Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 430 - Chương 430: Đại Lão, Đại Lão!

Chương 430: Đại lão, đại lão! Chương 430: Đại lão, đại lão!

Chương 430: Đại lão, đại lão!

Thánh cấp sơ giai thì cũng thôi, nhưng trong số 17 vị Thánh cấp này, còn có một vị Thánh cấp trung giai, một vị Thánh cấp cao giai siêu cấp đáng sợ, thế nhưng vẫn không địch lại Phong Vân!

Lôi Đế cùng đông đảo các vị vương giả đã hoàn toàn choáng váng, cảm giác như mình đang nằm mơ.

Chuyện này quá mức khó tin!

"Lên cho ta!"

17 vị Thánh cấp đồng thanh rống lên, âm thanh vang tận mây xanh, chấn động cả vùng thiên địa này, truyền đi xa tới mấy vạn dặm, núi sông mặt đất đều run rẩy, chao đảo.

Chung quy cũng là 17 vị Thánh cấp, bọn họ liên hợp lại với nhau cũng trở nên cực kỳ đáng sợ. Ba hệ thuộc tính thế giới của Phong Vân cũng không ngừng chấn động, tựa như sắp bị xốc lên.

Lúc này, khí tức trên người mỗi một vị Thánh cấp đều vô cùng cuồng bạo, nguyên lực đều đang thiêu đốt, bọn họ thực sự liều mạng, vận dụng lực lượng mạnh nhất.

"A. . ."

Tiếng rống chấn vỡ núi non, giống như là phá tan tuế nguyệt, ầm ầm vang lên, thiên quân vạn mã cũng không có được khí thế này, “đinh tai nhức óc” cũng không đủ để hình dung.

Ba hệ thuộc tính thế giới bị đẩy lên cao, không ngừng chấn động, gàn như muốn bị lật ra.

17 vị Thánh cấp bạo phát ra lực lượng không gì sánh kịp, phẫn nộ ngập trời, nguyên lực như núi cao biển lớn cuồn cuộn xuyên qua thân thể mà lao ra.

Đám người Lôi Đế kinh hô, đối mặt với hết thảy sức mạnh này, bọn họ thật sự quá kinh sợ. Nếu như Phong Vân bị đánh bại thì còn có ai có thể ngăn cản?

Phong Vân chính là cường giả duy nhất mà cứ địa nhân loại có thể dựa vào!

Trên bầu trời.

Toàn thân Phong Vân đều có huyết sắc lượn lờ quấn quanh, ngay cả từng sợi tóc, đôi mắt cũng bị nhuộm đỏ, nhìn qua cực kì yêu dị bá đạo.

Giờ khắc này, hắn không hề giữ lại mà thúc dục Đại Nhật Thể.

"Rầm!"

Trong nháy mắt, toàn thân hắn bộc phát ra một vầng hào quang mênh mông, không phải kim sắc, mà là màu máu đỏ tươi chói mắt.

Hắn từ trên trời giáng xuống, cả người như một vầng mặt trời đỏ rực, đạp lên ba hệ thuộc tính thế giới.

Đây là một cảnh tượng vĩnh hằng, nhiều năm về sau tất cả đám người Lôi Đế vẫn không thể nào quên, phong thái vô địch của Phong Vân uy nghi bễ nghễ mà hiện ra trước mắt họ.

Huyết quang vô lượng, Phong Vân đạp trên ba hệ thuộc tính thế giới mà hạ xuống, đè ép cả 17 vị Thánh cấp, khiến bọn họ không ngừng hạ xuống, không thể địch nổi.

"A. . ."

Bọn họ rống to, tất cả đều ho ra máu tươi, toàn thân trên dưới mỗi một đoạn xương đều có vết rách. Bọn họ tuyệt vọng rồi.

Chiến lực của Phong Vân quá đáng sợ. Cho dù bọn họ hợp lực lại cũng không thể rung chuyển, bị giẫm đạp dưới lòng bàn chân, sinh ra từng trận cảm giác bất lực, mất đi dũng khí chiến đấu.

Cho dù là vị Thánh cấp cao giai của Hắc Ám Thần tộc cường đại nhất kia vào giờ khắc này cũng cảm thấy tuyệt vọng.

"Tha, tha mạng!"

Rốt cục, có vị Thánh cấp không nhịn được mà cầu xin tha thứ.

Bọn họ là Thánh cấp, bọn họ cao cao tại thượng, nhưng bọn họ cũng có cảm xúc. Đối mặt với tử vong, bọn họ cũng biết sợ hãi.

Sau khi vị Thánh cấp này mở miệng, càng ngày càng nhiều Thánh cấp khác cũng cầu xin tha thứ.

Bọn họ mặc dù đã sống qua năm tháng dài đằng đẵng, nhưng cũng bởi vậy mà càng thêm trân quý sinh mệnh, không muốn cứ như vậy chết đi.

Nhưng Phong Vân lại không hề thay đổi ý nghĩ, hai con ngươi vô cùng lạnh lùng. Trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh trường kiếm đỏ ngòm. Hắn vung kiếm chém ra, hủy diệt và giết chóc hạch tâm trong nháy mắt dung nhập vào bên trong.

Một tiếng kiếm rít chấn động cả thương khung, hào quang huyết sắc lóe lên một cái rồi biến mất, nhìn như bình tĩnh, nhưng chỉ trong nháy mắt khi kiếm vung ra, toàn bộ thiên địa đều phảng phất như ngừng lại.

17 vị Thánh cấp vốn còn đang giãy dụa kêu gào cũng an tĩnh lại trong nháy mắt.

"Ầm ầm ———! !"

Lúc này, tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến, mấy người Lôi Đế theo tiếng vang đó mà nhìn lại.

Chỉ thấy ngọn núi cao nơi xa lại bị phân thành hai nửa, giống như vừa bị thứ gì đó chém ra.

Trên mặt đất cũng đột nhiên xuất hiện một vết kiếm cực lớn, một mực tách ra mộ khoảng rất xa, kinh khủng vô biên.

"17 vị Thánh cấp, chết!"

Lôi Đế nhìn thấy tình cảnh đáng sợ này, lại nhìn 17 vị Thánh cấp đã cứng ngắc tại nguyên chỗ, trong lòng lập tức biết, bọn họ chỉ sợ đều đã chết dưới một kiếm này.

Không hề có một chút lực phản kháng!

"Thắng, thắng rồi!"

Các vị vương giả còn lại hồi lâu sau mới kịp phản ứng, ánh mắt mang theo vẻ cuồng nhiệt nhìn về phía Phong Vân. Dáng vẻ đó, hiển nhiên đã coi Phong Vân như trụ cột tinh thần.

"Sau trận chiến này, cứ địa nhân loại ta cũng coi như đã dấn thân vào hàng ngũ các thế lực lớn rồi. . .”

Lôi Đế khẽ nói.

Mà hết thảy những chuyện này, đều nhờ có Phong Vân.

. . .

Trên bầu trời.

Phong Vân thu liễm mọi chấn động. Hắn nhìn về phương xa, không còn cảm ứng được khí tức của hai con Hư Không Thú kia, "Chạy rồi ư."

Với tạo nghệ trên phương diện không gian của đối phương, muốn chạy trốn thì quả thực Phong Vân thật sự không ngăn được.

Không Gian lĩnh vực của hắn mặc dù so cao hơn tầng chín một chút, nhưng chênh lệch này cũng không tính là quá lớn Hơn nữa bọn họ có hai người, đối chiến thì hắn không sợ, nhưng nếu như muốn chạy trốn, vậy hắn cũng không có cách nào.

Đây chính là chỗ cường đại của không gian hệ, không chỉ có công kích cường đại, mà lúc chạy trốn cũng xếp hàng đầu.

"Chạy thì cũng thôi vậy, dù sao ta cũng đã lấy được hình chiếu của bọn chúng."

Phong Vân lắc lắc đầu, sau đó hắn nhẹ nhàng phất tay, thu lại nhẫn không gian của 17 vị Thánh cấp.

Xem xét từng cái xong xuôi, hắn không khỏi bĩu môi, đám quỷ nghèo!

Người giàu có hơn cả, cũng chỉ có vị hắc ám Thánh cấp cao giai kia, những người khác đều không ra sao cả, nhất là hung thú Thánh cấp, càng nghèo đến tột cùng.

"Cũng may thứ trân quý nhất của 17 tên Thánh cấp này là hình chiếu cũng đã được ta thu vào, bằng không thì lỗ to."

Trong lúc chiến đấu, Phong Vân quét một ánh mắt đi qua liền thành công lấy được hình chiếu của những Thánh cấp này.

Bây giờ đều đã nằm trong gương của hắn.

Sau đó.

Phong Vân phóng ra một bước, từ trên không trung đi xuống, đi đến trước mặt mấy người Lôi Đế.

Mấy người Lôi Đế nhìn thấy vị thiếu niên phong khinh vân đạm trước mắt, thực sự không cách nào tưởng tượng ra tư thái bá đạo yêu dị, còn có cả sức chiến đấu hủy thiên diệt địa của đối phương trong trận chiến đấu trước đó.

Chuyện này đã vượt ra xa khỏi phạm vi hiểu biết của bọn họ.

"Mặc dù trì hoãn một chút, nhưng cũng không quá lâu, tiếp tục lên đường thôi." Phong Vân nhìn mấy người Lôi Đế rồi nói.

"Nếu không, hay là nghỉ ngơi một chút. . ." Lôi Đế chần chờ nói, dù sao cũng là 17 vị Thánh cấp, mặc dù Phong Vân dũng mãnh hoàn toàn áp đảo bọn họ, nhưng khẳng định cũng tiêu hao rất lớn.

"Không sao, trong quá trình đi tới cứ địa Thanh Huyền, ta liền có thể khôi phục lại như lúc ban đầu rồi."

Phong Vân khoát khoát tay, không thèm để ý mà nói.

Lôi Đế và đông đảo vương giả nghe được lời này, không biết nên nói gì cho phải, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất.

“Có lẽ, đây mới là đại lão chân chính.”

Một bên khác.

Song Tử Tinh Hư Không Thú điên cuồng chạy trốn, khi bọn hắn trở lại Hung Thú giới mới thả lỏng cơ thể, thở ra một ngụm khí.

"Quá kinh khủng! Quá kinh khủng! Tên Phong Vân đó, rõ ràng không phải người!"

"Đúng vậy đó, những tên kia đoán chừng đều chết cả rồi!"

Trong mắt hai Hư Không Thú đều tràn ngập sợ hãi, bọn họ chưa từng nghĩ đến, một thiếu niên nhân loại, sẽ kinh khủng đến mức độ này.

"Trở về bẩm báo Thú Thần đi, Phong Vân này có chiến lực sánh ngang với Thánh cấp đỉnh giai."

Ánh bạc lóe lên, hai Hư Không Thú biến mất tại chỗ, đi về phía Thú Thần Điện.

Bình Luận (0)
Comment