Chương 811: ‘Sát Kiếm’ kiếm đạo nhập môn!
“Chính là ở đây.”
Phong Vân đứng ở biên giới chiến trường, ngóng nhìn vào chỗ sâu, linh hồn cảm giác được sát lục và hủy diệt chi khí dày đặc như hãn hải, trên mặt vui mừng.
“Không biết hấp thu bao nhiêu lực lượng sát lục và hủy diệt mới có thể tu luyện thành công ‘Sát Kiếm’ kiếm đạo đây.”
Mặc dù Phong Vân có sát lục và hủy diệt pháp tắc, có thể nói có ưu thế nhất định ở phương diện này, nhưng muốn thành công tu hành ‘Sát Kiếm’ kiếm đạo, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hắn cần hấp thu lượng lớn lực lượng sát lục và hủy diệt mới được, nhưng cụ thể cần bao nhiêu, thì hắn không biết.
“Không cần quản, cứ hấp thu trước rồi nói, dù sao, dựa vào thiên phú linh hồn của mình, đủ để chèo chống ‘Sát Kiếm’ kiếm đạo nhập môn, thậm chí là tiểu thành!”
Vừa nghĩ đến đây, Phong Vân liền không do dự nữa, hắn thu hồi Phiêu Miểu phi thuyền, phóng vào chiến trường, trực tiếp đi đến chỗ sâu.
Theo một đường hắn xâm nhập, sát lục và hủy diệt chi khí cũng càng lúc càng dày đặc, khí cơ vô hình đáng sợ khiến người ta run sợ, không ngừng xâm lấn nội tâm, khiến người ta sinh ra suy nghĩ giết chóc.
Chiến trường này có lịch sử ít nhất trăm vạn kỷ nguyên, bị năm tháng ăn mòn, bên trong không có cái gì, chỉ không ngừng tích lũy sát lục và hủy diệt chi khí, đạt đến tình cảnh cực kỳ khủng bố.
Bên ngoài còn tốt, Chí Tôn bình thường có thể kháng trụ.
Nhưng một khi xâm nhập, vô tận sát lục và hủy diệt chi khí sẽ xông vào linh hồn, Chí Tôn có cường độ linh hồn yếu, sợ là sẽ trực tiếp biến mất, trở thành người thích giết chóc.
Nhưng đối với Phong Vân, trong chiến trường này, nơi có lực lượng sát lục và hủy diệt dày đặc nhất cũng không hề ảnh hưởng đến hắn.
Lúc này, chỗ tốt của thiên phú linh hồn cấp Chí Tôn được thể hiện.
Không bao lâu, Phong Vân đã đi vào trung tâm chiến trường, nơi này không có cái gì, chỉ có một cây đại thụ vô cùng tráng kiện.
Nhưng toàn thân cây đại thụ này có màu đỏ tươi, vô cùng quỷ dị, nhìn kĩ, đó không phải cây đại thụ bình thường, mà là vật do sát lục và hủy diệt chi khí ngưng tụ ra.
“Ở nơi này đi.”
Cuối cùng Phong Vân lựa chọn nơi này, hắn xếp bằng dưới cây đại thụ, bắt đầu tìm hiểu ‘Sát Kiếm’ kiếm đạo.
Ong!
Mấy giây sau, cây đại thụ màu đỏ tươi sau lưng hắn bỗng nhiên sụp đổ, hóa thành vô số mảnh vỡ màu đỏ tươi bao bọc hắn, nhưng đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
Sau đó, lực lượng sát lục và hủy diệt bắt đầu vận chuyển, hội tụ ở trung tâm, đồng thời cũng lôi kéo lực lượng sát lục và hủy diệt ở phía xa, phạm vi càng lúc càng mở rộng...
Nếu có người ở trên không trung nhìn xuống dưới, sẽ thấy toàn bộ lực lượng sát lục và hủy diệt ở chiến trường này đang hội tụ về phía Phong Vân ngồi giữa chiến trường.
Hắn không ngừng hấp thu, không ngừng dung nhập vào sát lục pháp tắc và hủy diệt pháp tắc trong linh hồn hải, hình thành hạch tâm.
Cùng lúc đó, kiếm đạo quy tắc ngưng tụ ra ấn ký, không ngừng áp sát về phía này.
Vốn dĩ những ấn ký này không liên quan đến nhau, nhưng lúc Phong Vân vận chuyển ‘Sát Kiếm’ kiếm đạo, giữa chúng bắt đầu hình thành chút liên hệ, có xu thế dung nhập.
Nhưng bởi vì lực lượng sát lục và hủy diệt quá ít, cuối cùng đã ngưng lại.
Mà lúc này, bỗng nhiên Phong Vân mở mắt ra, hắn phát hiện tất cả sát lục và hủy diệt chi khí ở chiến trưởng này đã bị hắn hút sạch.
“Còn kém xa, đổi chỗ khác.”
Phong Vân lập tức gọi Phiêu Miểu Phi Thuyền ra, tiếp tục đến một chiến trường khác.
Chiến trường ở ngoại vực không phải chỉ có một, nơi này chỉ là một khu vực trong đó mà thôi, còn khu vực tốt hơn nữa.
Không bao lâu, Phong Vân đã đến một chiến trường khác, một mình đi vào trung tâm, tiếp tục hấp thu.
Sau mấy tiếng, lực lượng sát lục và hủy diệt ở đây lại bị hắn hấp thu hết, sau đó hắn lại tiếp tục đến một chiến trường khác...
Hành động như vậy không ngừng lặp lại.
Cuối cùng, Phong Vân đang hấp thu lực lượng sát lục và hủy diệt của chiến trường thứ mười.
Hắn ngồi xếp bằng ở đó, bỗng nhiên một tiếng kiếm ngâm từ trong cơ thể hắn truyền ra, rất nhỏ, nhưng lại khiến linh hồn người ta như muốn nứt ra, mang theo cảm giác khủng bố kích sâu vào trong linh hồn.
Cùng lúc đó, sau lưng hắn loáng thoáng xuất hiện một thanh cự kiếm huyết sắc, nhưng rất mơ hồ, lóe lên một cái rồi biến mất, duy trì không bao lâu.
“Cuối cùng đã nhập môn!”
Phong Vân thì thào nói, trong mắt hắn lướt qua chút vui mừng, hấp thu lực lượng sát lục và hủy diệt của mười cái chiến trường, cuối cùng mới lĩnh hội ‘Sát Kiếm’ kiếm đạo đến nhập môn.
“Nhưng còn không đủ, tiếp tục hấp thu, tranh thủ đạt đến tiểu thành.”
Hắn có thiên phú linh hồn cấp Chí Tôn chống đỡ, hoàn toàn có thể tu luyện ‘Sát Kiếm’ kiếm đạo đến tiểu thành, không cần để ý ảnh hưởng phụ.
Sau đó, Phong Vân lại lần nữa ngồi lên phi thuyền, đến chiến trường ngoại vực tiếp theo, lại bắt đầu hành trình hấp thu.
Nhưng lực lượng sát lục và hủy diệt cần để tu hành ‘Sát Kiếm’ kiếm đạo từ nhập môn đến tiểu thành nhiều đến mức không thể tưởng tượng được.
Hoàn toàn không phải lực lượng sát lục và hủy diệt của mười chiến trường cộng lại có thể bằng.
Nhưng Phong Vân đã quyết định bắt đầu, thì sẽ không dừng lại, hắn không ngừng nghỉ tìm kiếm chiến trường, sau đó hấp thu, sau đó lại tìm, sau đó hấp thu...
Cứ như vậy, bất tri bất giác, trăm năm đã trôi qua!
Một ngày này.
Ở một chiến trường nào đó.
Một chiếc phi thuyền vũ trụ dừng ở đây, có ba thân ảnh từ trên đi xuống.
Nói cho đúng, là hai thân ảnh áp giải một thân ảnh khác.
Hai thân ảnh mặc chiến giáp màu đen, toàn thân tản ra ma khí, chính mà người của Ma Giác Đại Thiên Vũ Trụ, mà thân ảnh hai người họ áp giải, là một người đầu hổ mặc quần áo rách tướp, ở mi tâm có một lạc ấn màu lam.
Lạc ấn màu lam, chỉ có đệ tử ngoại môn của Càn Nguyên Tông mới có.
Cho nên nói, người đầu hổ này rõ ràng là đệ tử ngoại môn của Càn Nguyên Tông.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, lại bị hai tên cường giả Ma đạo của Ma Giác Đại Thiên Vũ Trụ bắt.
Cảnh giới của bọn họ đều là Hỗn Độn Địa Chí Tôn.
Biên giới chiến trường, hai tên Hỗn Độn Địa Chí Linh của Ma Giác Đại Thiên Vũ Trụ ném người đầu hồ vào trong lực lượng sát lục và hủy diệt nồng đậm, nhìn người đầu hổ không ngừng giãy dụa, cười gằn nói.
“Thành thật chút đi, Ma Tướng đại nhân dùng thân thể ngươi luyện chế con rối Tu La, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, biết chưa?”
“Ta biết ngươi đã phát tín hiệu cầu cứu, ngươi cho rằng Ma Tướng đại nhân không biết động tác nhỏ của ngươi sao? Ngài ấy đã sớm cắt đứt trong bóng tối rồi!”
Lời này vừa ra, trên mặt người đầu hổ lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn ta biết hôm nay khó tránh phải chết, liền hét ầm lên: “Các ngươi đối với ta như vậy, sau này ắt sẽ bị cường giả Càn Nguyên Tông trả thù!”
“Ha ha, Càn Nguyên Tông thì thế nào, cho dù gặp đệ tử nội môn, chúng ta cũng không sợ!”
Trong đó, một vị Địa Chí Tôn của Ma Giác Đại Thiên Vũ Trụ cười nhạo nói.
Oanh!
Nhưng mà, ngay lúc này, bỗng nhiên có một cỗ dao động khủng bố từ sâu trong chiến trường xông ra.
Giống như, thiên địa đổ xuống!