Chương 714: Thiên phú thần thông, Tầm Bảo Thuật!
Hồng Hải Thủy Tổ cuối cùng vẫn đồng ý với đề nghị của Trùng tộc Mẫu Hoàng Hi Thánh Chúa Tể, nhưng vì để phòng bất trắc, hắn cũng không định để lộ thân phận của mình, muốn ra tay trong bóng tối.
Dù sao Hồng Hải tộc tuy cũng là một đại tộc, nhưng so với Nhân tộc vẫn yếu hơn rất nhiều. Hơn nữa toàn bộ Hồng Hải tộc, chỉ có một Chúa Tể là hắn, nếu thật sự làm mất lòng nhân tộc, hậu quả khó mà lường được.
"Như vậy, ngươi liền chờ đợi ta gửi tín hiệu, đến thời cơ thích hợp, ngươi liền trực tiếp ra tay."
Giọng nói lạnh lùng của Hi Thánh Chúa Tể từ trên cao truyền xuống, quanh quẩn khắp toàn bộ đại điện.
"Có thể."
Hồng Hải Thủy Tổ gật đầu.
Vài giây sau, linh hồn ý chí cường hoành của Hi Thánh Chúa Tể rút đi, bên trong huyết điện hết thảy khôi phục bình thường.
"Không hổ là đệ nhất cường giả Trùng tộc, linh hồn mạnh đến mức làm cho người ta líu lưỡi."
Hồng Hải Thủy Tổ cảm nhận được áp lực đã mất hết, trong lòng không khỏi thở ra một ngụm khí, kỳ thật hắn đáp ứng đối phó Phong Vân, trừ thù hận của bản thân, cũng có một phần là do bất đắc dĩ, không thể không làm.
Bởi vì, so sánh với Nhân tộc, hắn càng kiêng kị Trùng tộc hơn.
Hồng Hải Thủy Tổ hiểu rõ, nếu như hắn cự tuyệt kế hoạch của Hi Thánh Chúa Tể, chỉ sợ không bao lâu sau, Trùng tộc đại quân sẽ giáng lâm, mạt sát thừa số không ổn định là hắn.
"Tộc yếu quả thực không có địa vị."
Hồng Hải Thủy Tổ thầm than thở, muốn thay đổi tình trạng này, trừ phi hắn đồng ý gia nhập một thế lực lớn, nhưng hắn trời sinh tính cao ngạo, sao có thể có thể khuất phục đứng dưới người ngoài.
Lại hoặc là, hắn tấn thăng đến Chí Tôn cảnh chí cao vô thượng vũ trụ kia, đến lúc đó, đừng nói là Trùng tộc, mà ngay cả ức vạn tộc đàn trong vũ trụ, đều phải làm bại tướng thần phục dưới chân hắn!
Có điều, chuyện này chung quy chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.
"Ầy, bước vào Chí Tôn khó khăn bực nào, căn bản nhìn không ra bất cứ hi vọng nào. . ."
Hồng Hải Thủy Tổ lắc đầu, bóp nát ảo tưởng không thực tế trong lòng.
Mà hắn vừa nghĩ tới thiên phú tư chất kinh khủng kia của Phong Vân, tương lai thậm chí có khả năng tiến vào Chí Tôn cảnh, dù là chỉ có một chút khả năng nhỏ nhoi, cũng làm cho Hồng Hải Thủy Tổ lạnh cả người.
Nếu đến lúc đó, Phong Vân quân lâm vũ trụ, bắt đầu thanh toán mọi ân oán, hắn chắc chắn sẽ phải chết!
"Không được! Không thể để cho hắn còn sống!"
Hồng Hải Thủy Tổ gầm gào trong lòng.
. . .
Bên này, Phong Vân sớm đã xoát xong hình chiếu, đang xem đồ rơi ra trong túi.
【 Thiên phú thần thông Tầm Bảo Thuật 】: Đến từ Bảo Huy Chúa Tể (Thiên Bảo tộc).
【 Chúa Tể cấp Kim Hệ thiên phú 】: Đến từ hình chiếu Hammer.
【 Kiếm Đạo pháp tắc (mười tầng) 】: Đến từ hình chiếu Kiếm Ân.
【 Thần Chủ cấp Hỏa Hệ thiên phú 】: Đến từ hình chiếu Khuê Ti.
【 Thần Chủ cấp Kiếm Đạo thiên phú 】: Đến từ hình chiếu Kiếm Lỗ.
【 Kiếm Đạo pháp tắc (mười tầng) 】: Đến từ hình chiếu Kiếm Hỏa.
【 Chúa Tể cấp Phong Hệ thiên phú 】: Đến từ hình chiếu Ngũ Hành Chúa Tể.
. . .
. . .
Lần này xoát hình chiếu, đồ rơi xuống không làm Phong Vân thất vọng, trừ một phần nhỏ không thể dùng, đại bộ phận đều là thứ hắn cần.
Nhất là vật thứ nhất rơi xuống, càng làm cho Phong Vân sáng mắt.
"Vậy mà rơi xuống cả thiên phú thần thông, còn là Tầm Bảo Thuật của Thiên Bảo tộc nữa!"
Phong Vân vô cùng kinh hỉ, đây thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, hắn đang lo phải mù mờ đi quanh Hỗn Độn Thế Giới đây.
Có thiên phú thần thông Tầm Bảo Thuật này, tất nhiên có thể dễ dàng tìm được các loại cơ duyên bảo vật!
Mà một khi tìm được bảo vật hay cơ duyên, tự nhiên là có thể gặp được các Chúa Tể trong Hỗn Độn Thế Giới, đến lúc đó, hình chiếu còn không phải là cả một bó to sao!
Vừa nghĩ như thế, khác nàol cơ duyên cùng hình chiếu đều thu hoạch được, hoàn toàn là niềm vui nhân đôi mà!
. . .
Lập tức, Phong Vân trước mấy thứ khác, như thuộc tính thiên phú, Kiếm Đạo quy tắc các loại đều nhất nhất hiển hóa dung hợp.
Cuối cùng, hắn mới chuyển ánh mắt nhìn vào 'Tầm Bảo Thuật' kia, đồ tốt muốn để dành đến cuối cùng mới thưởng thức, đây chính là quy tắc mà hắn một mực theo đuổi.
"Hiển hóa." Lúc này, Phong Vân thầm mặc niệm một tiếng.
【 Hiển hóa thiên phú thần thông Tầm Bảo Thuật. . . Đang hiển hóa. . . Hiển hóa thành công! 】
"Ầm!"
Trong nháy mắt, một đoàn sáng hừng hực đột nhiên xuất hiện trong đầu Phong Vân, sau đó trong nháy mắt xông vào thức hải, cùng linh hồn hạch tâm của hắn dung hợp lại cùng nhau.
Một khoảng thời gian ngắn sau, Phong Vân liền cảm giác mình mơ hồ đã có nhiều thêm một loại năng lực, phảng phất trời sinh đã biết, không cần lý giải bất cứ nguyên lý gì, cũng không cần gắng sức đi tu luyện, phảng phất như chỉ một ý niệm, liền có thể vận dụng ra.
Thế là, Phong Vân liền trực tiếp vận dụng.
"Ầm!!!"
Trong nháy mắt, một vòng gợn sóng vô hình lấy hắn trung tâm, nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng.
Gợn sóng vô hình vô chất, vô sắc vô vị, lướt qua hết thảy vật hữu hình hoặc vô hình, một mực lan tràn đến nơi rất rất xa. . .
Một đoạn thời khắc, khi gợn sóng lướt qua một dãy núi nhìn có vẻ thường thường không có gì lạ, trong đầu Phong Vân bỗng nhiên có phản ứng, liền như là một loại phản xạ có điều kiện bẩm sinh, trong đại não tự nhiên mà truyền ra tín hiệu. . . . .
Cực kỳ hiển nhiên, bên trong dãy núi kia có giấu cơ duyên!
"Đi nhìn một cái."
Phong Vân lập tức phát động năng lực thuấn di, hướng về phía dãy núi truyền đến phản ứng mà đi.
Không bao lâu, hắn đi tới nơi.
Chỉ thấy một dãy núi nhìn qua thường thường không có gì lạ nằm ở trong sương mù hỗn độn, toàn thân đen kịt, hoang vu cô quạnh, nhìn không ra mảy may chút đặc thù nào.
Có điều tín hiệu truyền đến trong đầu lại rõ ràng nói cho hắn biết, trong núi này có thứ gì đó.
Nghĩ đến đây, Phong Vân nhẹ nhàng vỗ một chưởng, trực tiếp chấn vỡ dãy núi này.
"Xoẹt ——! !"
Lập tức, một vệt hào quang chói mắt xông ra, nồng đậm đến mức căn bản không thể tan ra.
Phong Vân ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy một đốm sáng chừng hạt gạo đang chìm nổi ở nơi đó, cực kì nhỏ, nhưng lại lấp lánh quang huy, cực kỳ thần dị.
"Đây là, Thần Lực Nguyên!"
Sau khi thu vào trong tay, cẩn thận quan sát thật kĩ, Phong Vân tỏ ra kinh ngạc.
Cái gọi là Thần Lực Nguyên, chính là sản vật đặc thù của Hỗn Độn Thế Giới, chính là thần lực đã ngưng thực đến cực độ trong biển thần lực, sau khi trải qua không biết bao nhiêu năm tháng lắng đọng lại mà thành.
Bản thổ thế giới vũ trụ gần như không có, chỉ có Hỗn Độn Thế Giới mới sản sinh ra, hơn nữa cũng ít khi thấy.
Thần Lực Nguyên, một hạt đủ để cho một vị Chúa Tể tiêu hao hết thần lực trong nháy mắt khôi phục lại.
Phải biết, thần lực bị tiêu hao vẫn một mực là một vấn đề lớn, dù là Thần Chủ, hay là Chúa Tể, đều như thế.
Cũng không phải là ai cũng giống Phong Vân, thần lực dùng nhiều không hết như vậy.
Mặc dù Chúa Tể bởi vì có quy tắc lực lượng, tần suất sử dụng thần lực không cao như vậy, nhưng bọn hắn cũng cần dùng thần lực để rèn luyện thân thể, bảo vật các thứ, cũng là một khoản tiêu hao cực lớn.
Bởi vậy, đối với Thần Lực Nguyên này, tự nhiên là cực kỳ ao ước.
Đáng tiếc đối với Phong Vân mà nói, lại có chút vô dụng, hắn căn bản không sợ thần lực tiêu hao hết.
"Mặc dù thần lực nguyên này không có quá nhiều tác dụng với ta, nhưng cũng chứng thực Tầm Bảo Thuật của ta là chân thực đáng tin!"
Phong Vân nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười tươi tắn, có Tầm Bảo Thuật, trong Hỗn Độn Thế Giới này hắn quả là như cá gặp nước!