Chương 831: Một kiếm
Khu vực lối đi ra thứ ba.
Một trấn quyết đấu khác bắt đầu.
Phong Vân đối chiến với huyễn thuật đại sư Huyễn Đồng, khác biệt rất lớn với địch nhân mà hắn gặp lúc trước.
Công phạt của Huyễn Đồng hư hư thực thực, trong đó còn kèm theo khí tức gây ảo ảnh mãnh liệt, một khi trúng chiêu, sẽ rơi vào vô tận huyễn thuật.
Đến lúc đó, sẽ mãi mãi không biệt được thật giả, trừ phi người thi thuật chủ động giải trừ.
Huyễn đạo đáng sợ, có thể thấy được!
Nhưng đối với Phong Vân, mặc dù lực công phạt của huyễn thuật vô cùng quỷ quyệt, nhưng không phải khó giải.
Thiên phú huyễn đạo của Phong Vân quả thật kém xa Huyễn Đồng, nhưng hắn có thiên phú linh hồn cấp Chí Tôn, huyễn đạo bắt nguồn từ lực tinh thần, mà lực tinh thần lại khởi nguồn từ linh hồn.
Cho nên, ở trình độ nào đó, huyễn đạo và linh hồn là đồng tông đồng nguyên.
Vì thế, mặc dù thiên phú huyễn đạo của Phong Vân không bằng, nhưng lực linh hồn của hắn cường đại, có thể bắt được rõ ràng thuộc tính ẩn tàng trong công kích của Huyễn Đồng, cũng không bị ảnh hưởng, giống như hai người bọn họ đã khám phá huyễn thuật của đối phương.
Đông!
Trên thần hải, Phong Vân đối mắt với sóng biển xông ra mười vạn hành tinh, sắc mặt bình tĩnh, đấm ra một quyền.
Thoáng chốc, huyết khí hoàng kim nối liền trời mây, tinh khí như lang yên, cuồn cuộn quét sạch đến.
Mười vạn tinh cầu mang theo khí tức ảo ảnh đáng sợ lập tức hóa thành bột mịn, rồi tiêu tán, không để lại chút vết tích.
Ngay cả khí tức gây ảo ảnh kia, cũng tiêu tán theo, nhưng không phải bị lực lượng thân thể Phong Vân đánh tan, mà bị lực lượng linh hồn trong một quyền này tách ra.
Nơi xa, Huyễn Đồng nhìn thấy tất cả, cô ta nhíu mày: “Thiên phú linh hồn đạt đến cấp Chí Tôn sao?”
Mặc dù Phong Vân không biểu hiện rõ ràng, nhưng dựa theo kinh nghiệm phong phú của Huyễn Đồng, vẫn có thể đoán ra được, điều này khiến cô ta cảm thấy khó giải quyết.
Mặc dù huyễn thuật chi đạo quỷ quyệt vô hình, nhưng không phải không có dấu vết tìm kiếm, tu giả bình thường không rõ ràng, nhưng trong mắt người có thiên phú linh hồn, cũng không quỷ dị và vô hình như vậy.
Từ khi tu hành đến nay, Huyễn Đồng một đường đại chiến, đã từng gặp những người có thiên phú linh hồn mạnh, nhưng người có thiên phú linh hồn cấp Chí Tôn như Phong Vân, là lần đầu tiên cô ta gặp được.
Nhưng cô ta cẩn thận cảm ứng, phát hiện thiên phú linh hồn của Phong Vân vừa mới chạm đến cấp Chí Tôn, còn cách cô ta một khoảng.
Cho nên, đến bây giờ, Phong Vân chỉ có thể bị động ra tay, mà không chủ động phản kích, là vì lý do này.
Thiên phú huyễn đạo của Huyễn Đồng cường đại, phối hợp với thiên phú linh hồn cường đại của cô ta, sinh ra công phạt, Phong Vân chỉ có thể cảm ứng được, bị động tiến hành ngăn cản, nhưng muốn phản kích, thực lực lại chưa đủ.
Đạọ lý rất đơn giản, không nhìn thấy địch nhân đánh thế nào sao?
Huyễn Đồng lại ẩn thân trong thần hải mênh mông, không ngừng phát động công kích, thiên phú linh hồn của Phong Vân không thể cảm ứng được vị trí chính xác của đối phương.
Đương nhiên, nếu Phong Vân tập trung lực chú ý, thôi động thiên phú linh hồn đến cực hạn, có thể cảm ứng được, nhưng căn bản không kịp, đối phương hiển nhiên sẽ hành động ngay, không thể dừng lại một chỗ được.
Cho nên biện pháp này không dùng được.
Trong tình huống này, Phong Vân nhìn như dũng mãnh vô địch, nhưng lại lâm vào công kích huyễn đạo vô cùng vô tận.
Dự định của Huyễn Đồng rất đơn giản, muốn mạnh mẽ mài chết Phong Vân!
Ở phía xa, mấy tên đệ tử nội môn còn sót lại nhìn vậy, trong lòng càng kinh hãi, không ngờ Phong Vân lại bị áp chế.
Trước đó bọn họ đã chứng kiến chiến lực khủng bố của Phong Vân, là một tên biến thái, không một ai trong đám đệ tử nội môn có thể đỡ được một chiêu của hắn, quá đáng sợ.
Không ngờ bây giờ gặp Huyễn Đồng chặn đánh, lại bị áp chế.
Điều này khiến không ít đệ tử nội môn phải than thở, núi cao còn có núi cao hơn, không hổ là huyễn thuật đại sư xếp thứ ba.
Mặc dù biến thái như Phong Vân, vẫn bị áp chế.
“Thế nào, ngươi không còn biện pháp sao? Vẫn là sớm nhận thua đi, đừng giãy dụa vô nghĩa, hì hì.”
Giọng nói êm tai từ bốn phương tám hướng truyền đến, cũng mang theo khí tức gây ảo ảnh mãnh liệt, thời khắc quấy nhiễu tâm thần đối thủ, khó lòng phòng bị, quỷ thần khó lường.
Sắc mặt Phong Vân không hề thay đổi, nghe vậy, hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu, mở miệng nói: “Huyễn đạo chi thuật quả nhiên đáng sợ, ngươi có tư cách để ta rút kiếm.”
Lời này vừa ra, đám đệ tử nội môn xung quanh giật mình, đến lúc này, Phong Vân chưa từng rút kiếm, vẫn luôn dùng lực lượng thân thể đối địch.
Nhưng bọn họ lập tức lắc đầu, công kích huyễn đạo vô cùng vô tận đã đến, cho dù là quy tắc kiếm đạo cũng không làm được gì, chỉ càng tiêu hao hơn mà thôi.
Hiển nhiên Huyễn Đồng cũng cho là như vậy, cô ta cười hì hì nói: “Xem ra ngươi không đụng vào tường thì không quay đầu lại, cũng được, liền để ngươi biết, cho dù là kiếm đạo quy tắc cũng không thể đánh vỡ huyễn...”
Cô ta còn chưa nói hết, bỗng nhiên tiếng trường kiếm ra khỏi vỏ vang lên.
Ngâm!
Theo tiếng kiếm ngâm này, thần uy thiên địa tàn phá bừa bãi, thần hải bành trướng, tỷ vạn hành tinh trên trời vô thanh vô tức bị phá diệt, kiếm uy to lớn khiến mấy tên đệ tử nội môn phía xa sắp ngạt thở.
Nhưng quỷ dị là, bọn họ không nhìn thấy Phong Vân rút kiếm.
Phốc!
Một tiếng vang trầm thấp nhưng vô cùng rõ ràng truyền đến, một giây sau, thần hải, tinh cầu, huyễn thuật... Trong khoảnh khắc, tất cả đều tiêu tán, nơi này trở lại bình thường, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cách đó không xa, một lối ra hiện ra, bao phủ từng lớp sương mù.
Đối diện Phong Vân, thân ảnh Huyễn Đồng dần dần hiện ra, ánh mắt cô ta thăm thẳm nhìn Phong Vân, nhưng quan sát cẩn thận, có thể thấy vẻ kinh hãi trong đó, có điều cô ta là người có thiên phú huyễn đạo, nên rất khó nhận ra.
“Ngươi, thực lực của ngươi...”
Chần chờ một lát, Huyễn Đồng không nhịn được dò hỏi.
“Đúng như ngươi đoán.” Thần kiếm của Phong Vân chẳng biết đã trở lại vỏ từ lúc nào, hắn vẫn giữ dáng vẻ như cũ, bình tĩnh nói.
Nghe được câu này, con ngươi Huyễn Đồng co lại, cô ta không thể tin được nhìn Phong Vân, sau đó lại thoải mái cười hì hì một tiếng: “Thì ra ngươi mới là biến thái...”
Sau khi nói xong, cả người Huyễn Đồng tiêu tán, hóa thành một mảnh số liệu, hoàn toàn biến mất trong thể giởi giả tưởng này.
Người đứng thứ ba trong đệ tử nội môn, huyễn thuật đại sư, Huyễn Đồng, đào thải!
Tê!
Mấy tên đệ tử nội môn chứng kiến một màn này, trên mặt không ngừng co rúm lại, tràn đầy kinh hãi.
Bọn họ vừa cho rằng Phong Vân bị áp chế, kết quả, trong nháy mắt, Huyễn Đồng lại bại.
“Một kiếm, chỉ xuất một kiếm, huyễn thuật đại sư Huyễn Đồng liền bại, cái này, cái này...”