Chương 489: Con mẹ nó “cũng thường thường không có gì lạ” á!
Chỗ sâu trong đại lục La Thiên.
Phong Vân dùng một tháng thời gian, rốt cục đuổi tới nơi này.
Không phải hắn không muốn đi nhanh hơn, mà là không gian đại lục La Thiên này cứng rắn dị thường, hắn thuấn di một lần chỉ đi được trăm dặm, lại thêm trên đường gặp được một vài tinh anh thiên tài, chậm trễ thời gian.
Vậy nên mới tốn mất ròng rã một tháng.
Đi trong rừng đá , Phong Vân vẫn giữ sắc mặt bình thản, không hề khẩn trương, không giống như là đang tranh tài, phảng phất như chỉ đang nhàn nhã tản bộ vậy.
Đến chỗ sâu trong đại lục La Thiên, số lượng các thiên tài lấy tốc độ mắt thường có thể trông thấy mà giảm bớt rất nhiều, cảnh tượng hàng trăm hàng ngàn tên tụ tập cùng một chỗ kia gần như không còn nữa.
Đều đã phân tán ra các nơi, lại cách nhau cực xa.
Nếu như muốn giết, cần phải từ từ tìm kiếm.
"Quên đi, từ từ tìm kiếm quá phiền phức, vẫn cứ trực tiếp tìm Vân Lai cùng Thì Thiên là tốt nhất."
Phong Vân lẩm bẩm nói, hắn đoán chừng điểm tích lũy của hai người này hẳn là cao nhất, chỉ cần tìm được rồi xử lí hai người bọn họ, điểm tích lũy của hắn tất nhiên sẽ áp đảo đám thiên tài khác.
Ý nghĩ này nếu để người khác biết, tất sẽ bị ý nghĩ điên cuồng này của Phong Vân dọa cho phát sợ.
Đây chính là người sở hữu không gian cùng thời gian hai đại cấp độ cao thiên phú, há lại để ngươi muốn giết liền có thể giết!
Mà cùng lúc đó.
Tại một bên khác của rừng đá.
Tiểu Hỏa Thần Xích Trần ngồi thẳng cùng Liệt Tinh Khắc giấu mình ở chỗ này, đưa mắt nhìn Phong Vân rời đi.
Xích Trần nhìn thấy bóng dáng Phong Vân hoàn toàn biến mất sau, mạnh mẽ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, "Mẹ kiếp, tên sát tinh này rốt cục cũng đi!"
"Xích Trần, ngươi thay đổi rồi, ngươi hiện tại thế mà lại trở nên như thế, ta khinh bỉ ngươi!"
Bên cạnh, Liệt Tinh Khắc đầy vẻ khinh bỉ mà nhìn Xích Trần.
"Ngươi biết cái gì, kẻ vừa rồi kia căn bản không phải là người, ta tận mắt thấy hắn một chiêu giết chết đệ nhất thiên tài Kiệt Đằng đến từ văn minh Mộng Dực văn minh!"
Tiểu Hỏa Thần Xích Trần quay đầu nói ra.
"Kiệt Đằng, đó không phải là siêu cấp thiên tài tinh anh đứng thứ bảy, còn xếp trên cả chúng ta đấy sao!"
Liệt Tinh Khắc bị Xích Trần nói đến sợ, kinh hãi kêu to, không dám tin hỏi lại: "Chính là người trẻ tuổi nhìn "thường thường không có gì lạ” kia giết?"
"Con mẹ nó cái gì "thường thường không có gì lạ” hả? Lúc ấy tên Kiệt Đằng kia cũng nghi giống như ngươi đấy, kết quả là chết không kịp ngáp!"
Xích Trần nuốt nuốt nước bọt, cực may hắn lúc ấy chạy nhanh, bằng không đoán chừng cũng toang rồi.
"Ta hoài nghi hắn cùng Vân Lai, Thì Thiên là cùng một cấp độ. Tổ sư, loại siêu cấp đại lão cấp thiên tài này vì quái gì mà hiện tại mới ló đầu ra!”
Xích Trần chửi thề.
"Này còn phải nói, khẳng định là vì đỡ tốn thời gian, đợi tới phần sau tùy tiện giết một thiên tài là có thể thu hoạch được số điểm tích lũy cực kỳ nhiều." Liệt Tinh Khắc suy đoán.
"Nhìn đường hắn đi, là đi về phía tận cùng bên trong nhất, nơi đó là khu vực vị trí của Vân Lai cùng Thì Thiên đó."
"Đoán chừng sẽ có một trận long tranh hổ đấu, đi, đi xem một chút!"
Lúc này, Xích Trần cùng Liệt Tinh Khắc cũng lao về chỗ càng sâu hơn, muốn đi quan sát một chút trận chiến đấu cấp sử thi sắp bùng nổ!
Bên ngoài.
Chúng cường giả nhìn Phong Vân một đường thẳng tiến, trực tiếp giết vào mười vị trí đầu, mí mắt đều điên cuồng giật giật, bên trong tràn đầy rung động.
Nếu Phong Vân đến từ một nền văn minh cao cấp, bọn họ mặc dù chấn kinh, nhưng phản ứng cũng không đến mức lớn như vậy.
Nhưng hắn lại đến từ một cái văn minh sơ cấp, cái này khiến bọn hắn không thể nào chấp nhận được.
Dù sao văn minh sơ cấp ở trong mắt những cường giả này yếu đuối vô cùng, là đại danh từ chuyên chỉ “kẻ yếu”, bọn họ tùy tiện phái một người đi tới đó đều có thể xưng bá toàn bộ văn minh sơ cấp.
Nhưng bây giờ, thiên tài đến từ một văn minh sơ cấp, lại tóm cả đám siêu cấp thiên tài của văn minh trung cấp bọn hắn, thậm chí là văn minh cao cấp lên mà đánh!
Hình tượng này, ai dám tưởng tượng!
Về phần thống lĩnh trung niên và hội trưởng công hội võ giả địa cầu, bọn họ lúc này đứng ở trong đám người, cảm thụ được cơn giận dữ đến từ các phương đại lão, không khỏi co rụt cổ, căn bản không dám thảo luận Phong Vân.
Bằng không, cơn giận của những đại lão này đoán chừng muốn phát tiết trên người bọn hắn, ngẫm nghĩ thôi đã thấy đáng sợ!
Mà lúc này, trên màn hình lớn hào quang lóe lên, xuất hiện hình ảnh Vân Lai cùng Thì Thiên.
Hai người giờ phút này đang đứng giữa không trung trên đỉnh chỗ sâu nhất đại lục La Thiên, giằng co với nhau, bầu không khí càng ngày càng kịch liệt.
"Nhìn kìa! Hai nghịch thiên yêu nghiệt nắm giữ hai đại thiên phú rốt cục cũng chạm mặt rồi!"
"Hai người bọn họ có điểm tích lũy đứng thứ nhất thứ hai toàn trường, sau trận này, đoán chừng muốn phân thắng bại!"
Vân Lai cùng Thì Thiên từ vừa mới bắt đầu đã liên tục đánh giết các thiên tài, có thể nói, một trăm vạn thiên tài, gần như phần lớn đều chết trong tay hai người bọn họ.
Thế nên số điểm tích lũy cuat hai người này bây giờ đã xa xa bỏ lại những thiên tài khác ở đằng sau!
Thứ nhất thứ hai không kém bao nhiêu, nhưng từ vị trí thứ ba về sau, kém đến phải nói là cách xa vạn dặm.
Thế giới giả tưởng.
Vân Lai cùng Thì Thiên cách không quan sát đối phương, khí thế đã gay cấn tới cực điểm.
Nơi xa, một vài tinh anh siêu cấp thiên tài cũng nghe động tĩnh mà đến, có điều bọn hắn không dám tới gần, chỉ dám ở phía xa quan sát.
Tiểu Hỏa Thần Xích Trần cùng Liệt Tinh Khắc cũng ở hàng ngũ này.
"Kỳ quái, quái vật kia đâu rồi?" Xích Trần nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng Phong Vân, nghi ngờ nói.
Lấy tốc độ của Phong Vân, tất nhiên phải tới trước bọn họ, làm sao ngược lại là bọn họ tới trước được chứ.
"Đoán chừng đã ẩn nấp ở nơi nào đó âm thầm quan sát rồi, dù sao cũng là Vân Lai cùng Thì Thiên, dù cho là quái vật kia, cũng không có khả năng trực tiếp ra tay."
Liệt Tinh Khắc chắc chắn nói.
"Nói cũng đúng ha. . ." Xích Trần gật đầu.
Không gian cùng thời gian đều được công nhận là thiên phú nghịch thiên, không có người nào dám coi thường.
Nhưng mà, ngay khi chúng thiên tài đang mong đợi trận đại chiến giữa Vân Lai cùng Thì Thiên, không ai nghĩ tới, một bàn tay kinh khủng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, bao trùm cả hai người, đồng thời bị công kích.
"Ầm ầm! !"
Phạm vi bên trong xảy ra động đất, từng vết rách nhanh chóng lan tràn, núi non xung quanh tựa như lục bình giữa cơn sóng dữ, không ngừng lay động, như muốn sụp đổ!
Một màn này làm chúng thiên tài kinh ngạc đến ngây người, cũng làm các cường giả bên ngoài quan chiến kinh ngạc đến ngây người.
Bọn họ không cách nào tưởng tượng, lại có thiên tài dám đồng thời ra tay với Vân Lai cùng Thì Thiên! Người này, quá mức cuồng vọng!
"Hừ!"
Vân Lai hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ra tay, hư không bốn phía trực tiếp sụp đổ, tiếp đó hóa thành một lưỡi dao sắc bén cực lớn màu bạc, đâm xuyên qua thiên địa, lao về phía bàn tay cực lớn trên bầu trời.
"Ầm ầm!”
Âm thanh va chạm kinh khủng truyền ra, bàn tay thần lực khổng lồ kia bỗng nhiên run rẩy, bùm một tiếng, hóa thành vô số điểm sáng, tản ra bốn phía.
Mà lưỡi đao không gian cực lớn màu bạc kia, cũng tán loạn tan ra trên bầu trời.
"Ai?" Vân Lai hét lớn một tiếng.
"Phong Vân."
Một giọng nói nhàn nhạt từ vô tận không trung truyền đến, mặc dù rất nhẹ, nhưng lại rõ ràng lọt vào tai, không riêng Vân Lai cùng Thì Thiên nghe được, mà những thiên tài nơi xa kia, cũng đều nghe thấy rõ.
Sau đó, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một bóng người thon dài phá vỡ mây mù, chậm rãi từ trên không trung đi xuống!