thế lực khác, Vĩnh Hằng Thần tộc là huyết mạnh chí cao, hình chiếu cũng không có tác dụng.

Dị vực, Phong Vân không dám xâm nhập sâu, nếu không, hắn sợ mình sẽ không về được.

Còn Thanh Vân Cổ Quốc, hắn vừa đánh cửu hoàng tử của đối phương đến tê người, bây giờ đến nhà, không phải tự tìm không vui sao?

Cho dù muốn đi, vậy cũng phải đợi nhiều năm sau lại nói.

Cho nên, tính đi tính lại, thiên địa vực ngoại có thể xem là nơi đến tốt đẹp.

“Tìm kiếm Nhân tộc, thuận tiện hình chiếu, đơn giản vui thích.”

Lúc này Phong Vân bắt đầu xuất phát, thuấn di biến mất tại chỗ.

...

Khoảng qua một tháng, cuối cùng Phong Vân đã nhìn thấy tộc đàn đầu tiên ở thiên địa vực ngoại.

Đây là một tộc đàn có quy mô nhỏ, số lượng tộc nhân cũng chỉ có vạn người, nhưng chất lượng rất cao, tu vi thấp nhất cũng là cấp Chí Tôn.

Cao nhất, là cấp độ Đạo Quân nghịch thiên.

Dáng vẻ kỳ quái, đầu to thân thể nhỏ, từ xa nhìn lại, giống như một quả bóng đang chạy, vô cùng quỷ dị.

Nhưng tộc đàn nhỏ như vậy, Phong Vân cũng lấy hình chiếu, thịt muỗi cũng là thịt, ta không kén ăn.

Trong bóng tối, hắn cũng tìm đọc ký ức của tộc trưởng tộc đàn này, muốn tìm tin tức của Nhân tộc.

Đáng tiếc, đến cọng lông cũng không có.

Nhưng cũng không phải không có thu hoạch, tối hiếu hắn biết xung quanh có những tộc đàn nào, thực lực phân bố thế nào, khiến Phong Vân bớt đi quanh co rất nhiều.

“Đại tộc duy nhất quanh tên là ‘Hoang Quy tộc’, số lượng tộc nhân đạt đến hơn trăm triệu người, thống trị các tiểu tộc xung quanh.”

Phong Vân cảm thấy, đây có thể là một cơ hội, mặc dù thiên địa vực ngoại nhìn như mãng hoang tán loạn, không có dấu vết mà tìm kiếm.

Nhưng vẫn có quy luật nhất định, đó chính là giữa các tộc đàn, có thống trị và bị thống trị.

Giống như kết cấu kim tự tháp, người nhỏ yếu bị tộc quần yếu kém thống trị, tộc quần yếu kém lại bị tộc quần nhỏ thống trị, tộc quần nhỏ bị tộc quần lớn thống trị...

Phân tầng lớp như vậy, có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm được tin tức Phong Vân cần!

Bình Luận (0)
Comment