Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 510 - Chương 510: Một Cái Liếc Mắt Dọa Lùi Trung Vị Thần!

Chương 510: Một cái liếc mắt dọa lùi Trung Vị Thần! Chương 510: Một cái liếc mắt dọa lùi Trung Vị Thần!

Chương 510: Một cái liếc mắt dọa lùi Trung Vị Thần!

Thiếu niên mặc đồ hoa lệ bắn một mũi tên đóng đinh man thú mãng xà kia, lập tức nhanh chóng đi tới trước mặt Phong Vân, bộ dáng như đã quen thuộc, "Huynh đệ, ta nói chứ, Tọa Sơn Lĩnh rất nguy hiểm đấy, ngươi lần sau đừng có đến một mình đấy."

Thiếu niên mặc đồ hoa lệ lúc này đang có cảm giác thành tựu khi cứu người trong lúc nước sôi lửa bỏng. Dù sao hắn thấy, nếu không phải hắn ra tay, người trẻ tuổi áo đen này chỉ sợ sẽ chết mất.

"Ừ, đa tạ." Phong Vân nhìn thiếu niên trước mắt, khẽ gật đầu.

Vừa rồi con mãng xà kia cũng chỉ đạt tới Vương cấp, trong mắt hắn cũng không khác gì một hạt bụi nhỏ, một ánh mắt cũng đủ để tiêu diệt.

Nhưng không nghĩ tới, vị thiếu niên mặc đồ hoa lệ nhìn có phần đơn thuần này lại ra tay.

Một lát sau.

Phong Vân liền cùng tiểu đội này tiếp tục xuất phát, rời khỏi dãy núi này.

Phong Vân vốn còn cự tuyệt, nhưng không chịu nổi thiếu niên kia lôi kéo, với lại hắn cũng đúng lúc cần tìm hiểu một chút tin tức về Đồ Đằng thế giới.

Mặc dù tổng bộ coing hội võ giả vũ trụ cũng cho qua hắn một chút tin tức liên quan tới Đồ Đằng thế giới, nhưng đó đều là tin tức cơ bản, thuộc dạng khái quát bên ngoài, tin tức kỹ lưỡng hơn thì không có.

Đây cũng là một sự rèn luyện, cần tự mình đi điều tra.

"Đúng rồi, ta còn không biết ngươi tên gì nữa này, ta tên Baru. Huynh đệ ngươi thì sao?" Thiếu niên mặc đồ hoa lệ giống như thể khó gặp được người đồng lứa, lôi kéo Phong Vân không ngừng tán gẫu.

"Gọi ta Phong Vân là được." Phong Vân nói ra.

"Phong Vân? Cái tên thật kỳ quái."

Thiếu niên thì thầm mấy tiếng, có điều Đồ Đằng thế giới rộng lớn bao hàm rất nhiều thứ, tên tuổi thiên kì bách quái gì đó đều cực kỳ phổ biến, hắn cũng không quá để ý.

"Vậy ta gọi ngươi là Phong huynh đệ nhé."

Thời gian sau đó, Phong Vân cùng hoa phục thiếu niên Baru nói chuyện phiếm, cũng được biết thêm càng nhiều tin tức về Đồ Đằng thế giới.

Tỉ như tòa thành mà bọn họ muốn đi tới là một trong mười thành trì của Đồ Đằng thế giới, tên gọi Ba Quang thành, còn dãy núi bọn họ đang đứng được gọi là Tọa Sơn Lĩnh.

Thế lực thống lĩnh tối cao nhất Đồ Đằng thế giới chính là Đồ Đằng Thánh Điện, có điều Thánh Điện cao cao tại thượng, cơ hồ rất ít nhúng tay vào cuộc tranh đoạt của các thế lực thế tục.

Về phần đồ đằng, Phong Vân cũng từng bí mật quan sát Baru.

Dần dần hiểu được, kỳ thật đồ đằng chính là một loại giống như công pháp cùng võ kỹ kết hợp, cũng chia thuộc tính, là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Có được thuộc tính phù hợp, tự nhiên là có thể nhận được công pháp cùng võ kỹ.

Đương nhiên, trong Đồ Đằng thế giới, bọn chúng có tên gọi khác, gọi là Đồ đằng chi lực và Đồ đằng kỹ.

Đây chính là toàn bộ tin tức Phong Vân tìm hiểu được, còn lại, chỉ có thể đi vao thành rồi từ từ xem xét.

Phong Vân cùng thiếu niên Baru một đường nói chuyện với nhau, cũng bị tráng hán kia cùng đám hộ vệ nhìn ở trong mắt.

Bọn họ tỏ ra có chút bất đắc dĩ.

"Lòng nhiệt tình này của thiếu chủ lúc nào mới có thể thay đổi chút chứ, thấy người liền cứu."

"Đúng vậy đấy, thế giới này rất nguy hiểm, loại người gì cũng có, người giống như thiếu chủ vậy, sớm muộn cũng chịu nhiều thua thiệt."

"Ai nói không phải đâu chứ, đều do lão chủ nhân quá sủng ái thiếu chủ."

"Với lại người trẻ tuổi gọi là Phong Vân này, nhìn qua chính là một tên đần độn, ừm, nhưng mà mặt mũi còn coi được."

"Cũng chỉ được cái mã."

". . ."

Những người này nói chuyện rất nhỏ, lại xử lý đặc thù, Baru quả thực không nghe được, có điều làm sao có thể giấu giếm được Phong Vân.

Hắn nhẹ nhàng cười cười, không chút để ý.

"Phong huynh, ngươi cười cái gì?" Bên cạnh, Baru hiếu kỳ nói.

"Không có gì, ta muốn đi rồi, đa tạ ngươi những ngày qua đã chỉ dạy."

Phong Vân đã hiểu biết sơ qua về Đồ Đằng thế giới, hơn nữa vị trí thành trì hắn cũng đại khái biết được, lưu lại nữa cũng không có ý nghĩa, là lúc nên rời đi.

Nói rồi, hắn đưa cho Baru một thanh tiểu kiếm, "Cái đồ chơi này cho ngươi dùng phòng thân vậy, dù sao người tốt giống như ngươi cũng không nhiều."

Nói xong, Phong Vân liền quay người rời đi, rất nhanh liền đi vào trong rừng rậm, biến mất không thấy nữa.

Mặc cho Baru hô lớn thế nào cũng đều thờ ơ.

"Thiếu chủ, đừng để ý tới hắn, nơi này cách thành trì cũng rất gần, không có nguy hiểm gì."

Tráng hán đi lên phía trước, liếc qua hướng Phong Vân rời đi, mở miệng nói.

Hắn rất coi thường đối với loại gà mờ mới lên cấp mà đã dám một thân một mình đến Tọa Sơn Lĩnh như Phong Vân, nếu không phải gặp được bọn họ, sợ là sớm đã chết mục.

"Ừm."

Thiếu niên Baru gật gật đầu, cất kĩ thanh tiểu kiếm Phong Vân đưa cho hắn, sau đó lên đường rời đi.

Phong Vân rời khỏi tiểu đội Baru, một đường thuấn di mà đi, rất nhanh đã đi tới vòng ngoài dãy núi.

Khi hắn dự định thuấn di ra ngoài, bỗng nhiên sắc mặt khẽ động, nhìn về phía bầu trời.

Chỉ thấy trên tầng mây, một chiếc chiến thuyền lái qua, quy mô chừng trăm mét, toàn thân màu đồng cổ, hiện ra ánh kim loại băng lãnh sáng bóng, tựa như cỗ máy chiến đấu.

Trên chiến thuyền, có chừng mười hai bóng người đang đứng.

Tất cả đều mặc chiến giáp giày chiến, lưng đeo các loại binh khí, hoặc cự phủ, hoặc trường thương, hoặc đao bản rộng, toàn thân trên dưới tản ra khí tức như hung thú!

"Một Trung Vị Thần sơ cấp, 11 Hạ Vị Thần đại viên mãn."

Phong Vân quét mắt một vòng liền thấy rõ cảnh giới của mười hai người này.

"Đại ca, phía dưới phát hiện một người trẻ tuổi." Lúc này, một Hạ Vị Thần trong số đó phát hiện Phong Vân, ánh mắt sáng lên nói.

"Hả?"

Tên thủ lĩnh Trung Vị Thần vô ý thức nhìn lại, mà lúc này, Phong Vân cũng giương mắt lên.

Ầm ầm!

Một giây sau.

Tên thủ lĩnh Trung Vị Thần chỉ cảm thấy đầu óc như nứt vỡ, phảng phất có vô số cột lôi đình nổ tung trong trí óc hắn, một luồng uy áp vô cùng đáng sợ giáng xuống.

Ngay khi hắn cảm giác mình không cách nào phản kháng uy áp kia, sắp bị nó giết chết, luồng uy áp đó lại giống như thủy triều mà rút lui.

"Phù... phù. . ."

Tên thủ lĩnh Trung Vị Thần lập tức mềm nhũn hai chân, trực tiếp co quắp ngã trên mặt đất, đồng thời hổn hển thở từng ngụm lớn không khí, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Một màn này trực tiếp dọa mười một người còn lại choáng váng. "Đại ca, ngươi làm sao vậy?"

"Nhanh, đi mau! Rời xa người trẻ tuổi kia! !"

Tên thủ lĩnh Trung Vị Thần cơ hồ là dùng toàn thân lực khí hô lên câu này.

Mười một người còn lại đưa mắt nhìn nhau, mặc dù không biết vì sao, nhưng vẫn lập tức lái chiến thuyền cấp tốc rời đi.

Trong rừng rậm.

Phong Vân nhìn một chút liền thu hồi ánh mắt, hắn nhìn trong gương mới tăng thêm mười hai cái hình chiếu, hơi cười cười, thuấn di rời đi.

. . .

Trên tầng mây.

Tên thủ lĩnh Trung Vị Thần mãi đến khi rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng Phong Vân nữa, mới dám thở một hơi nhẹ nhõm.

"Đại ca, vừa rồi rốt cuộc là làm sao vậy?"

Một tên Hạ Vị Thần nhịn không được hỏi, mấy người còn lại cũng đều nhìn qua, mang theo nghi hoặc.

Trong mắt tên thủ lĩnh Trung Vị Thần còn lưu lại một tia kinh hãi, "Người trẻ tuổi kia, vô cùng vô cùng mạnh, hắn chỉ mới liếc nhìn ta một cái, linh hồn của ta suýt nữa đã sụp đổ."

Cái gì! ?

Mươi một Hạ Vị Thần còn lại lập tức trợn trừng hai mắt, chỉ một ánh mắt thiếu chút nữa đã khiến Trung Vị Thần đại ca linh hồn sụp đổ?

Tiên sư, vậy con mẹ nó phải mạnh đến mức nào!

Bình Luận (0)
Comment