Chương 823: Ngang hàng với đội thứ nhất!
Không ai biết con đường này dài đến thế nào, vì thế, trong tình huống này. Không ai dám tăng tốc độ của mình đến cực hạn, bọn họ chỉ bảo trì tốc độ khoảng bốn, năm thành mà thôi.
Dù sao, tốc độ càng nhanh, thể lực tiêu hao càng nhiều, sẽ không khôn ngoan.
Tự nhiên thập đại đệ tử phía trước này cũng làm như vậy, nếu không thì, Phong Vân sẽ không dễ dàng đuổi kịp bọn họ trong một canh giờ.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng giờ.
Chớp mắt một cái, lại một tháng trôi qua.
“Không chạy nổi nữa, mẹ nói, rốt cuộc đường băng chết tiệt này dài bao nhiêu? Chạy hai tháng vẫn còn mênh mông!”
“Ai biết, dù sao hai tháng này đã có một phần ba đệ tử nội môn bị đào thải rồi.”
Dưới hoàn cảnh ác liệt như vậy, cho dù là đệ tử nội môn, kiên trì một tháng đã là tiêu hao cực lớn, không nói đến hai tháng.
Đã có không ít đệ tử nội môn hao hết thể lực, rời khỏi khảo hạch.
Đệ tử tân tấn nội môn, trừ lục đại quái vật ra, cơ bản đều bị đào thải.
Xích Khôi và Millai cũng không ngoại lệ.
Mặc dù Phong Vân đã âm thầm giúp bọn họ không bị đào thải, nhưng làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì, đường chạy này, ngoại trừ khảo nghiệm năng lực toàn diện ra, còn khảo nghiệm ý chí.
Đúng là ma luyện với hai người bọn họ.
Còn lục đại quái vật, lúc này đều đã không kiên trì nổi, từng người bị ép đào thải, chỉ còn lại một mình Augustine.
“Sắp không kiên trì nổi rồi.”
Toàn thân Augustine thấm đẫm mồ hôi, ánh mắt đều mơ hồ.
Hắn ta không nghĩ mình sẽ chạy hết đường băng, nhưng không đến một khắc cuối cùng, hắn ta tuyệt đối không cho phép mình ngã xuống.
“Đã không nhìn thấy bóng dáng Phong Vân nữa.”
Augustien miễn cưỡng nâng mắt, lúc trước hắn ta còn mờ hồ cảm ứng được bóng dáng Phong Vân, nhưng bây giờ đã không thấy gì nữa.
Điều này nói rõ, ít nhất Phong Vân đã vượt qua hắn ta mấy ngàn vạn tỷ cây số.
Khoảng cách này, đã không cách nào tưởng tượng.
Lại một tuần nữa.
Cuối cùng Augustine không kiên trì nổi, đổ xuống đường băng, bị áp lực đè xuống, bị bức ra địa điểm khảo hạch.
“Phù!”
Khi Augustine tỉnh lại, phát hiện mình đã bị đá ra ngoài thế giới giả tưởng, trở lại Thông Thiên Kiếm Sơn.
Hắn ta tốn vài giây mới phản ứng lại, lập tức đi ra đại điện, đến kiếm lư trên đỉnh núi Kiếm Sơn.
Ở nơi đó, Thông Thiên Kiếm Chủ đang ngồi xếp bằng, nghe thấy tiếng động phía sau, mở mắt nhìn qua: “Bị đào thải?”
“Vâng, là tôn tử không có năng lực, không kiên trì nổi vòng đầu khảo hạch!”
Augustine quỳ ở đó, vẻ mặt ảm đạm tự trách.
“Haiz, không trách ngươi, thời gian ngươi tu hành quá ngắn, nếu bàn về thiên phú, đại bộ phận đệ tử nội môn cũng không bằng ngươi, đừng tự trách.”
Thông Thiên Kiếm Chủ an ủi, ông ta cũng nói thật, trong tình huống thiên phú chênh lệch không quá mức khổng lồ, năm tháng tu hành dài hay yếu, cũng là nhân tố quyết định quan trọng.
Sau đó, Thông Thiên Kiếm Chủ nhớ đến cái gì đó, hỏi: “Lúc ngươi bị đào thải, có nhìn thấy Phong Vân không? Có phải hắn cũng sắp không kiên trì nổi?”
“Không có.” Agustine lắc đầu: “Phong Vân đã vượt qua ta mấy ngàn vạn tỷ cây số, đoán chừng đã đạt đến đội ngũ đầu tiên.”
Cái gì?
Lời này vừa ra, mặc dù Thông Thiên Kiếm Chủ mạnh như vậy, trong mắt cũng có chút rung động.
Dựa vào hiểu biết của ông ta về Phong Vân, mặc dù đối phương lợi hại hơn Augustine rất nhiều, nhưng cũng chỉ ở cấp độ trung bình trong đám đệ tử nội môn mà thôi, thế mà có thể sánh ngang với đội ngũ đầu tiên!
“Hơn hai trăm năm, hắn tiến bộ nhiều như vậy sao?”
Thông Thiên Kiếm Chủ cảm thấy không thể tin được, Phong Vân tiến bộ còn vượt ngoài dự đoán của ông ta.
Sau đó, ông ta nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Lần này, chỉ sợ Phong Vân sẽ gặp tên Di Đạo kia, hi vọng hắn không nhận đả kích quá lớn.”
Thông Thiên Kiếm Chủ vốn cho rằng, Phong Vân sẽ bị đào thải ở cửa thứ nhất, như vậy sẽ không gặp Di Đạo.
Nhưng bây giờ xem ra, sợ là không thể nào.
Mặc dù ông ta bất ngờ khi Phong Vân có thể ngang hàng với đội ngũ đầu tiên, nhưng trong lòng Thông Thiên Kiếm Chủ, vẫn cho rằng hắn và Di Đạo khác xa nhau.
Không khác, mặc dù ngoài mặt Di Đạo ở đội ngũ thứ nhất, nhưng thực lực chân chính của hắn ta đã sớm siêu việt cấp bậc này.
Phong Vân tốn hai trăm thời gan, từ cấp trung vọt lên cấp đầu, như vậy đã đủ kinh diễm, nhưng như vậy thì thế nào, hắn gặp được Di Đạo càng mạnh hơn.
Thất bại là nhất định.
Nghĩ đến đây, Thông Thiên Kiếm Chủ không nhịn được nắm chặt tay, ánh mắt lạnh đi: “Vô Úy Đao Sơn!”
...
Bên này, khảo hạch chạy bộ vẫn còn tiếp túc.
Chớp mắt một cái, lại mười tháng trôi qua.
Tính cả hai tháng trước, bọn họ đã chạy một năm rồi.
Phần lớn đệ tử nội môn đã mệt mỏi không chịu được, thậm chí thập đại đệ tử ở đội ngũ đầu tiên cũng có bảy người sắp mệt đến nằm.
“Tên gia hỏa này là quái vật sao?”
Người trẻ tuổi bất cần đời Đỗ Sa nhìn thấy Phong Vân giống như vẫn không có chuyện gì, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, nhưng bây giờ hắn ta mệt mỏi muốn chết, hô hấp của đối phương lại không rối loạn chút nào.
Người trẻ tuổi Sawyer bên cạnh nghe vậy cũng không nói ra một chữ, lúc trước hắn ta nói hi vọng Phong Vân có thể kiên trì đến cuối cùng, kết quả bây giờ hắn ta sắp không kiên trì nổi, mặt mũi bị vả vang, nhưng hắn ta đã hoàn toàn phục.
Dần dàn, trừ ba vị trí đầu trong thập đại đệ tử nội môn, bảy người khác đều tụt lại phía sau, mặc dù bọn họ vô cùng không cam lòng, nhưng không được là không được, chênh lệch đã lộ ra.
Mà khiến bảy đệ tử này chấn kinh là, Phong Vân vẫn ở phía trước, ngang hàng với ba người kia, không có chút mệt mỏi nào.
Ba vị trí đầu, theo thứ tự là ‘Tiểu Đao Chủ’ Di Đạo, ‘Huyễn thuật đại sư’ Huyễn Đồng và một người trẻ tuổi sau lưng mọc hai cái cảnh, xếp thứ hai, tên là Thần Hành.
Ba người bọn họ đều nhìn Phong Vân bên cạnh, trong mắt Di Đạo lóe lên vẻ tàn khốc, Huyễn Đồng thì cảm thấy húng thú.
Nhưng người trẻ tuổi mọc hai cánh sau lưng Thần Hành chỉ nhìn Phong Vân một chút rồi không quan tâm nữa, hiển nhiên, hắn ta chưa từng đặt Phong Vân trong lòng.
...
Cứ như vậy, lại chạy một tháng nữa.
Lúc này, bỗng nhiên phía trước lóe lên tia sáng chói mắt.
“Nhìn kìa, một cánh cửa màu vàng lớn.”
Không ít đệ tử nội môn phấn khích nói.
Nhưng cũng có đệ tử nội môn chú ý đến, bọn họ vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối cùng của đường băng, nhưng trong tầm mắt lại xuất hiện cánh cửa này.
Điều này chứng minh, sợ là cánh cửa này còn cách bọn họ cực kỳ xa, bởi vì nó quá khổng lồ, nên bọn họ mới nhìn thấy.
Đương nhiên, mặc dù điểm cuối cùng còn xa, nhưng ít nhất có thể nhìn thấy cánh cửa này, đây là một tin mừng.
“Ta phải tăng tốc đây, các vị, hẹn gặp lại.”
Người trẻ tuổi sau lưng mọc hai cánh Thần Hành lập tức tăng tốc, trong nháy mắt đã tăng lên mấy lần, hất Phong Vân, Huyễn Đồng và Di Đạo ra ngoài mấy trăm dặm.
Nhưng một giây sau, bọn họ lại đuổi theo.