Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 487 - Chương 487: Cỡ Nào Ngọa Tào!

Chương 487: Cỡ nào ngọa tào! Chương 487: Cỡ nào ngọa tào!

Chương 487: Cỡ nào ngọa tào!

Phong Vân từ lòng đất đi ra, đi vào trên đường cái.

Ba năm trước đây, khắp nơi phát sinh tranh đấu không ngừng, nhưng bây giờ đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Dù sao từ nhân số trăm vạn lúc đầu rớt xuống hơn một vạn người bây giờ, số lượng đã giảm đi rất nhiều, các màn tranh đấu chém giết cũng tự nhiên ít hơn.

Bất quá nhóm thiên tài còn lại, mỗi một người đều có không ít điểm tích lũy trên người!

Phong Vân nhẹ nhàng nhảy lên, bay thẳng đến thành thị trên không, hắn không có chút ý tứ che giấu nào, lấy thức hải làm trung tâm, linh hồn lực bắt đầu lan ra bốn phía xung quanh.

Trong nháy mắt bao trùm toàn bộ thành thị.

Một giây sau.

Phong Vân thu hồi linh hồn lực, nói nhỏ: "Trong thành này có gần ngàn tên thiên tài.”

Ởtrong cảm giác của hắn, ngàn tên thiên tài này đều phân bố ở những nơi khác nhau trong thành thị, rất rắc rối và phức tạp.

"Tim từng người quá phiền phức, quên đi, vẫn là dùng chiêu cũ thôi."

Phong Vân lắc lắc đầu nói.

Mà lúc trước hắn phát ra linh hồn lực cũng bị một vài thiên tài phát giác được.

Bọn họ liếc mắt quá đã thấy Phong Vân đang đứnglơ lửng trên thành thị.

"Ha ha, thật sự là gan lớn, lại dám trực tiếp bạo lộ bản thân ra, thật sự là không biết sống chết."

Trong một gian biệt thự, một thanh niên âm nhu cười lạnh nói. Phải biết, cho dù là xếp hạng trước 1000, cũng không dám làm như thế.

Dù cho là những này đều là cường nhân, nhưng nếu như đối mặt với nhiều thiên tài cùng vây công, cũng không chắc có thể chạy được chứ đừng nói thắng lợi.

Trừ phi là xếp hạng trong một trăm vị trí đầu, những tên biến thái kia, mới có loại thực lực này!

Mà những người xếp hạng trước một trăm, ở trong thời gian ba năm này, đã sớm bị chúng thiên tài biết rõ.

Phong Vân trước mắt này, trời mới biết là hắn nhảy ra từ nơi nào!

Một số ít thiên tài phát giác được cũng đều lắc đầu, thậm chí có một ít còn lộ ra sát ý, chuẩn bị động thủ.

Mà lúc này đây, bọn họ phát hiện Phong Vân ởtrên bầu trời vậy mà đưa tay ra, một cỗ thần lực ba động nhàn nhạt phát ra.

Một tên thiên tài cười nhạo nói:

"Loại trình độ thần lực này, hắn là đang chơi đùa sao. . .

Oanh —!

Bỗng nhiên một tiếng nổ vang, từ giữa bầu trời trên thành thị truyền đến.

Thần lực mênh mông trong nháy mắt nổ tung, những nơi đi qua, đều cảm nhận được dao động giữ dội!

Toàn bộ thiên tài trong lúc này đều cảm nhận được một cỗ khí tức cuồng bạo mà khủng bố va chạm vào trên người của bọn họ.

Mà thiên tài lúc trước mở miệng cười,lúc này chỉ cảm thấy cả người lạnh toát bắt đầu từ bàn chân dâng lên, sau đó thẳng tới đỉnh đầu.

Cảm giác lạnh lẽo này khiến trong lòng hắn run rẩy không thôi.

Đây là cỡ nào ngọa tào ! (giống như câu chửi thề ở VN, mẹ kiếp, khốn kiếp..)

Giống như là cả một đại dương thần lực khuếch tán ra, cảnh tượng hùng vĩ hoành tráng, để cho người ta nhìn mà than thở.

Nhóm thiên tài trong thành thị cũng không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Thanh niên âm nhu kia mặt cũng vặn vẹo đi, cái này mẹ nó là thần lực! ? Nhiều thần lực như vậy? Nói đùa sao! !

Tiếp theo, hắn liền nhìn thấy một màn mà có lẽ cả đời hắn cũng khó mà quên được.

Trên bầu trời mênh mông, một cái cự chưởng to lớn đến không thể tưởng tượng nổi nhô ra, trực tiếp bao trùm lại toàn bộ thành thị, che khuất bầu trời, trăng sao mất đi ánh sáng!

Như thiên địa nghiêng mình, nhật nguyệt rơi xuống!

Toàn bộ thiên tài trongthành thị cảm giác như mình cũng sắp ngạt thở rồi!

Sao mà lực lượng kinh khủng tới như vậy được!

Nhưng bọn hắn thân là tinh anh nhất đẳng, tự nhiên không phải là ngồi chờ chết.

Lập tức từng người rống giận xông ra, các loại sát chiêu áp đáy hòm đều thi nhau thi triển ra.

Nhưng đáng tiếc, công kích của bọn họ ở trước mặt cự chưởng to lớn cùng thần lực mênh mông kia, giống như là một giọt nước chảy vào biển rộng, không nổi lên được bất cứmột gợn sóng cùng bọt nước nào.

"A a a a! ! !"

Thét lên tiếng rống giận dữ đâm rách mây xanh, nhưng không có chút kết quả nào.

Lúc bàn tay to lớn kia hoàn toàn rơi xuống, gần ngàn tên thiên tài cùng tòa thành thị này đều tan thành mây khói, cứ thế biến mất.

Sau khi tất cả ba động tán đi, tại chỗ chỉ còn lại một vết cự chưởng để lại mà thôi!

Phong Vân có được Trung Vị Thần Thể, tăng thêm năm hệ thần lực, cho dù không cần võ kỹ gì, cũng có thể hoàn toàn nghiền ép bọn thiên tài này.

Đây chính là lực lượng tuyệt đối, dễ như trở bàn tay, quét ngang hết thảy!

"Đinh đinh đinh đinh. . ."

Trên bầu trời, đồng hồ của Phong Vân không ngừng có thanh âm nhắc nhở vang lên, đó là điểm tích lũy của hắn,không ngừng nhắc nhỏ số lượng đang liên tục tăng lên!

Một phút sau, thanh âm rốt cục ngừng lại.

Ánh mắt Phong Vân quét qua, điểm tích lũy: 100.032.

Mà phía sau cũng nhiều một cột: Tên thứ 4008.

"Hơn 10 vạn điểm tích lũy, giết hơn bốn nghìn tên”

Hắn nhẹ nhàng nói.

"Còn chưa đủ, tiếp tục thôi."

Phong Vân thi triển một kích quy mô lớn như thế, nhưng lại không có ảnh hưởng chút nào, thần lực vẫn bành trướng như cũ.

Đây chính là chỗ đáng sợ của năm hệ thuộc tính thành thần, không chỉ có thần lực nhiều hơn người khác mười mấy tới mấy chục lần,tốc độ hấp thu thần lực cũng như thế.

Hoàn toàn không sợ tiêu hao!

Lập tức, hắn nhẹ nhàng lóe lên, biến mất tại tại chỗ, lại là đi tìm đám mục tiêu tiếp theo.

Cùng lúc đó.

Ngoại giới.

Lúc đầu bảng xếp hạng không có chút biến hóa nào, giờ khắc này bỗng nhiên phản ứng.

Một cái tên xuất hiện ở cuối cùng, sau đó lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi một đường tăng vọt, trong nháy mắt đã vọt tới vị trí gần 4000!

Dạng dị thường này, tự nhiên kinh động những cường giả quan chiến kia.

"Phong Vân? Đây là ai? Làm sao lại đột nhiên xuất hiện?"

"Đến từ văn minh sơ cấp? Trận chung kết tiến hành đến hiện tại, lại còn có cấp thấp văn minh ở đây?"

"Vậy mà một ngụm khí liền lọt vào nhóm bốn nghìn người đầu tiên! Đến cùng đã phát sinh cái gì vậy?"

Một bên khác.

Trung niên thống lĩnh cùng Hội trưởng công hội võ giả Địa Cầu cũng nhìn thấy biến hóa trên bảng xếp hạng có tên của Phong Vân, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó lộ ra vẻ mặt đại hỉ.

"Phong Vân rốt cục xuất hiện!"

"Tiểu tử này ở chỗ nào, hiện tại mới bắt đầu phát lực!"

"Cố lên ."

Hai người đều ở trong lòng yên lặng ủng hộ cho Phong Vân.

La Thiên đại lục, một chỗ trong tầng hầm ngầm.

Ma Vân yên tĩnh trốn ở chỗ này, hắn nhìn đồng hồ của mình, phía trên biểu hiện ra bài danh trước mắtcủa hắn là: Thứ 10.021.

"Nhanh, nhanh, lại kiếm chút điểm tích lũy nữa, nhất định có thể tiến vào top 10.000."

Ma Vân trong lòng lẩm bẩm nói.

Lúc này, hắn ngắm bài danh một chút, vốn là vô ý thức, nhưng hắn lại đột nhiên há to mồm, gắt gao nhìn chằm chằm vào bài danh.

Chỉ thấy phía trên hiện ra là: Thứ 9.000.

"Cmn! Phát sinh cái gì vậy! ?"

Ma Vân trợn mắt hốc mồm, một giây thời gian, hắn liền vượt lên hơn một ngàn tên!

Điều này đại biểu lấy cái gì hắn biết rõ.

Nói rõ vừa rồi, trong nháy mắt đã tử vong hơn một ngàn thiên tài dự thi!

"Đây là Mãnh Nhân nào, trong nháy mắt diệt đi nhiều thiên tài như vậy."

Ma Vân cảm khái vô cùng, trong lòng tràn ngập cảm kích, nhờ phúc Mãnh Nhân này, bây giờ, hắn chỉ cần chờ đến tranh tài kết thúc là tốt rồi.

"Cũng không biết Phong Vân thế nào, hi vọng hắn cũng giống như ta có thể chờ đến khi tranh tài kết thúc ."

Hắn lẩm bẩm nói.

Nhưng mà nếu như hắn biết, "Mãnh Nhân"trong miệng hắn, kỳ thật là Phong Vân, đoán chừng sẽ bất tỉnh tại chỗ rồi!

Bình Luận (0)
Comment