Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 400 - Chương 400: Thần Phục Đi!

Chương 400: Thần phục đi! Chương 400: Thần phục đi!

Chương 400: Thần phục đi!

Cái này. . .

Lôi Vũ Đạo còn cho rằng mình bị hoa mắt, nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng lại. Đạt tới tầng thứ này của hắn, làm sao có thể xuất hiện tình trạng hoa mắt được chứ!

Hắn lập tức hét lớn một tiếng, "Dừng tay!"

Hả?

Một tiếng hét này vừa vang lên, hai tồn tại Thánh cấp bên cạnh nhanh chóng theo tiếng kêu nhìn lại.

Tiếp theo, bọn họ liền lộ ra vẻ kinh ngạc cực độ. Người này, xuất hiện ở đó từ lúc nào? Thậm chí ngay cả bọn họ đều không mảy may phát hiện ra.

Phải biết, bọn họ là tồn tại Thánh cấp, nắm giữ cả một phương hư không, mặc dù ở đây cũng bị áp chế, nhưng cũng không đến mức để một người lớn như vậy tới gần cũng không biết!

Hai người ngưng mắt nhìn lại, phát hiện người đứng ở nơi đó lại là một tộc nhân trẻ tuổi của Lôi Thần tộc bọn họ.

"Không đúng, người này cũng không phải tộc nhân tộc ta! Thế hệ tuổi trẻ của tộc ta ngoại trừ Thần tử, căn bản không có ai đạt tới cấp bậc cao như thế!"

"Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi là thần thánh phương nào!"

Hai vị Thánh cấp lập tức thúc dục Thánh uy.

"Rầm!"

Trong nháy mắt, cả đất trời đều tối sầm xuống, Thánh uy mênh mông ngập trời trút xuống, muốn bức Phong Vân hiện ra chân thân.

Nhưng mà, điều khiến hai vị Thánh cấp chấn kinh chính là, mặc cho Thánh uy ép tới gần, người kia lại vẫn không hề chịu ảnh hưởng chút nào, khí tức chấn động các thứ đều không hề biến hóa, không quá khác so với tộc nhân bình thường của Lôi Thần tộc.

"Làm sao có thể!" Cửu trưởng lão Lôi Bạo Thánh giả trầm giọng hô lớn.

"Chỉ có Biến Thân thiên phú trong truyền thuyết mới có thể làm được chuyện này! Hơn nữa còn hoàn mỹ như vậy, chắc chắn phải từ cấp thự quang trở lên!

Bát trưởng lão Lôi Quang Thánh giả trầm giọng nói. Hắn sống hơn hai ngàn năm, tự nhiên kiến thức rộng rãi, rất nhanh đã phán đoán ra người đối diện đã thi triển năng lực biến thân.

"Biến Thân thiên phú?" Một bên, Lôi Vũ Đạo yên lặng tự nhủ. Hắn vẫn luôn rất tò mò về thiên phú này, không nghĩ tới hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy, quả nhiên vô cùng thần dị.

Ngay cả tồn tại Thánh cấp đều không thể nhìn ra.

"Nhưng, hắn đến cùng làm sao có thể đi vào? Thậm chí không hề gây ra bất cứ động tĩnh gì." Lôi Vũ Đạo chăm chú nhìn.

Phong Vân tự nhiên là thuấn di đi vào. Với lực khống chế không gian của hắn, chỉ cần hắn không muốn để lộ, dù cho là Thánh cấp, cũng không có khả năng phát hiện ra được.

Lúc này, chỉ thấy hắn vươn tay ra, cầm lấy chuôi kiếm của thanh trường kiếm màu đỏ ngòm kia.

Thấy cảnh này, Lôi Vũ Đạo lập tức cười lạnh một tiếng, "Không biết sống chết!"

Đây chính là hung binh cái thế mà ngay cả tồn tại Thánh cấp cũng không dám đụng vào. Một tên Vương giả như ngươi mà cũng dám trực tiếp lấy tay cầm lấy nó ư!

Bên cạnh, bát trưởng lão và cửu trưởng lão cũng đều lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, nhìn Phong Vân như nhìn một người chết.

"Rầm!"

Quả nhiên, một giây sau, khi bày tay Phong Vân sắp chạm đến chuôi kiếm kia, trường kiếm màu đỏ ngòm lại một lần nữa bạo phát.

Hung sát chi khí càng mênh mông hơn, kinh khủng hơn như hồng thủy dũng mãnh lao ra, trong nháy mắt bao trùm Phong Vân.

"Ha ha, chết cười ta rồi, tên ngu ngốc này."

Lôi Vũ Đạo nhịn không được mà cười ra tiếng. Gặp qua kẻ tự tìm đường chết, nhưng cũng chưa thấy có kẻ nào tìm đường chết bằng cách này.

Bát trưởng lão và cửu trưởng lão lắc đầu. Vốn tưởng rằng là một kẻ rất có tính uy hiếp, xem ra là bọn họ lo ngại dư thừa rồi, cũng chỉ là thằng hề mua vui mà thôi.

Căn bản vốn không cần bọn họ ra tay, chính hắn đã tự mình đi tìm đường chết rồi.

. . .

Lúc này.

Trung tâm dòng hung thần chi khí vô tận.

Phong Vân đang bị vô số hung thần khí bao trọn. Bọn chúng không ngừng ăn mòn thân thể và linh hồn của hắn, muốn cải tạo hắn thành một con quái vật chỉ biết giết chóc.

Nhưng Phong Vân chỉ lẳng lặng đứng ở đó, tựa như bàn thạch vững chắc không thể rung chuyển, mặc cho những luồng hung thần chi khí kia xâm nhập, hắn đều tỏ ra thờ ơ, trong mắt vẫn trong suốt tỉnh táo không có một tia dao động.

Bàn tay hắn trực tiếp xuyên qua hung thần lực vô tận, một mực cầm lấy chuôi kiếm của thanh trường kiếm màu đỏ ngòm.

"Ong ong ———! !"

Trường kiếm màu đỏ ngòm lúc này cũng phát hiện ra Phong Vân khác với những người trước đó, bắt đầu điên cuồng chấn động, muốn lại bạo phát một lần nữa.

Nhưng ánh mắt Phong Vân đã lạnh đi.

"Thánh Binh cấp siêu phàm thì thế nào, hãy thần phục đi!"

Ầm ầm! !

Trong chốc lát, một luồng linh hồn lực vô hình và dòng khí huyết kim sắc ầm ầm từ trên thân Phong Vân trào ra, hai loại lực lượng cuồng bạo tàn phá bừa bãi hóa thành uy áp khổng lồ, điên cuồng quét ra khắp bốn phương tám hướng!

Lấy hắn làm trung tâm, một cơn phong bạo linh hồn khí huyết cực độ kinh khủng bỗng chốc nổ tung!

Cho dù là hung sát chi khí vô cùng vô tận, giờ khắc này cũng trực tiếp bị nghiền nát, tan thành tro bụi, không thể chống đỡ.

Bên ngoài.

Lôi Vũ Đạo nói với bát trưởng lão cùng cửu trưởng lão: "Tên kia đã dùng sinh mệnh của chính mình để chứng minh sự đáng sợ của hung binh này. Hai vị trưởng lão, chúng ta vẫn nên mau chóng trở về bẩm báo lại với nội tộc thôi."

"Ừm."

Hai vị Thánh cấp trưởng lão gật đầu. Hung thần khí mà thanh hung binh màu đỏ ngòm kia vừa mới bạo phát trong nháy mắt, ngay cả bọn họ cũng phải biến sắc. Tên nhóc am hiểu biến thân năng lực kia khẳng định đã chết đến mức không thể lại chết thêm được nữa.

Rầm! !

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên một cơn phong bạo kinh khủng từ trung tâm luồng hung thần khí kia hung hăng quét qua, một trận sóng chấn động khổng lồ trong suốt vô biên tràn ra, hung hăng đâm lên người hai vị trưởng lão và Lôi Vũ Đạo.

Ào! !

Uy áp của cơn phong bạo điên cuồng thổi qua khiến cả ba người tóc tai tán loạn. Cả người Lôi Vũ Đạo còn bị hất bay ra ngoài, đứng trước mặt uy áp kinh khủng đó, nguyên lực và lĩnh vực của hắn căn bản không kịp thi triển.

Hung sát chi khí vốn đang tràn ngập đầy trời đã biến mất, thay vào đó là một vầng sáng kim sắc, che đậy thương khung.

Bên trong mảng kim quang vô biên đó, một bóng người thẳng tắp như Thần thánh đứng ngạo nghễ. Trong tay hắn đang nắm một thanh trường kiếm đỏ ngòm.

"Không có khả năng!"

Hai vị Thánh cấp trưởng lão thấy cảnh này, ánh mắt chấn động mãnh liệt, phát ra tiếng hét không thể tưởng tượng nổi.

Trường kiếm màu đỏ ngòm kia lại bị kẻ lẻn vào trước đó thu phục! Chuyện này, sao lại có thể như vậy!

Kia lẻn vào kia, bọn hắn mặc dù không quá rõ ràng tu vi cảnh giới của hắn, nhưng tuyệt đối không hề đạt tới Thánh cấp.

Một tên nhóc còn chưa đạt tới Thánh cấp, vậy mà có thể thu phục một thanh hung binh bực này, rõ ràng là chuyện cười!

Lúc này, đã thấy Phong Vân giương mắt nhìn tới.

Xuyên thấu qua từng cuộn khí chập trùng, hai vị trưởng lão và Lôi Vũ Đạo vừa mới bay trở về nhìn thấy một đôi mắt bắn ra tia sáng màu vàng óng. Gần như chỉ trong nháy mắt, bọn họ liền chấn động cả người.

Hai vị Thánh cấp còn tốt, chỉ hơi chấn động một cái mà thôi.

Mà Lôi Vũ Đạo lại trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, trong đầu đã ong ong choáng váng, như thể đang có người cầm búa đập mạnh lên đầu hắn vậy.

"Cái này, linh hồn uy áp!"

"Linh Hồn thiên phú cấp nguyệt huy! ?"

Hai vị Thánh cấp tồn tại lập tức trợn tròn mắt như gặp quỷ, tròng mắt đều muốn trợn đến nổ tung.

"Không đúng, còn có cả đầy trời kim quang này nữa. Cái này, đây là huyết khí chi quang đại biểu cho Đại Nhật Thể! !"

Bát trưởng lão kinh hãi hô lên.

Bình Luận (0)
Comment