Chương 729: Ngươi quản cái này gọi rất ít?
Hỗn Độn Thế Giới có mấy vạn Dị tộc Chúa Tể, cũng không phải có nghĩa, đây là toàn bộ Dị tộc Chúa Tể trong vũ trụ .
Chỉ có thể nói, đây là một phần trong đó.
Thường cách một đoạn thời gian, đều sẽ có Dị tộc Chúa Tể từ Hỗn Độn Thế Giới đi ra ngoài, sau đó lại có một nhóm mới đi vào.
Mà khoảng thời gian này, theo cách nói như vậy, là nửa kỷ nguyên sau.
Nói cách khác, Phong Vân nếu muốn thu hoạch được một lượng lớn hình chiếu Chúa Tể mới khác, tối thiểu cũng phải đợi tới vài vạn năm sau.
Về phần hiện tại, cũng không phải là không thể thu được hình chiếu chúa tể mới, chỉ là hiệu suất quá thấp.
Lần này chỉ là trăm năm, lần sau, đoán chừng phải hao phí cả ngàn năm.
Phong Vân còn có chuyện càng quan trọng hơn cần làm, tiếp tục ở lại nơi này hiển nhiên không thỏa đáng.
"Hai vạn hình chiếu Chúa Tể tạm thời cũng đủ, vẫn là đi Long tộc cùng Bắc Cương Liên Minh một chuyến trước. . ."
Phong Vân thầm nói.
Trước mắt mà nói, hắn vẫn ưu tiên việc tăng cường Thể Chất thiên phú của mình, như vậy hắn mới có thể phát huy đầy đủ tác dụng của Bạch Kim sáo trang, không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Bằng không đợi đến mấy lần vây giết như thế nữa, Phong Vân có lẽ thật sự không chắc rằng mình có thể bình yên đánh bại kẻ địch.
Nhưng mà hắn thực sự đã nghĩ nhiều rồi.
Qua chiến dịch này, chiến lực của hắn đã chấn nhiếp ức vạn tộc đàn, trong thời gian ngắn, sẽ không còn có ai lại nhằm vào hắn!
Có điều phòng ngừa chu đáo vẫn là cần thiết.
Sau đó.
Phong Vân chuẩn bị rời đi. Trước lúc rời đi, hắn dự định trước tiên xoát hết một lượt phần hình chiếu hôm nay.
"Ta yêu cầu rất ít, kiếm lấy một chút thuộc tính quy tắc, Chúa Tể cấp thuộc tính thiên phú, còn có Kiếm Đạo pháp tắc, cùng các loại võ kỹ nhiều như mưa là được. . ."
Phong Vân không ngừng lẩm bẩm, nói một chuỗi dài.
Nếu là hình chiếu tấm gương có linh, sợ là mắt đã trợn trắng đến vượt cả tới chân trời rồi, ngươi con mẹ nó còn dám nói cái này là rất ít à?
Cứ như vậy, hơn mười giờ sau.
Phong Vân cuối cùng cũng xoát xong hình chiếu cuối cùng.
Bởi vì hình chiếu quá nhiều, hắn hai mươi bốn giờ đều không nhất định có thể xoát xong, cho nên đều là đã tốt còn muốn tốt hơn, từ trong đám hình chiếu chất lượng tốt này hắn lại chọn ra các hình chiếu chất lượng tốt hơn để xoát.
Cuối cùng, hắn thậm chí còn vận dụng cả Bạch Kim sáo trang để tăng chiến lực, mới khó khăn lắm xoát xong.
Kỳ thật, chỉ riêng hình chiếu Chúa Tể, cũng không tính nhiều, trong thời gian ngắn, vẫn là có thể xoát xong.
Nhưng vấn đề là mấy triệu Kiếm tộc hình chiếu kia, lại là một con số không nhỏ.
Mà những Kiếm tộc hình chiếu này đối với Phong Vân tới nói cũng là rất quan trọng, không có khả năng bỏ qua.
Cũng may, nhờ những năm qua vẫn luôn điên cuồng xoát, bây giờ 'Thiên Văn Thần Kim' trong cơ thể Phong Vân đã dung hợp gần tới năm ngàn vạn Kiếm Đạo pháp tắc.
Nói cách khác, hắn hiện tại chỉ cần xoát hơn bốn ngàn vạn Kiếm tộc hình chiếu còn lại là được, mà số lượng này mỗi ngày đều đang giảm xuống.
"Còn thừa lại hơn bốn ngàn vạn Kiếm tộc hình chiếu, dự tính trăm năm sau hẳn là hầu hết đều rơi ra rồi."
Trong mắt Phong Vân tràn ngập chờ mong, hắn không biết đã chờ mong ngày này từ bao lâu rồi.
Nhưng hắn rất nhanh liền yên tĩnh lại, bình phục cảm xúc, mấy trăm năm cũng chờ được, cũng không ngại gì lại chờ thêm một trăm năm nữa.
. . .
Sau đó.
Phong Vân đưa mắt nhìn về phía túi đựng đồ, ngưng mắt nhìn lại.
【 Chúa Tể cấp võ kỹ 《 Thần Thánh Chi Liên 》 】: Đến từ hình chiếu Mộc Hách.
【 Chúa Tể cấp Quang Minh thiên phú 】: Đến từ hình chiếu Bailey.
【 Kiếm Đạo pháp tắc (mười tầng) 】: Đến từ hình chiếu Kiếm Quỷ.
【 Băng Hệ quy tắc (tầng năm) 】: Đến từ hình chiếu Mục Lỗi.
【 Chúa Tể cấp Lôi Hệ thiên phú 】: Đến từ hình chiếu Grey.
【 Kiếm Đạo pháp tắc (mười tầng) 】: Đến từ hình chiếu Kiếm Hoa.
. . .
Có lẽ thật sự là lời khẩn cầu của Phong Vân có tác dụng, lần này rơi xuống thật sự đều là những thứ hắn nói tới kia, chỉ là về số lượng, thì rút lại hơn phân nửa.
Nhưng Phong Vân lại vẫn có chút vui vẻ, với hắn mà nói, có rơi ra đã là không tệ, huống chi còn rơi đúng thứ hắn khẩn cầu.
Tiếng lòng của một vị sao chổi đen đủi thâm niên.
Một lát sau.
Phong Vân dung hợp hết các vật rơi xuống, chỉ để lại một vài thứ cụ thể, như chí bảo, đan dược các loại.
Hai thứ này hắn bây giờ không cần đến, nhưng có thể lưu cho đám tử đệ Phong thị tộc.
Những năm qua không ngừng phát triển, nhất là khi Phong Vân đã đăng đỉnh Chúa Tể, thành một trong số những người quyết định cao nhất của nhân loại tộc quần, Phong thị tộc càng đạt được sự phát triển mà trước đó chưa từng có, từ Địa Cầu xông thẳng ra vũ trụ.
Vô số nhân tộc thế lực đều tranh nhau đến đây kết giao với Phong tộc, công khai, hoặc âm thầm đưa tiền cho Phong tộc, đưa tài nguyên, thậm chí là đưa người, cũng chính là thông gia.
Mặc cho Phong thị tộc không xuất hiện thêm bất cứ thiên kiêu cùng cường giả nào, nhưng bởi vì có lão tổ đời thứ nhất Phong Vân ở đó, địa vị của Phong thị tộc vẫn là nước lên thì thuyền lên.
Dù cho là tứ đại đỉnh phong thế lực của Nhân tộc, khi đối mặt với Phong thị tộc, đều cực kỳ khách khí, lễ nghi có thừa. . . . .
Thế là, Phong thị tộc nhảy lên thành hào cường gia tộc mới lên cấp của Nhân tộc, chỉ cần Phong Vân còn một ngày, gia tộc này sẽ sừng sững không ngã.
Dưới điều kiện như vậy, tộc nhân Phong thị tộc theo tự nhiên mà tăng lên nhanh chóng, bây giờ đã có ức vạn người.
Tộc nhân con cháu đông đúc như vậy, lượng tu hành tài nguyên cần thiết tự nhiên cũng nhiều đến không cách nào tưởng tượng, dù cho là thế lực khác cũng có dâng tặng, cũng còn thiếu rất nhiều.
Cho nên Phong Vân mỗi lần xoát ra đồ vật gì, chính mình không cần đều sẽ gửi lại về trong tộc.
Dù sao những vật này đều là miễn phí, cũng không làm Phong Vân hao phí chút nào, hơn nữa còn có thể tạo phúc cho hậu đại, sao mà không làm chứ, mặc dù những hậu đại này cũng chẳng có chút quan hệ máu mủ gì với Phong Vân cả.
"Đáng tiếc, Phong thị tộc nhiều nhân khẩu như vậy, lại không có được một thiên tài nào có phong thái Chúa Tể. . ."
Phong Vân lắc đầu.
Nhưng thật ra là hắn mong đợi quá cao, chính hắn đạt tới Chúa Tể rất dễ dàng, nhưng cả nhân loại tộc đàn hằng hà sa số người, những năm qua, cũng mới chỉ có mười mấy hai mươi vị Chúa Tể mà thôi, khó cầu đến mức nào chứ!
Phong thị tộc muốn sinh ra thiên kiêu có được phong thái Chúa Tể, tỉ lệ kia, hẳn sẽ thấp như kiếp trước trúng giải xổ số đặc biệt vậy.
Nhưng việc này không vội được, chỉ có thể chờ đợi nhiều đời huyết mạch tích lũy xuống, có lẽ lại bất ngờ tuôn ra một người huyết mạch đột biến cũng không chừng.
. . .
Sau đó.
Phong Vân liền một thân một mình rời khỏi Hỗn Độn Thế Giới, không có người nào biết, ngay cả Ngũ Hành Chúa Tể hắn cũng không thông báo.
Dù sao muốn đi lấy hình chiếu, thuận tiện dạo chơi, không tính là đại sự gì, không cần thông báo nhiều làm gì.
. . .
Vũ trụ bản thổ thế giới, nơi cực sâu.
Bỗng nhiên một cái không gian vòng xoáy cự đại hiển hiện, từ bên trong có một bóng người thon dài đi ra, mặc áo giáp bạch kim, tư thế oai hùng cái thế, mày kiếm mắt sáng, như mặt trời mới mọc nơi chân trời phí đông, tỏa sáng bát phương.
Chính là Phong Vân.
"Cuối cùng qua hơn trăm năm thời gian, rốt cục cũng trở về."
Phong Vân ngóng nhìn vũ trụ mênh mông, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, như là về đến cố hương vậy, làm cho cả người thoải mái dễ chịu.
Hỗn Độn Thế Giới mặc dù cơ duyên phong phú, nhưng so với vũ trụ bản thổ thế giới lại thật sự quá lạc hậu quá nguyên thủy. Hơn nữa nơi đó quy tắc hỗn loạn, thần lực thưa thớt, cũng không thích hợp tu hành.
Cho nên nói, trừ cơ duyên nhiều một chút, Hỗn Độn Thế Giới thật đúng là kém xa tít tắp vũ trụ bản thổ thế giới.