Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 817 - Chương 817: Vô Úy Đao Sơn!

Chương 817: Vô Úy Đao Sơn! Chương 817: Vô Úy Đao Sơn!

Chương 817: Vô Úy Đao Sơn!

Thời gian như nước chảy, vội vàng qua đi.

Nhoáng một cái, đã là trăm năm đi qua rồi.

Trongthời gian trăm năm này, đối với đệ tử nội môn mà nói, là vừa khẩn trương lại vừa chờ mong, khẩn trương là những đệ tử nội môn bài danh ở phía sau.

Dù sao, một khi bọn họ không vượt qua được khảo hạch nội môn đệ tử, sẽ bị loại bỏ ra khỏi nội môn, giáng chức xuống ngoại môn đệ tử.

Đối với những nội môn đệ tử đã hưởng thụ qua đủ loại đãi ngộ rồi, lại quay về ngoại môn, đơn giản là chuyện không thể chịu đựng được.

Nhưng chỉ cần là khảo hạch, thì chắc chắn sẽ có bài danh, có bài danh, thì sẽ có mấy tên cuối cùng, đến lúc đó, bị loại bỏ cũng là tất nhiên mà thôi.

Những nội môn đệ tử kia tự nhiên không ai muốn mình như vậy cả, cho nên đều đang liều mạng tu luyện, không muốn mình trở thành người đứng cuối cùng.

Mà chờ mong, chính là những ngườicó thứ hạng không tệ kia, hoặc là có lòng tin ở lại nội môn, bọn họ khát vọng thông qua khảo hạch nội môn đệ tử này để chứng minh bản thân mình.

Bất quá mặc kệ tâm tình những nội môn đệ tử kia như thế nào, thời gian trăm năm cứqua đi như vậy, mà khảo hạch nội môn đệ tử, cũng đãtới hạn rồi.

Vô số nội môn đệ tử nhao nhao xuất quan, bắt đầu chuẩn bị.

Ngay cả nội môn thập đại đệ tử, cũng là như thế.

. . .

Một viên tinh cầu màu xanh, thảm thực vật toàn bộ tinh cầu rất tươi tốt, phía trên có rất nhiều hung thú sinh hoạt, trên viên tinh cầu này cơ hồ không có sinh vật có trí khôn nào cả.

Hiển nhiên, đây là tinh cầu hung thú.

Mà hung thú ở trong đó, mỗi con đều có thực lực cực kỳ cường đại, tối cường nhất, thậm chí có cả thực lực Hỗn Độn Truyền Kỳ Chí Tôn, yếu nhất, cũng là thực lực Hỗn Độn Linh Chí Tôn.

Mà giờ khắc này, tại một góc trên viên tinh cầu này, đang có vô số hung thú cường đại tụ tập lại, từ Hỗn Độn Truyền Kỳ Chí Tôn đến Hỗn Độn Linh Chí Tôn không giống nhau.

Ở trung tâm đám hung thú này, là một thân ảnh phiêu dật, thân có hình người, khuôn mặt tuấn dật, phía sau là một cặp cánh gần như trong suốt, phía trên có xanh, xám, tím, trắngbốn màu quang mang quanh quẩn bên cạnh.

"Rống!" "Rống!" "Rống!" . . .

Cũng không biết làthân ảnh phiêu dật này đã làm chuyện gì để người người oán trách, dẫn đến đám hung thú này đều trở nên rất cuồng bạo, cả đám cùng phóng tới hắn.

Nhưng người nàylại không có bất kỳ bối rối nào cả, thậm chí còn lộ ra một nụ cười nhạt.

"Xoát!" "Xoát!" "Xoát!" . . .

Chỉ thấy hai cánh phía sau thân ảnh phiêu dật này nhẹ nhàng lóe lên, biến mất tại chỗ, tìm không ra một tia tung tích nào nữa cả.

Một giây sau, thân ảnh hắn lại xuất hiện, vẫn là tư thái như cũ.

Mà đám hung thú lúc trước phóng tới hắn, lúc này, cũng đã trở nên cứng ngắc, sau đó ầm ầm ngã xuống.

Có thể rõ ràng thấy được, ở trên mi tâm của đám hung thú này, có một vết rách nhỏ tới mức không thể nhìn thấy, giống như là đã bị một lưỡi dao cực kỳ khủng bố chém ra vậy.

Thân ảnh phiêu dật không nhìn cảnh tượng bốn phía, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, ngóng nhìn phương xa, hai cánh phía sau nhẹ nhàng vỗ, thần dị vô cùng.

"Quân Nhai, lần này ta sẽ không thua ngươi nữa đâu."

Sau khi nói xong, hắn liền biến mất không còn chút tung tích nào nữa cả.

. . .

"Lần khảo hạch nội môn đệ tử này, nếu ngươi vẫn có thể giữ vững vị trí kia, thì vị trí hạch tâm đệ tử sẽ có một chỗ của ngươi."

Trên ngọn núi như một thanh Thiên Đao, truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp khàn khàn.

Trên đỉnh núi, một thân ảnh khôi ngô đứng ở nơi đó, toàn thân mặc áo giáp màu đen, trên trán có mang ấn ký hình một thanh đao, lóe ra quang mang ngũ sắc.

Rõ ràng thân thể hắn không có mang cái gì cả, nhưng chỉ là đứng ở nơi đó, đã để cho người ta có một loại cảm giác ở đó đứng sừng sững một thanh tuyệt thế Thần Đao, khủng bố vô biên.

Mà ở trước mặt hắn, lại có một thân ảnh thon gầy, người cũng mặc áo giáp màu đen, vác một thanh chiến đao trên vai, mặc dù thoạt nhìn qua không có khôi ngô khủng bố như vậy, nhưng cũng không thể khinh thường, cũng phải làm cho người khác ghé mắt chú ý.

"Đi thôi, vì Vô Úy Đao Sơn chúng ta mà chiến, phải nhớ, trong lòng không sợ, chính là vô địch."

Thân ảnh khôi ngô như thanh tuyệt thế Thần Đao này nói ra.

"Vâng, Đao Chủ!"

Thân ảnh thon gầy vác chiến đao vô cùng cung kính, sau đó quay người rời đi, chỉ chốc lát sau đã biến mất không thấy gì nữa rồi.

Đưa mắt nhìn đối phương rời đi, thân ảnh khôi ngô nhẹ nhàng nâng mắt, nhìn về phía một phương hướng khác của Càn Nguyên Tông, nơi đó là vị trí của Thông Thiên Kiếm Sơn.

Chỉ thấy hắn lẩm bẩm nói: "Thông Thiên, luận thực lực ta không sánh bằng ngươi, nhưng ở phương diện đệ tử, thì Vô Úy Đao Sơn ta mạnh hơn so với Thông Thiên Kiếm Sơn của ngươi."

Thân ảnh khôi ngô này chính là chủ của Vô Úy Đao Sơn Càn Nguyên Tông, Vô Uý Đao Chủ.

Hắn từ khi vào Vô Úy Đao Sơn ở Càn Nguyên Tông, liền một mực bị Thông Thiên Kiếm Chủ áp chế, lúc ấy Thông Thiên Kiếm Chủ còn không phải là chủ của Thông Thiên Kiếm Sơn như bây giờ, hắn cũng không phải Vô Úy Đao Sơn chi chủ.

Đã nhiều năm như vậy, hắn đã trở thành Đao chủ Vô Úy Đao Sơn, Thông Thiên Kiếm Chủ cũng là Kiếm chủ Thông Thiên Kiếm Sơn, nhưng hắn vẫn là kém xa đối phương, bị gắt gao áp chế.

Vô Uý Đao Chủ đối với chuyện này đã không ôm hi vọng gì nữa, luận thiên phú, hắn kém đối phươngxa tít tắp.

Nhưng mà, ởphương diện đệ tử, Vô Úy Đao Sơn lại lợi hại hơn so với Thông Thiên Kiếm Sơn, điểm này, đểcho trong lòng Vô Uý Đao Chủ vô cùng vui mừng.

Bất quá Vô Uý Đao Chủ nghe nói gần đây Thông Thiên Kiếm Chủ mới thu nhận một tên đệ tử nội môn tân tấn vào Kiếm Sơn, nghe nói thiên phú Kiếm Đạo rất lợi hại, nhưng hắn cũng không quá lo lắng.

Bởi vì chuyện kia là ở hơn hai trăm năm trước, hơn hai trăm năm, dù cho là thiên tài đi nữa, cũng không có khả năng có bao nhiêu tiến bộ, hoàn toàn không cần để ý làm gì cả.

"Thông Thiên, lần này Thông Thiên Kiếm Sơn của ngươi hãy đợi đến bị Vô Úy Đao Sơn của ta hung hăng nghiền ép lần nữa đi."

Hắn lộ ra từng tia nụ cười.

. . .

Một bên khác.

Thông Thiên Kiếm Sơn.

Thông Thiên Kiếm Chủ đứng ở trên đỉnh núi, nhìn về gần ngàn tên nội môn đệ tử của Kiếm Sơn cung kính đứng thẳng ở phía dưới, trầm giọng nói: "Các ngươi, là những đệ tử xuất sắc nhất của Thông Thiên Kiếm Sơn ta."

"Hãy chuẩn bị hết đi, đừng để ta thất vọng, nếu ai có thể dành được vị trí thứ nhất, ta sẽ tự mình truyền thụ Kiếm Đạo chí cao cho hắn."

"Vâng, Kiếm Chủ!"

Gần ngàn tên nội môn đệ tử Kiếm Sơn cung kính đứng ở đó, thần sắc mang theo một vòng kích động, Kiếm Đạo chí cao, chính là ước mơ tha thiết của bọn họ!

Thông Thiên Kiếm Chủ đứng ở phía trên, mặt ngoài không có một gợn sóng nào, nhưng trong nội tâm lại nhẹ than thở một tiếng.

Mỗi một kỷ nguyên hắn đều đã từng nói như vậy, nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho hắn thất vọng.

Nguyên nhân chính là vì Thông Thiên Kiếm Sơn của hắn không có bất kì một tên nội môn đệ tử Kiếm tu cực kỳ xuất sắc nào cả.

"Xét bên trong nội môn đệ tử, thiên phú Kiếm Đạo của Phong Vân là đệ nhất, nhưng đáng tiếc, thời gian tu luyện của hắn quá ngắn, mặc dù ta đã truyền thụ cho hắn ba môn Kiếm Đạo chí cao, nhưng chỉ có thời gian hơn hai trăm năm, khả năng hắn chỉ mới vừa đạt tới trình độ nhập môn của một môn Kiếm Đạo chí cao mà thôi."

Thông Thiên Kiếm Chủ nhẹ nhàng lắc đầu, xem ra lần này lại không tránh khỏi kết quả bị Vô Úy Đao Sơn nghiền ép rồi, chỉ có thể chờ đợi sau khi Phong Vân trưởng thành mà thôi.

. . .

Cùng lúc đó.

Ở Hoàn Quang lãnh địa, bên trong Hoàn Quang Tinh.

Phủ đệ lãnh chúa tối tăm thâm thúy, bỗng nhiên mở ra một đôi mắt sáng chói mà mênh mông!

Bình Luận (0)
Comment