Chương 449: Đều là cái bẫy!
Năm tháng dằng dặc, thay đổi khôn lường. Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Lúc đầu chưa phát giác, nhưng khi ngươi bất chợt quay đầu lại, mọi thứ đã lặng lẽ rời xa.
Trong không gian thần bí, Phong Vân ngồi xếp bằng ở đây đã trọn vẹn một năm.
Thời gian một năm này, hắn mỗi ngày ngoại trừ sáng tạo kiếm kỹ Thánh cấp cũng chỉ còn lại việc đánh hình chiếu, đơn điệu mà buồn tẻ.
Có lẽ là bởi vì lần trước đánh rơi ra Kiếm Đạo thiên phú cấp nhật diệu đã hao hết số may mắn mà Phong Vân tồn trữ từ lâu, khiến trong một năm tiếp theo, hắn đều không còn có đánh ra được thứ gì tốt.
Thật sự là làm người biết đau lòng, người nghe rơi lệ.
Có điều mặc dù Kiếm Đạo thiên phú cấp nhật diệu không rơi ra, nhưng Phong Vân cũng có thu hoạch ở phương diện khác.
Tỉ như Kim Hệ ngụy pháp tắc của hắn đã đạt tới tầng bảy. Phong Hệ, Lôi Hệ ngụy pháp tắc đều đạt tới tầng sáu, còn lại Hỏa và Băng hệ cũng đạt tới tầng năm.
Mà thu hoạch lớn nhất chính là Phong Vân đã đánh rơi ra được chín tầng Kiếm chi ngụy pháp tắc của Kim Đạo Hiên!
Chín tầng Kiếm chi ngụy pháp tắc, cho dù đối với chuyện hắn sáng tạo ra một môn kiếm kỹ Thánh cấp không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng trên phương diện chiến lực, lại giúp gia tăng cực lớn.
Lần này, Phong Vân đã đứng trên cấp độ Thánh giai đỉnh trần, mà còn là nhóm mạnh nhất kia.
Trong không gian.
Phong Vân nhẹ nhàng mở mắt, bên trong dươờng như có vô tận kiếm quang lượn quanh, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Một năm trôi qua rồi. . ."
Mặc dù sớm đã đoán trước, nhưng đến khi chuyện chân chính xảy ra, vẫn làm cho Phong Vân cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Chuyện sáng tạo ra một môn kiếm kỹ Thánh cấp này thật sự vô cùng khó khăn. Lấy tư chất của hắn bây giờ, khó khăn lắm cũng mới chỉ hoàn thành 1% mà thôi
Muốn hoàn toàn hoàn thiện, chí ít còn cần trăm năm nữa!
Một trăm năm thời gian, đối với vạn năm tuổi thọ của Thánh cấp mà nói, cũng chỉ như chín trâu mất sợi lông, không đáng nhắc tới.
Nhưng vấn đề là hiện tại, thời gian còn lại dành cho Phong Vân căn bản cũng không nhiều.
Trăm năm sau, Hắc Ám Chi Thần sẽ luyện hóa xong Thần Cách, đến lúc đó nhất định sẽ dẫn quân xâm chiếm địa cầu, nô dịch cứ địa nhân loại. Đây cũng không phải là chuyện hắn muốn nhìn thấy!
Cho nên hiện tại Phong Vân thiếu nhất chính là thời gian.
"Lại cho ta thêm thời gian một năm. Nếu còn không được ta sẽ đi ra ngoài."
Trải qua mấy ngày suy tính, hắn vì muốn toàn tâm toàn ý sáng tạo kiếm kỹ, trừ đánh với hình chiếu kiếm đạo, các hình chiếu còn lại chỉ là ngẫu nhiên đánh một hai lần, cũng không đánh hết toàn bộ, lãng phí rất nhiều lượt.
Thời gian ngắn còn tạm được, nhưng thời gian dài, cũng làm cho Phong Vân cảm thấy có chút cái được không bù nổi cái mất.
Dù sao Thần Cách này tuy tốt, nhưng những hình chiếu trong gương của Phong Vân, nếu như đều có thể đánh rơi ra đồ tốt dung nhập vào bản thân hắn, hắn cảm thấy cũng không kém hơn so với luyện hóa Thần Cách bao nhiêu.
Không cần thiết một mực chờ đợi ở nơi này, ngược lại còn rơi vào cố chấp tầm thường.
Cho nên, Phong Vân liền đặt ra cho mình một cái kỳ hạn, lại dành ra thêm thời gian một năm, không đánh ra Kiếm Đạo thiên phú cấp nhật diệu liền chấm dứt thôi.
Thế là, hắn lại bắt đầu trải qua từng ngày tháng đơn điệu mà giản dị này.
Cứ như vậy, thời gian lại bắt đầu chậm chạp trôi qua. Bất tri bất giác, lại thêm một năm qua đi.
Bên ngoài.
Lại là tết xuân mỗi năm một lần.
Cứ địa Tinh Diệu vẫn như những năm qua giăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.
Nhất là ở khu vực quảng trường trung tâm dựng thẳng một pho tượng kia, càng là sáng chói như sao, chiếu rọi bát phương.
Khi những người đi đường đi qua đây, đều sẽ dừng lại hành lễ gửi lời chào, lộ ra ánh mắt cực kỳ trang nghiêm kính cẩn.
Bên trong biệt thự Phong gia.
Viện trưởng đứng trong sân, ngắm nhìn pho tượng phía quảng trường trung tâm kia, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Tiểu Vân đã hai năm không trở về rồi. Tiểu Lan cũng thế, không biết hai người bọn họ ở bên ngoài trải qua thế nào."
Nàng đã từng gửi tin nhắn cho hai người, nhưng tin trả lời rất ít, tựa hồ cũng bề bộn nhiều việc.
Viện trưởng mặc dù cực kỳ hi vọng có thể nhìn thấy Phong Vân cùng Phong Tiểu Lan, nhưng cũng hiểu rằng hai người chắc chắn là có chuyện cực kì quan trọng , bởi vậy cũng không đành quấy rầy nhiều, chỉ ở trong lòng thầm cầu nguyện cho hai người.
Trong một khu rừng rộng lớn, tán cây che trời, cây dây đan xen, hiện ra hết vẻ hoang dã thương cổ, làm cho người ta có cảm giác hư hư thực thực như vừa đi về thời đại nguyên thủy.
Mà ở phía dưới lòng đất vùng rừng rậm này, bên trong một hang đá.
Phong Tiểu Lan đang lẳng lặng ngồi xếp bằng, hấp thu Mộc Hệ nguyên lực vô tận từ bốn phía.
Mà tại mi tâm của nàng, vậy mà dần dần xuất hiện một phù văn kỳ dị màu xanh lá, lộ ra một loại vận luật đặc thù, tản ra khí thế bao dung hết thảy thiên nhiên.
Trí năng sinh mệnh trong người Phong Tiểu Lan thấy cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, "Không tệ, độ hoàn thành càng ngày càng cao, cứ tiếp tục như vậy, có khả năng rất lớn có thể kế thừa Thần Cách của Nữ Thần Tự Nhiên, đến lúc đó, liền có thể chiến thắng tên kia, đoạt lại Thần Cách bị cướp đi năm đó.”
"Nhưng, cái tên kia là ai vậy nhỉ? Ôi ôi, xem ra là ký ức còn chưa hoàn toàn được chữa trị. . ."
Đúng như Phong Vân suy đoán, trí năng sinh mệnh này rõ ràng đã từng bị hao tổn, mất đi rất nhiều ký ức.
Có điều dạng trí năng sinh mệnh như nó, có được trí năng chi tâm, hoàn toàn có thể tự mình chữa trị, chỉ là cần phải có một khoảng thời gian nhất định.
Trong khoảng thời gian này, ký ức của trí năng sinh mệnh này đã khôi phục một chút, nhưng còn chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn như cũ cần thêm thời gian.
"Quên đi, đến lúc đó sẽ biết được thôi. Cũng không biết tình nhân bé nhỏ của cô gái này hiện tại đã đạt tới cảnh giới nào rồi. Với tư chất của hắn, đoán chừng cũng không cần luyện hóa Thần Cách gì cả, hoàn toàn có thể tự chủ thành thần."
Trí năng sinh mệnh lẩm bẩm nói.
Bên này.
Trong không gian thần bí.
Phong Vân hiện tại cũng tỏ ra rất bất đắc dĩ.
"Mẹ kiếp, thật sự là cả một năm không đánh rơi ra được!"
Thời gian một năm này, đừng nói Kiếm Đạo thiên phú cấp nhật diệu, mà ngay cả ngụy pháp tắc gì đó, cũng không có.
Ngược lại là các thuộc tính thiên phú khác cũng rơi ra một chút.
Tỉ như Hỏa Hệ thiên phú của hắn đã đạt tới cấp nhật diệu, Phong Hệ cũng thế.
Nhưng những thứ này trong hoàn cảnh trước mắt cũng không có chút tác dụng quái gì!
Hắn cần là Kiếm Đạo thiên phú cấp nhật diệu kia!
"Hôm nay là lần cuối cùng, không được nữa ta sẽ triệt để tạm biệt luôn đấy."
Phong Vân cảm giác mình có vẻ như lại lãng phí thêm thời gian một năm, chuyện này khiến hắn cảm thấy cực kì không đáng.
Nếu như còn không được, Thần Cách như thế hắn cũng không cần nữa, ai thích thì người đó lấy đi.
Lập tức.
Hắn phân ra một sợi ý thức tiến vào không gian tấm gương, bắt đầu lần đánh hình chiếu cuối cùng.
Một lát sau, đánh hình chiếu kết thúc.
Phong Vân không kịp chờ đợi quét mắt về phía túi đeo, khi hắn nhìn thấy trước mắt không có tia hào quang nào truyền tới, dưới đáy lòng hắn lập tức lạnh đi một nửa.
Nhưng khi hắn trực tiếp kéo đến dòng cuối cùng, bỗng nhiên...
Hai vệt hào quang mãnh liệt vọt thẳng tới, làm cho ý thức của Phong Vân đều co rụt lại.
Khi hắn nhìn thấy rõ ràng, trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy như bị một sự kinh hỉ to lớn bắn trúng tim!
【Kiếm Đạo thiên phú cấp nhật diệu】: Đến từ hình chiếu Ám Địch.
【 Kiếm chi ngụy pháp tắc (tầng bảy) 】: Đến từ hình chiếu Kiếm Thú.