Chương 344: Linh hồn thuế biến!
Trên không trung, một vóng dáng như Thần đứng ngạo nghễ, hai mắt lóe ra hào quang rực rỡ, uy áp sâu sa tựa như biển.
Có thể trông thấy rõ ràng, từ trong ánh mắt khép hờ kia, vô số thanh kiếm nhỏ màu vàng kim bay ra, ở giữa không trung tổ hợp thành một thanh cự kiếm thông thiên, phát ra khí thế cực mạnh.
Phía đối diện chính là một con mãng xà lớn hai đầu, dài chừng tám chín trăm mét, sau lưng mọc ra hai cánh, che khuất bầu trời, quanh thân có một tầng khói mờ bao phủ, đôi mắt rắn hệt như hai mảnh trăng máu đỏ ngòm.
Nhìn khí thế, tuyệt đối có thể so với tồn tại cấp Phong Đế Phong Hoàng lĩnh vực tầng thứ nhất đại viên mãn.
Nhưng khi thanh cự kiếm thông kiếm kia rơi xuống, nó trực tiếp xuyên qua thân thể cứng rắn của mãng xà hai đầu, chui vào trong thức hải chém nát linh hồn của nó.
Mãng xà hai đầu vốn còn khí thế ngập trời lập tức từ trên cao rớt xuống, cứ như vậy mà chết.
"Chỉ dùng linh hồn lực, một kích liền tiêu diệt mãng xà hai đầu! ?"
Phía dưới, Thôi Vân Dương nhìn chằm chằm bóng người trên không trung, hoàn toàn không thể tin những gì chính mình vừa nhìn thấy.
Phong Vân, vậy mà có được linh hồn lực mênh mông đến thế!
Có thể đánh ra một kích giết chết linh thú có thể so với lĩnh vực tầng thứ nhất đại viên mãn, chứng tỏ công kích linh hồn của Phong Vân chẳng phải là còn mạnh hơn cả Hồn Đế sao!
"Sao, sao có thể! ?"
Thôi Vân Dương chấn động tới cực điểm, hắn vốn cho là Linh Hồn thiên phú của mình đạt tới cao cấp, liền có thể dối đầu với Phong Vân, thậm chí là vượt qua hắn.
Nhưng ai có thể ngờ, đối phương sớm đã đạt tới cấp độ mà hắn không cách nào tưởng tượng nổi!
Trên không trung.
Phong Vân thả ra tinh thần lực, đem một hạt hồn túy trong suốt màu xám kia bỏ vào trong túi, ánh mắt quét một vòng nhìn Thôi Vân Dương, không nói lời nào, quay người rời đi.
"Phù. . ."
Đợi Phong Vân rời đi, Thôi Vân Dương lập tức thở ra một hơi dài, trên trán dày đặc mồ hôi lạnh. Cái liếc mắt vừa rồi của Phong Vân kia khiến hắn có cảm giác như có thiên băng địa liệt kinh khủng ập tới, hắn cảm giác như muốn ngạt thở.
Thật đáng sợ!
Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt trong trường hợp chiến đấu chính thức.
Trước kia Thôi Vân Dương mặc dù biết Phong Vân rất mạnh, nhưng dù sao cũng không tự mình gặp qua, thực lực của Phong Vân khi đánh xuyên qua chín tòa tháp thử luyện hắn cũng chưa từng gặp.
Nhưng bây giờ, tận mắt thấy Phong Vân chiến đấu, cùng ánh mắt tùy ý liếc tới kia, mang cho Thôi Vân Dương lực trùng kích cực kỳ to lớn.
Mà hắn biết, đây chỉ sợ chỉ là một phần thực lực của Phong Vân mà thôi.
"Ngay cả một ánh mắt của hắn ta cũng không đỡ nổi ư. . ."
Thôi Vân Dương chỉ cảm thấy cõi lòng đắng chát. Chênh lệch này, lớn đến mức khiến hắn tuyệt vọng.
"Ta không tin, ta chắc chắn sẽ vượt qua Phong Vân. Bảy ngày không được, ta sẽ dùng một năm. Một năm không được, ta sẽ dùng mười năm, trăm năm, thậm chí là ngàn năm! Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ vượt qua hắn!”
Thôi Vân Dương cực kỳ không cam lòng.
Thôi Vân Dương từ khi ra đời đến nay, nhân sinh chưa hề nếm trải mùi vị thất bại. Không nghĩ tới mùi vị của lần thất bại đầu tiên đã trở thành ngăn trở lớn nhất đời này của hắn!
Đương nhiên, hắn hiện tại còn chưa biết.
Một địa phương yên tĩnh.
Phong Vân ngồi xếp bằng ở đây, trong thức hải của hắn, mười viên hồn túy như mười vầng mặt trời, lơ lửng trên cao, phát ra chấn động linh hồn mênh mông.
Một giây sau.
Dưới sự điều khiển của Phong Vân, cả mười viên lập tức nổ tung, như là một trận mưa sao băng, xẹt qua thức hải, rơi xuống dưới.
"Ầm ầm ———! !"
Vừa chạm tới thức hải, lập tức khiến toàn bộ thức hải đều sôi trào lên tựa như sinh ra phản ứng hoá học, linh hồn lực sôi trào mãnh liệt.
Lập tức, toàn bộ thức hải dâng lên sương mù dày đặc, có thể lờ mờ nhìn thấy đường giới hạn mờ mịt phía xa đang không ngừng mở rộng ra.
Qua chốc lát, thức hải đã lớn gấp đôi.
"Rắc!"
Bất chợt, giống như mới đột phá một loại giới hạn nào đó, cương vực vừa được mở rộng lập tức tràn vào càng nhiều linh hồn lực, bổ sung đến tràn đầy.
Một thức hải so với trước đó phải lớn hơn gấp đôi cứ như vậy mà hình thành.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc Linh Hồn thiên phú của Phong Vân đã từ cấp thự quang đạt tới cấp tinh mang!
Đây là thiên phú cấp tinh mang thứ hai của hắn!
Không phải thuộc tính thiên phú, cũng không phải Kiếm Đạo hay Đao Đạo thiên phú, mà là Linh Hồn thiên phú.
"Ầm ầm! !"
Khắp thức hải tựa như sóng lớn vỗ bờ, sóng biển cuốn lên trời, liên miên không dứt, cảnh tượng kinh người.
"Ông ——!"
Lúc này, Hư Thần Chi Tháp tọa trấn ngay trung tâm bỗng phát ra chấn động kỳ dị, lập tức làm cơn sóng lớn này bình ổn lại. Trong thức hải nhanh chóng khôi phục vẻ yên tĩnh như trước.
Bên ngoài.
Phong Vân mở to mắt, linh hồn chi quang hóa thành thực chất, vô cùng khiếp người. Nếu hiện tại Thôi Vân Dương lại đối mắt với Phong Vân, vậy chắc chắn sẽ không đơn giản như đổ mồ hôi lạnh nữa, sợ là sẽ trực tiếp bị ép đến quỳ xuống.
Một lát sau, linh hồn chi quang trong hai mắt hắn biến mất, hết thảy khôi phục vẻ bình thản.
"Rốt cục cũng biến đổi, đạt tới cấp tinh mang rồi."
Trên mặt Phong Vân không giấu nổi vui mừng.
Điều này chứng tỏ Thể Chất thiên phú của hắn có lẽ lại tăng lên, đồng thời bí kỹ phòng ngự linh hồn Hư Thần Chi Tháp cũng sẽ tăng lên một cấp độ.
"Thể Chất thiên phú lại được đề thăng, chính là cấp nguyệt huy. . ."
Thiên phú cấp nguyệt huy, thuộc về thiên phú trong truyền thuyết!
Trong cuộc sống hiện thực, Phong Vân căn bản chưa từng gặp.
Với lại, lần này hắn lấy hình chiếu của nhiều Vương cấp như vậy, còn bao gồm cả vị Lôi Đế đứng thứ nhất, thế nhưng cao nhất cũng chỉ là thiên phú cấp tinh mang. Về phần thiên phú cấp nguyệt huy, hắn một cái cũng không thấy.
Trước đó Phong Vân tìm kiếm trong tư liệu, phát hiện thiên phú cấp nguyệt huy cũng không phải là từ trong cứ địa siêu hạng truyền ra, mà là bắt nguồn từ hai địa phương.
Một là dòng sông mà vài tư liệu trong các di tích có nhắc tới. Một cái khác thì xuất phát từ một đám người tự xưng là Thần tộc.
Đối với Thần tộc, Phong Vân đương nhiên rất hiếu kỳ, nhưng trong tư liệu ghi chép về nó rất ít, hắn cũng không có cách nào tra được, chỉ có thể chôn sâu trong đáy lòng, tiếc nuối bỏ qua.
"Có lẽ ta sắp trở thành người thứ nhất trong lịch sử cứ địa siêu hạng có được thiên phú cấp nguyệt huy."
Hắn nhẹ nhàng cười cười.
Mà lúc này.
Phương xa bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm thét kinh thiên động địa. Sau đó, dòng khí màu xám vốn bao phủ toàn bộ không gian mênh mông kia lại bị tách ra.
Lộ ra một cảnh tượng kinh khủng.
Chỉ thấy ngay phía trên đường chân trời, một cự thú cực kỳ khổng lồ nằm phủ phục, toàn thân trên dưới đều được bao bọc trong lớp lân giáp màu nâu xám, chỉ lộ ra một đôi mắt băng lãnh tàn khốc.
Khi nó đứng lên, ngọn núi xung quanh vậy mà cũng có vẻ đã hạ thấp xuống!
Khí thế của nó che trời lấp đất, đi tới chỗ nào, tất cả linh thú ở đó đều cúi thấp đầu, thần phục cúi đầu, như thể nhìn thấy Vương cấp.
"Linh thú có thể so với lĩnh vực tầng thứ mười đại viên mãn! !"
Phong Vân thấy cảnh này, sắc mặt chấn động. Đây tuyệt đối là linh thú mạnh nhất toàn bộ không gian này. Dù là Lôi Đế đứng hàng đệ nhất, ở trước mặt nó cũng là “nhóc con”.
Ngay lúc này, một luồng chấn động kỳ dị bao trùm lấy Phong Vân.
Hả?
Phong Vân khẽ động lông mày, "Một tháng rồi, muốn truyền tống rời đi à."
Thời gian hoạt động của mỗi một di tích đều là một tháng. Đây gần như đã trở thành định luật, cho nên hắn cũng chẳng suy nghĩ gì thêm.