Chương 625: Tham kiến lão tổ!
Địa Cầu, Tinh Diệu thành.
Bây giờ Địa Cầu, sớm đã không còn loại hình thức cứ địa, từ khi Phong Vân xử lý Hắc Ám Chi Thần cùng Thú Thần, nhân loại liền quật khởi, thu hồi đại bộ phận cương vực.
Bây giờ đã thành lập được không ít quốc gia cường đại.
Đương nhiên, dù những quốc gia này cường đại đến thế nào, bọn họ từ đầu đến cuối đều là nước phụ thuộc mà thôi.
Mà chủ nhân chân chính của Địa Cầu, dĩ nhiên chính là Phong thị gia tộc tại Tinh Diệu thành.
Tinh Diệu thành, cũng không phải là cứ địa hạng xoàng trước kia, bây giờ đã là đệ nhất thành trên toàn cầu!
Mà hết thảy đều phải quy công cho Phong Vân!
Tinh Diệu thành, một nhà hàng tương đối lớn.
Phong Vân đang cùng Trùng tộc Mẫu Hoàng Thất Khước Thần Chủ tìm một vị trí yên tĩnh gần cửa sổ ngồi đối diện nhau, chọn rượu và đồ ăn nổi danh nhất nơi này.
"Mùi vị không tệ, đây chính là quê hương của ngài ư, chủ nhân." Thất Khước Thần Chủ tán dương.
Phong Vân nhẹ nhàng gật đầu, "Ta vừa bắt đầu tu hành chính là ở nơi này, có điều lúc đó, nơi này so với hiện tại thì nghèo hơn nhiều."
Trong mắt hắn có chút thổn thức, trăm triệu năm trước kia, từng li từng tí, giống như vẫn ở ngay trước mắt, thoáng như hôm qua.
. . .
Ngay lúc này, bỗng nhiên từ ngoài nhà hàng truyền đến vô số tiếng bước chân.
"Cộc cộc cộc. . ."
Trong nháy mắt, chí ít có hơn trăm người nối đuôi nhau mà vào, đứng thành hai hàng người, từ ngoài cửa lớn một mực kéo dài đến trong đại sảnh.
Tại Tinh Diệu thành lại dám phô trương như vậy, lập tức làm cho toàn bộ mọi người trong nhà hàng đều hiếu kỳ nhìn qua.
Không bao lâu, chỉ thấy hai bóng người từ cửa ra vào chậm rãi đi tới.
Là hai thanh niên tuổi tác tương đương, một người mặc áo trắng, một người khác thì mặc chiến giáp màu xanh.
Nhưng trong mắt mọi người, người thanh niên áo trắng kia rõ ràng cực kỳ nịnh nọt vị thanh niên mặc giáp xanh kia, trước ngạo mạn sau cung kính, một bộ nịnh nọt lấy lòng.
"Thiểu Niên, ngài mời đi bên này."
Thanh niên áo trắng ở phía trước dẫn đường, sau đó ngước mắt nhìn về phía những khách cũ trong nhà hàng, lãnh đạm nói: "Hôm nay nơi này chúng ta đặt bao hết, các vị tìm nơi khác đi."
Lời này vừa ra, lập tức khiến những người khác không hài lòng, có thể ăn cơm ở chỗ này, không phú thì quý, ai không phải phú nhị đại chứ!
"Có tiền thì oai à, lão tử không thiếu tiền đâu!"
"Đúng đấy, nhiều người thì oai à, có tin ta gọi một cuộc điện thoại, gọi một toa xe người đến hay không!"
"Phiền nhất loại nhị thế tổ như ngươi đấy! Kênh kiệu cái quần!"
". . ."
Thanh niên áo trắng nghe tiếng chửi mắng rì rầm bốn phía truyền đến, sắc mặt không thay đổi, chỉ đạm mạc nói: "Hôm nay không phải ta đặt bao hết, mà là vị thiếu niên sau lưng ta đặt bao hết."
Nói rồi, ánh mắt hắn nhìn ra khắp chung quanh, "Thiểu Niên các ngươi khả năng không biết, nhưng ta nghĩ họ của hắn các ngươi cũng không lạ lẫm gì cho cam."
"Hắn, họ, Phong."
Cái gì! Họ Phong!
Câu nói này vừa phun ra, đám người vốn còn không quá để ý, lập tức biến đổi sắc mặt.
Họ Phong bây giờ ở trên Địa Cầu chỉ có một nhà mới có.
Nói cách khác, trước mắt tên Thiểu Niên này là đến từ Phong thị gia tộc chí cao vô thượng kia!
Phong thị gia tộc là người nắm quyền chân chính của Địa Cầu, thử hỏi trên Địa Cầu có thế lực nào dám cùng họ đối nghịch!
Trừ phi là lão thọ tinh ăn thạch tín, ngại chính mình mệnh dài thì không tính làm gì.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn về phía thanh niên áo xanh kia liền trở nên kính sợ vô cùng.
Thanh niên áo xanh không để ý ánh mắt bốn phía, từ nhỏ đến lớn, ánh mắt như vậy hắn đã xem qua vô số lần, người chung quanh chỉ cần vừa biết hắn đến từ Phong gia, đều sẽ dùng đủ kiểu nịnh nọt hắn, sớm thành thói quen.
"Nghe phụ thân nói, lần này lão tổ sẽ trở về một chuyến, lão tổ đã mấy ngàn năm chưa có trở về, lần này triệu tập toàn bộ các tử đệ trong gia tộc trở về, không biết là vì chuyện gì. . ."
Thanh niên áo xanh thầm nói trong lòng.
Cũng không phải là tất cả Phong gia tử đệ đều ở trong Tinh Diệu thành, trừ viện trưởng cùng năm đó bốn đứa nhỏ, số Phong gia tử đệ còn lại cơ bản đều sống ở địa phương khác trên địa cầu, rất ít khi trở về.
Mà lần này Phong Vân trở về, đã gửi đi lệnh triệu tập gia tộc, gọi toàn bộ tử đệ bên ngoài trở lại Tinh Diệu thành.
Cho nên, hắn mới xuất hiện ở đây.
Mà khi thanh niên mặc giáp xanh đang thầm nghĩ những chuyện này, hắn hạ ý thức đưa mắt nhìn thấy hai bóng người ngồi dựa bên cửa sổ, ánh mắt hắn trong nháy mắt dừng lại, chăm chú nhìn hai người kia.
Nói cho đúng, là nhìn chằm chằm vị thanh niên tuấn mỹ kia.
Bên cạnh, người áo trắng thấy thế, thuận ánh mắt nhìn lại, cũng nhìn thấy Phong Vân cùng Thất Khước Thần Chủ, lập tức sáng mắt lên, "Thiểu Niên, cô gái kia không tệ nhỉ, mặc dù che mặt, nhưng khẳng định là đại mỹ nữ. . ."
"Im miệng!"
Thanh niên mặc áo giáp xanh bỗng nhiên quát một tiếng, trực tiếp một cước đạp bay hắn, sau đó lập tức chạy như bay đến bên cửa sổ, trực tiếp quỳ xuống, sợ hãi vạn phần nói: "Phong, Phong gia cháu đời thứ chín Phong Thiểu Niên, tham kiến lão tổ!"
Cái gì! ?
Không chỉ là đám người trong nhà ăn kinh ngạc đến ngây người, mà ngay cả thanh niên áo trắng vừa mới từ dưới đất bò dậy, biểu tình trên mặt cũng bỗng nhiên đơ ra.
Bọn họ nghe được cái gì?
Thanh niên mặc áo giáp xanh Phong Thiểu Niên, vậy mà gọi người trẻ tuổi tuấn mỹ kia là 'Lão tổ' ?
Thanh niên mặc áo giáp xanh đến từ Phong gia, người có thể làm cho hắn xưng là lão tổ, chỉ có một người, chỉ có ông tổ Phong gia trong truyền thuyết, chúa cứu thế của Địa Cầu, Phong Vân! !
Vừa nghĩ đến đây, trong nhà ăn tất cả mọi người đều rầm rầm lên như ong vỡ tổ.
Đại nhân vật không tưởng nổi như vậy, vậy mà xuất hiện ngay trước mặt bọn hắn!
Trời đất quỷ thần ơi!
Tất cả mọi người hưng phấn đến tột đỉnh, mà khi bọn hắn muốn đi quỳ bái tồn tại trong truyền thuyết kia, lại phát hiện, nơi đó đã sớm trống rỗng.
Chỉ có đồ ăn trên mặt bàn còn đang bốc hơi nóng chứng minh nơi đó vừa rồi đúng là đã có người ngồi qua.
Mặc dù như thế, tất cả mọi người vẫn là kích động cực kì, bọn họ thậm chí có may mắn cùng đại nhân vật như vậy ngồi cùng sảnh!
Nói ra, đủ bọn họ thổi cả một đời!
. . .
Một góc công viên.
Phong Vân ngồi trên ghế dài, đứng bên cạnh Thất Khước Thần Chủ, mà ở cách đó không xa, thanh niên áo xanh Phong Thiểu Niên đang run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất, không còn vẻ hăng hái trước đó.
"Ngươi là người trong chi nào?"
Phong Vân nhàn nhạt cất lời.
Phong Thiểu Niên thân thể run lên, tranh thủ thời gian đáp: "Bẩm báo lão tổ, cháu là chi thứ nhất."
Phong gia bởi vì có bốn đứa nhỏ kia nên tổng cộng có bốn chi, Phong Long là chi thứ nhất, Phong Điềm là chi thứ hai, Phong Thiên là chi thứ ba, Phong Tiểu Hổ là chi thứ tư.
Trước mắt Phong Thiểu Niên này, chính là hậu duệ của chi Phong Long kia.
"Đứng lên đi, nếu có lần sau nữa, tự gánh lấy hậu quả."
"Không dám, cháu sau này cũng không dám nữa! !" Phong Thiểu Niên như giã tỏi dập đầu, lập tức bảo đảm, khi hắn ngẩng đầu lên, phát hiện trước mắt sớm đã không còn bóng dáng Phong Vân.
"Phù!"
Phong Thiểu Niên lập tức như trút được gánh nặng, tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, trên lưng chẳng biết từ lúc nào đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt nhẹp.
"Tên ngu xuẩn kia, suýt chút nữa hại chết ta!"
Vênh váo đúng trước mặt lão tổ nhà mình, hắn muốn khóc quá mà.