Chương 1173: Một ngón tay mạt sát một tộc!
“Chiến đấu kết thúc! Chân Huyền Đại Ma Thần của Thiên Ma tộc và cường giả cái thế của Nhân tộc Phong Vân, thắng bại thế nào?”
“Hai vị có cấp độ siêu việt Đạo Tôn tranh phong, quả thật là tuyên cổ hiếm thấy!”
“Người nào thắng?”
“...”
Thiên địa vực ngoại run rẩy, tất cả tu giả trong ngàn vạn tộc đàn đều chăm chú nhìn về chỗ không biết trong mênh mông, dùng mọi thủ đoạn để quan sát chiến trường.
Trận chiến của Phong Vân và Chân Huyền Đại Ma Thần khủng bố, khiến các sinh linh đều cảm nhận được ngàn vạn đại đạo giáng lâm, khí tức muốn diệt thế.
Tất cả tu giả đều chú ý chiến trường.
Cuối cùng, Phong Vân đạp chân thành một đạo tiên quang xuyên qua tinh đấu, thẳng vào bắc cương.
“Rốt cuộc là ai?”
Tất cả tu giả đều nhìn về đạo tiên quang này.
Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt cụ thể của đối phương, nhưng có thể thấy rõ bóng người là thanh niên tóc đen, trên người không có một vết thương, giống như toàn thắng.
Tất cả sinh linh nơi này đều biết Chân Huyền Đại Ma Thần, mặc dù bọn họ không biết Phong Vân, nhưng lúc này, trong tiên quang không phải Chân Huyền Đại Ma Thần, tất nhiên sẽ là Nhân tộc Phong Vân!
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng bọn họ chấn động.
Sau đó, toàn bộ thiên địa vực địa đều sôi trào!
Thái Cổ Ma Đầu Chân Huyền Đại Ma Thần tung hoành thiên địa vô số năm, cao cao tại thượng, ma uy ngập trời, bễ nghễ thương sinh, lại bại vào tay một tên cường già Nhân tộc!
Đây có thể nói là tin tức bùng nổ nhất từ cổ kim đến tương lai.
Cũng lòng đám tu giả sinh ra lòng kính ý và sợ hãi vô hạn đối với Phong Vân.
Phong Vân vô cùng cường đại, kinh tài tuyệt diễm, khinh thường vạn cổ, đạt đến tầng này, có thể nói là đăng đỉnh mảnh thiên địa này, vô địch tứ hải bát hoang!
“Chân Truyền, vậy mà bại!”
Ba vị đại năng Thượng Cổ Tà Thần, Trung Cổ Thiên Tự và Cận Cổ Tu La vừa rung động vừa phức tạp.
Ba người bọn họ từng tranh phong với Chân Huyền Đại Ma Thần, tự nhiên biết được ông ta cường hoành, nhưng tồn tại vô thượng như vậy, lại thua một vị cường giả Nhân tộc.
Lúc trước, bọn họ luôn cho rằng Chân Huyền Đại Ma Thần là người có chiến lực cao nhất ở thiên địa vực ngoại, nhưng bây giờ xem ra, còn có người mạnh hơn!
Đối với Phong Vân, trong lòng bọn họ cũng có kính sợ, còn sâu hơn Chân Huyền Đại Ma Thần.
...
Tiên quang cuồn cuộn, vượt qua khoảng cách vô tận, trùng trùng điệp điệp, chấn nhiếp hư không thiên địa vực ngoại.
Bỗng nhiên, một ngón tay to lớn khoảng ngàn vạn năm ánh sáng từ trong tiên quang rơi xuống, nhẹ nhàng đè về phía tộc đàn Thiên Ma tộc trên bắc cương.
Ầm ầm!
Giống như thiên địa ngừng lại, vạn đạo than khóc, thương sinh gào thét!
Đây là một ngón tay diệt thế!
Lúc ngón tay này rơi xống, chục tỷ tộc nhân của Thiên Ma tộc lớn như vậy, trong thời khắc này đều cảm nhận được khí cơ tử vong.
Tộc trưởng Thiên Ma tộc gào thét, Vạn Ma Hồn Tôn gào thét, các cường giả khác của Thiên Ma tộc điên cuồng giãy dụa...
Nhưng không có một chút tác dụng nào.
Ngón tay kia kiên định không thay đổi rơi xuống, không có dao động kinh thiên động địa, cũng không có tiếng va chạm lớn.
Chỉ có một đạo quang mang mãnh liệt tản ra, khiến tất cả các tu giả đều vô thức tránh né ánh sáng này.
Một lúc lâu sau, cường quang tiêu tán, tất cả khôi phục lại bình thường.
Các tu giả nhìn về phía Thiên Ma tộc, đồng thời kinh hãi.
Chỉ thấy nơi đó không còn gì, cái gì Thiên Ma tộc, cái gì Ma Vực, trận pháp, tất cả đều bị xóa bỏ sạch sẽ, chỉ lưu lại vết tích một đầu ngón tay to lớn.
Thiên Ma tộc tung hoàng thiên địa vực ngoại vô số kỷ nguyên, lại bị mạnh mẽ tiêu diệt như vậy!
Không có chút năng lực phản kháng!
“Không... Không còn Thiên Ma tộc nữa!”
“Quá khủng bố, quá khủng bố!”
“Vừa mới xử lý Chân Huyền Đại Ma Thần, đảo mắt đã mạt sát Thiên Ma tộc rồi, vị cái thế của Nhân tộc này, quá mạnh!”
“...”
Thiên địa vực ngoại mới yên tĩnh một lát, trong nháy mắt lại sôi trào lên, tất cả các tu giả đều kinh ngạc, một ngón tay mạt sát một đại tộc siêu cấp, thực lực này, khí phách này, thật sự khiến bọn họ vô cùng sùng bái và sợ hãi!
...
Thần Thứu thành.
Lúc này, Thiên Thứu Đạo Tôn và Địa Thứu Đạo Tôn đã như hóa thạch không hề nhúc nhích, hiển nhiên, bọn họ còn đắm chìm trong rung động kia, không thể tự kiềm chế được.
Một lúc lâu sau, hai người họ mới tỉnh lại.
Nhìn nhau một chút, giống như đạt thành nhận thức chung: “Ta nghĩ, ba trăm triệu năm sau, chúng ta không cần rời đi, cứ đi theo chủ nhân thôi.”
“Đang có ý này, đi theo tồn tại siêu cấp này mới là con đường tốt nhất, cứ ở lại địa phương nhỏ này, có thể uy phong đến đâu chứ!”
Hai người họ cảm thấy rất may mắn vì lúc trước Phong Vân không giết bọn họ, mà thu bọn họ làm nô tài.
Mặc dù lúc đó hai người họ bất đắc dĩ, miễn cưỡng khuất phục.
Nhưng bây giờ, tận mắt chứng kiến chiến lực khủng bố của Phong Vân, từ trong đáy lòng hai người họ, đã quyết tâm đi theo Phong Vân!
Cường giả cỡ này, nới là thứ bọn họ hướng đến.
...
Tộc địa Thiên Ma tộc.
Phong Vân dùng một ngón tay giết chết tất cả tộc nhân của Thiên Ma tộc, sau đó vung tay lên, ngàn vạn tộc nhân bị Thiên Ma tộc nuôi nhốt dưới lòng đất được hắn thả ra, tất cả đều thu nhập vào thế giới trong cơ thể hắn.
Trong thế giới trong cơ thể.
Càn La không biết Phong Vân vừa có hành động kinh thiên động địa thế nào, cô ta chỉ biết, bỗng nhiên lại có rất nhiều Nhân tộc.
“Mẹ nó, vậy mà có ngày ta sẽ biến thành người công cụ!”
Trong lòng Càn La lướt qua một loạt câu cmn, không biết có nên nói ra không.
...
Sau khi Phong Vân thu Nhân tộc vào trong, lập tức mở bàn tay ra, chỉ thấy trên đó có một mảnh vỡ màu đen, chính là một giây trước khi Chân Huyền Đại Ma Thần bị phá diệt, hắn đã lấy được một mảnh vỡ ký ức.
“Đây là mảnh vỡ kí ức được ẩn giấu sâu nhất, chắc hẳn có chút huyền bí không muốn người biết.”
Trong lòng Phong Vân thầm nói.
Hắn lập tức thu hồi, định sau khi trở về tìm tòi thực hư.
...
Cùng lúc đó, tại một nơi không biết.
Nơi này có một cái hồ tiên, thụy quang bốc lên, sương mù mông lung, tỏa ra ánh sáng lung linh, vô số đạo tắc đang tỏa ra ánh sáng lấp lóe, lực lượng đại đạo vô tận từ trong hồ nước phát ra.
Trên bờ hồ, có xây dựng một tòa lầu các, sương mù lượn lờ.
Keng keng...
Tiếng đàn tranh quanh quẩn giữa thiên địa, trong mây mù, sinh ra thiên âm đại đạo, xâm nhập tâm thần người, vận luật vô tận, tu giả bình thưởng nghe được, chỉ sợ sẽ ngồi tại chỗ ngộ đạo.
Cách sương mù mông lung, lờ mờ nhìn thấy một thân ảnh mặc bạch y ở trong tòa lầu kia, hai chân buông thõng ngồi trên ván gỗ ở cửa lớn, đang nhẹ nhàng gảy đàn tranh.
Siêu phàm nhập thánh, không nhiễm phàm tục, giống như thần tiên.
Nhìn thân ảnh bạch y này có vẻ dịu dàng yên tĩnh, nhưng có thể mơ hồ cảm nhận được một cỗ đế uy tràn ngập, dường như là lực lượng không thuộc về thế gian này!
Hả?
Bỗng nhiên, sắc mặt thân ảnh bạch y này khẽ động, tiếng đàn tranh đứt đoạn, hắn ta nhẹ nhàng nâng tay lên, chỉ thấy một sợi u quang từ nơi xa phóng đến, rồi rơi xuống tay hắn ta.
“Thế mà bị phá diệt chỉ còn lại một sợi linh hồn...”