Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 689 - Chương 689: Vừa Mới, Là Ngươi Nói Ta Muốn Chết?

Chương 689: Vừa mới, là ngươi nói ta muốn chết? Chương 689: Vừa mới, là ngươi nói ta muốn chết?

Chương 689: Vừa mới, là ngươi nói ta muốn chết?

Trên đỉnh hư không, phía trên không gian vô tận, bảy vị Tinh Anh Chúa Tể tản ra uy áp ngập trời, đạp mây mà đến.

Bọn họ ai nấy đều mang theo ánh mắt lạnh nhạt, mắt sắc như đao, tiếp cận một hang đá ngoài vạn dặm.

Căn cứ phương hướng mà khí tức truyền đến, Phong Vân đang ở ngay bên trong hang đá kia.

Bảy vị Tinh Anh Chúa Tể theo thứ tự là Mộng Chân Chúa Tể, Vân Ba Chúa Tể, Thiên Hoa Chúa Tể, Kình Thương Chúa Tể, Vạn Thương Chúa Tể, Tốn Phong Chúa Tể, Bảo Huy Chúa Tể.

Bảy cỗ khí tức xen lẫn, không gian xung quanh đều vỡ nát, hết thảy nguyên lực, tia sáng, hữu hình hoặc vô hình đều sụp đổ!

Nổ tung! Sụp đổ! Chôn vùi!

Hợp lại lực lượng của bảy vị Tinh Anh Chúa Tể, đủ để vô số người biến sắc, đây là cục diện khó giải quyết!

Cũng khó trách tam đại tộc chắc chắn Phong Vân phải chết đến thế!

. . .

Mà cùng lúc đó, tinh không cương vực bên ngoài Trụ Vực, một cuốn sách to lớn che khuất bầu trời từ trên trời rơi xuống, hóa thành trận pháp thần bí, bao trùm hết bốn phía cương vực, cách trở hết thảy khí tức chấn động, đồng thời bắt chước ra khí tức chấn động bình thường.

Điều này hiển nhiên là thủ đoạn của ba tộc lớn kia, có điều bọn hắn bởi vì cố kỵ Hằng Vũ Chí Tôn tồn tại, không dám bao trùm cả Trụ Vực vào bên trong, mà chỉ dám tiến hành ở nơi cách Trụ Vực chừng mười vạn năm ánh sáng.

Nhưng động tác lớn như vậy làm sao có thể giấu diếm được Hằng Vũ Chí Tôn.

Trong thế giới thần bí nhất Trụ Vực, nơi này hết thảy đều lộ ra dáng vẻ rất hỗn loạn, dù là vật chất, hay là thời không, phảng phất như cổ kim giao nhau, để cho người ta rơi vào bên trong.

Mà trong hỗn loạn vô biên đó, một bóng người ngồi xếp bằng yên lặng, giống như là trụ chống trời, vạn cổ càn khôn đều không thể làm người đó lung lay, cổ kim tương lai làm bạn bên mình, giống như là hóa thân bất hủ.

Bất chợt, bóng người này mở hai mắt ra, bên trong có ức vạn tinh vực tiêu tan, sinh ra, tựa như chứa đựng toàn bộ vũ trụ.

Hắn liếc mắt nhìn xuyên qua vũ trụ, nhìn về phía bên ngoài Trụ Vực, sau đó nhìn về phía Chúa Tể bí cảnh, trong một ý niệm, đã thấy rõ hết thảy.

Có điều tồn tại vĩ đại này không hề nhiều lời, cũng không làm gì hết, một lần nữa nhắm mắt lại, cái gì đều không chú ý.

Đối với Chí Tôn mà nói, tranh đấu như vậy trong mắt hắn cũng chỉ là trò đùa trẻ con, căn bản không thể khiến hắn chấn động tâm hồn.

Mặc dù hắn xem trọng Phong Vân, nhưng cũng sẽ không đi nhúng tay, nếu như ngay cả một chút xíu khó khăn này đều không vượt qua được, vậy cũng không xứng trở thành Chí Tôn.

Cái gọi là Chí Tôn, chính là tồn tại chí cao vô thượng, tôn quý hiển hách, áp đảo phía trên hết thảy sinh linh, thậm chí là quy tắc!

Cái này, mới là Chí Tôn!

"Con đường tới Chí Tôn khó khăn bực nào, nhìn ngươi có thể gắng gượng vượt qua hay không. . ."

Hằng Vũ Chí Tôn lẩm bẩm trong lòng.

. . .

Bên ngoài hang đá.

Rầm! Rầm! Rầm. . .

Bảy vị Tinh Anh Chúa Tể cùng nhau đi đến, khí tức cường hoành dễ dàng quét ngang hết thảy, hết thảy sự vật trong phạm vi xung quanh đều không còn, chỉ có hang đá nơi Phong Vân ở khôn thay đổi chút nào, dù là một khối đá bị chấn động hoặc tróc ra cũng không có.

Giống như là một khối bàn thạch trong vô tận hồng thủy, sừng sững không ngã, tuyên cổ bất động.

Một màn này khiến cả bảy vị Tinh Anh Chúa Tể nhíu mày.

Mộng Chân Chúa Tể chớp mắt, " Phong Vân này có chút bản lĩnh đấy, dưới luồng khí tức áp bức của chúng ta mà vẫn thản nhiên như vậy, khó trách sẽ khiến tam tộc coi trọng."

"Ha ha, chỉ là giả thần giả quỷ mà thôi, chúng ta bảy người cùng xông tới, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ, không cần bàn cãi nữa!"

Một vị khác là Thiên Hoa Chúa Tể cười lạnh nói.

"Nhiều lời làm gì, nhìn ta bắt hắn đi ra đây, trong nháy mắt nghiền chết hắn!"

Kình Thương Chúa Tể không nhịn được nói.

Hắn khẽ động thân thể, đầy trời thần lực tuôn ra, hình thành một bàn tay to lớn thần lực giữa không trung, hướng về phía hang đá nơi xa, ầm ầm vồ xuống.

"Tuyệt thế thiên kiêu thì thế nào! Vẫn phải chết thôi!"

Kình Thương Chúa Tể là Tinh Anh Chúa Tể, mang theo mênh mông Thiên Uy, một tay vỗ xuống, tựa như thiên khung đổ sụp, Thiên Hải ép xuống.

Uy thế mạnh mẽ, đã đến mức khiến thiên địa thất sắc!

So với Đại Địa Cự Nhân lúc trước còn mạnh hơn mấy phần.

Dù sao Đại Địa Cự Nhân lúc ấy chỉ có chiến lực sơ bộ đạt tới Tinh Anh Chúa Tể mà thôi, so sánh với bảy vị trước mắt này rõ ràng có chút 'non nớt'.

Nhưng, khi một chưởng khủng bố này tới gần vị trí hang đá của Phong Vân, vậy mà tan biến như băng tuyết gặp nắng hè, không tạo thành bất cứ sức phá hủy nào, trực tiếp tán loạn biến mất.

Hả?

Dị tộc Tinh Anh Chúa Tể thấy cảnh này, thần sắc hơi hãi, lúc này, bọn họ rốt cục phát giác được có cái gì đó không đúng.

Kình Thương Chúa Tể đánh ea một kích bị hời hợt hóa giải như vậy, tự nghĩ mặt mũi bị bêu xấu, lúc này sát ý trong mắt lập tức mạnh mẽ bùng lên.

Nhưng, khi hắn vừa mới tiếp cận gần thêm, đột nhiên từ trong hang động bắn ra hai vệt hào quang cực kỳ óng ánh.

Rầm! !

Áp lực vô cùng khủng bố như trời long đất lở vọt tới, trực tiếp ép cho Kình Thương Chúa Tể phải lui ra ngoài, sắc mặt đột biến.

Sáu vị Dị tộc Tinh Anh Chúa Tể còn lại cũng đều biến đổi sắc mặt, từ trong hang đá kia, bọn họ cảm nhận được một khí tức kinh thế, phảng phất như có cái thế hung thú vừa xuất thế!

Rầm!

Mà lúc này, một loạt tiếng bước chân tựa như giẫm trên dòng chảy thời gian truyền đến.

Trong ánh mắt đầy chấn động của bảy vị Dị tộc Tinh Anh Chúa Tể, Phong Vân từ trong hang đá từng bước một đi ra, cũng không quá phô trương khuấy động phóng khoáng, nhưng lại mang theo ý tứ lạnh nhạt miệt thị vô số cường giả.

Ánh mắt kia vừa quét tới, áp lực khổng lồ trong nháy mắt trấn trụ hết thảy.

Bọn họ thế mới biết, hào quang vừa bắn ra từ trong hang động kia, chính là ánh mắt của Phong Vân! !

Xoạt!

Phong Vân đi ra khỏi động phủ, bước ra một bước, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Kình Thương Chúa Tể đứng tại phía trước nhất, sắc mặt trong bình tĩnh lại mang theo một tia lạnh lùng, "Vừa rồi, là ngươi nói ta muốn chết?"

"Ta. . ."

Kình Thương Chúa Tể đường đường một vị Tinh Anh Chúa Tể, giờ phút này lại bị khí tức cùng ánh mắt của Phong Vân dọa đến nói không xong một câu hoàn chỉnh.

"Nói không nên lời ư? Vậy thì đừng nói nữa."

Thanh âm còn quanh quẩn trên bầu trời, thân thể Phong Vân bất ngờ khẽ động.

Không phải lóe lên, cũng không phải nhảy vọt, càng không phải là chạy, chỉ là một bước nhẹ nhàng bước ra.

Đường đường chính chính, vô cùng đơn giản, cực kì thuần túy!

Rầm!

Một giây này, thân thể Phong Vân rõ ràng không có biến hóa, nhưng ở trong mắt Kình Thương Chúa Tể, thân thể Phong Vân tựa như đỉnh thiên lập địa, nguy nga vô cùng!

Trong lúc mơ hồ, hắn phảng phất như nhìn thấy một tồn tại khủng bố chân đạp vạn núi ngàn sông, thân quấn trời trăng sao sáng.

Giáng xuống thế gian!

"Ầm ầm!"

Không gian xung quanh trực tiếp bị thế giới hình chiếu ngang ngược chấn vỡ, lực lượng không cách nào tưởng tượng trong nháy mắt đặt lên người Kình Thương Chúa Tể, giống như cơn sóng lớn lao nhanh qua thiên địa, giống như trận hồng thủy chôn vùi hết thảy đi tới tận thế!

"A ——! !"

Kình Thương Chúa Tể chỉ kịp kêu thảm một tiếng, một giây sau trực tiếp bị dìm sâu trong thế giới hình chiếu kia.

Thần lực được cô đọng từ không biết bao nhiêu kỷ nguyên nay bị phá thành mảnh nhỏ, thân hình khổng lồ dưới một kích này cũng hóa thành bột mịn, lập tức tan thành từng hạt bụi nhỏ bé không đáng chú ý.

Kình Thương Chúa Tể, chết!

Một kích, vẻn vẹn chỉ dùng một kích, Tinh Anh Chúa Tể vừa rồi còn cuồng ngạo không ai bì nổi, liền triệt để tiêu tán đi trong vũ trụ.

Giờ khắc này, cả sáu vị Tinh Anh Chúa Tể cách đó không xa chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên hẫng một nhịp!

Bình Luận (0)
Comment