Chương 434: Kim loại sinh mệnh!
Phong Vân ra khỏi thạch thất, sau đó lại xuất hiện bên trong cung điện.
Hắn tiếp tục đi dạo quanh đây, chờ mong còn có thể tìm được bảo vật nào đó đủ để mình động tâm, nếu như lại có thể tìm được thủy cầu trước đó thì càng tốt.
Đáng tiếc, Phong Vân tìm cả một vòng, không còn cảm giác linh hồn kêu gọi như trước nữa.
Điều này cũng làm cho hắn biết được, trong cung điện này e rằng đã không còn thủy cầu thứ hai.
Nhưng Phong Vân cũng không quá thất vọng, có viên thứ nhất đã là kiếm lời lớn, viên thứ hai có hay không cũng không quan trọng.
Dù sao chỉ cần hắn đánh rơi ra được Linh Hồn thiên phú cấp nguyệt huy của vị luyện khí sư Thánh cấp Hỏa Thần tộc kia, có đựơc viên thủy cầu thứ hai hay không cũng không sao.
"Lại nói hồn tơ này mặc dù được chiết xuất ra từ linh hồn bản nguyên thế nhưng độ tinh khiết vẫn còn kém hơn linh hồn chi lực nguyên bản của ta một chút.
Phong Vân cẩn thận cảm thụ linh hồn lực mới tăng lên bên trong thức hải, phát hiện so sánh với nguyên bản linh hồn lực của mình, trên phương diện chất lượng và độ tinh khiết đều kém hơn một chút.
Hắn không thể không cảm thán, 《 Linh Hồn Bí Điển 》 mà lúc trước hắn thu hoạch được, tuyệt đối có lai lịch không nhỏ.
Ngay cả độ tinh khiết và chất lượng của hồn tơ đều không sánh bằng linh hồn lực của hắn sa khi chiết xuất rèn luyệ. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, không biết sẽ khiến bao nhiêu người có được Linh Hồn thiên phú đỏ mắt.
Có điều 《 Linh Hồn Bí Điển 》 này tuy huyền bí, nhưng yêu cầu tu hành cũng rất cao, trên địa cầu có thể hoàn toàn đem tu hành đến viên mãn e rằng cũng ít càng thêm ít.
Nếu như không phải Linh Hồn thiên phú của Phong Vân một mực tăng lên, cũng rất khó tu luyện đến viên mãn.
"Ta còn có cảm giác,《 Linh Hồn Bí Điển 》 này đến phía sau cũng vẫn còn nữa."
Phong Vân mỗi lần tu hành đều có loại cảm giác này.
Bởi vì mỗi lần hắn đều sinh ra một loại cảm giác dừng lại giữa chừng, thật giống như xem phim đúng đến lúc gay cấn, bỗng nhiên bị nhấn dừng.
Mà Linh Hồn Bí Điển này, Phong Vân cũng không thấy bán trong tổng bộ công hội võ giả, nói rõ toàn thế giới đoán chừng cũng chỉ có cuốn duy nhất ở chỗ hắn này mà thôi. Phần tiếp sau căn bản không biết nên đi tới nơi nào mà tìm, không có bất cứ đầu mối nào.
Tuy nói như thế, nhưng ba tầng đầu tiên này cũng đủ để hắn tu hành rồi.
"Đi ra ngoài sau đó lại tinh luyện phần linh hồn lực mới tăng này vậy."
Phong Vân có lòng muốn chiết xuất tại chỗ, nhưng nghĩ đến nơi này giống với di tích nguyên thủy của Lôi Thần tộc, chỗ càng sâu hắn còn chưa kịp thăm dò đây.
Lúc này, hắn đè xuống ý nghĩ này, xuyên qua những cung điện này, đi về phía càng sâu bên trong.
Phong Vân không có gọi theo mấy người Lôi Đế bọn họ. Sau này với thực lực của họ, dù có gặp được nguy hiểm cũng không giúp được hắn. Hắn dứt khoát một mình đi thăm dò, hơn nữa còn không hề cố kỵ.
Cứ như vậy, Phong Vân xâm nhập thẳng vào bên trong.
Màn sương mờ khi thì nồng đậm, khi thì mỏng manh, nhưng lực áp chế cảm giác một mực không thay đổi, thậm chí xâm nhập càng sâu, lại càng có xu thế càng thêm nghiêm trọng.
Lại đi sâu thêm năm ngàn dặm, trước mặt Phong Vân xuất hiện một vật chặn đường giống như bức tường do sương mù dày đặc ngưng tụ thành.
Đi đến nơi này, Phong Vân cảm giác lực cảm giác linh hồn của mình hoàn toàn đã bị áp chế, cho dù là cường đại như hắn, cũng chỉ có thể bao trùm lên phạm vi quanh mình trăm mét, chỗ xa hơn, hoàn toàn ngoài tầm tay với.
"Di tích này, so với di tích nguyên thủy của Lôi Thần tộc còn có cảm giác cường đại hơn."
Phong Vân thầm nói.
Nhưng hắn đã đến, làm sao có thể không đi. Với thực lực của hắn bây giờ, địa cầu rộng lớn này, nơi có thể làm hắn lùi bước, chỉ đếm bằng một bàn tay.
Nghĩ đến đây, Phong Vân khẽ động bước chân, trực tiếp xuyên qua bức tường sương mù này, tiến vào bên trong.
"Ong ong!"
Khi hắn bước một bước vào bên trong liền cảm giác được từng sợi khí tức hắc ám chạm lên mặt.
Thế giới trước mắt cũng hoàn toàn biến đổi, màn sương mù biến thành hắc ám chi khí, tràn ngập đầy trời, cuồn cuộn như biển.
Phía sau bức tường sương mù, lại là một thế giới Hắc Ám!
"Đây. . ."
Sắc mặt Phong Vân thay đổi. Hắn suy đoán như thế nào cũng không thể ngờ nơi này lại là một mảnh đất hắc ám!
"Rầm!"
Lúc này, từ phương xa truyền đến một dòng khí thế mênh mông, giống như mặt trăng lên cao, hung hãn vô lượng.
Sau một khắc, một bóng dáng cao lớn hung mãnh đạp lên một đám mây hắc ám mà đến.
Nó cao chừng mấy ngàn thước, che lấp cả bầu trời, tạo ra một mảng lớn bóng tối hắc ám, làm người ta kinh hãi sợ sệt.
"Thánh cấp hung thú! ?"
Phong Vân cảm nhận được luồng Thánh uy trút xuống kia, ánh mắt không khỏi lóe lên mà khẽ nói. Hơn nữa hắn luôn có cảm giác khí tức của hung thú hắn đã từng cảm thụ qua ở đâu đó.
"Nhân loại, ta không phải hung thú, ta chính là kim loại sinh mệnh, ngươi có thể gọi ta là Lạc Tháp."
Lúc này, cự thú hắc ám cao lớn kia chợt mở miệng, âm thanh cuồn cuộn khắp ba vạn mét, tựa như sấm rền.
Kim loại sinh mệnh?
Phong Vân lần đầu tiên nghe nói đến thứ này, sắc mặt cực kì kinh ngạc.
Dường như nhìn ra Phong Vân vẫn còn nghi hoặc, cự thú hắc ám tên Lạc Tháp lại nói tiếp: "Kim loại sinh mệnh cùng với trí năng sinh mệnh, đều là sinh mệnh tiến hóa ra từ hạch tâm của bản thân. Chỉ có điều trí năng sinh mệnh được gọi “trí năng chi tâm", mà kim loại sinh mệnh lại được gọi là “kim loại chi tâm”. Một khi có được hạch tâm, liền có thể tự chủ tu hành.
"Còn có cách nói này nữa ư."
Phong Vân cảm thấy khá hứng thú, kim loại sinh mệnh cùng trí năng sinh mệnh còn có quá trình tiến hóa như vậy, ngược lại cũng rất thú vị.
Lúc này, cự thú kim loại sinh mệnh kia lại nói: "Nhân loại, từ lần trước ở trong Không Gian Liệt Phùng nhìn thấy ngươi, mới vẻn vẹn hai năm trôi qua, ngươi bây giờ vậy mà đã đạt tới Thánh cấp, thật sự là thiên phú khó lường."
Lời này vừa ra, Phong Vân lập tức liền nhớ ra.
Khó trách hắn cảm thấy cự thú này có khí tức quen thuộc như thế.
Vậy mà lại là chủ nhân của đôi mắt hắc ám hắn đã nhìn thấy năm đó ở vết nứt trong di tích của cứ địa Giang Hải kia!
"Không ngờ lại là Thánh cấp, khó trách lúc trước cảm giác như Trời vậy."
Phong Vân cảm thán.
"Nhân loại, ngươi có thiên phú như vậy, mà ta cũng cảm nhận được hắc ám khí tức trên thân thể ngươi, nói rõ ngươi có được Hắc Ám thiên phú. Chỉ đáng tiếc, ngươi tới chậm rồi. Hắc Ám Thần Cách của nơi này sớm vào năm ngàn năm trước đã bị người khác lấy đi."
Cự thú kia lần nữa cất lời.
"Hắc Ám Thần Cách?" Phong Vân nhạy cảm bắt được điểm mấu chốt, nhịn không được dò hỏi: "Đó là cái gì?"
"Làm cho sinh linh nào đó khi tu đến Thánh cấp cực hạn, khi ngụy pháp tắc chính thức tiến hóa thành pháp tắc, uy lực của vũ trụ ý chí sẽ giáng lâm, thay người đó ngưng tụ ra bản nguyên chi vật thuộc về riêng hắn. Mà cái này, chính là Thần Cách, cũng là tiêu chí để tấn thăng thành Thần Linh. . ."
Cự thú phổ cập kiến thức cho Phong Vân, êm giọng nói.
Cũng làm cho Phong Vân dần dần biết được sự huyền bí của Thần Linh.
"Nhưng lời nói đi cũng phải nói lại, nhân loại ngươi có được thiên phú tư chất nghịch thiên như vậy, cũng không cần Hắc Ám Thần Cách này. Ngươi hoàn toàn có thể tự mình thành thần."
Cự thú này hiển nhiên có lai lịch không tầm thường, biết được rất nhiều điều huyền bí.
Mà điều này cũng làm cho Phong Vân như nhặt được trân bảo, hắn hiện tại chỗ thiếu sót nhất chính là moih thông tin liên quan tới cảnh giới huyền bí phía trên Thánh cấp.
Lúc đầu hắn dự định đi hỏi thăm hội trưởng tổng bộ công hội võ giả, nhưng bây giờ gặp được cự thú này, có thể sớm tìm hiểu một chút.