Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 837 - Chương 837: Ta Nhớ Tới Chuyện Cao Hứng!

Chương 837: Ta nhớ tới chuyện cao hứng! Chương 837: Ta nhớ tới chuyện cao hứng!

Chương 837: Ta nhớ tới chuyện cao hứng!

Khảo hạch nội môn đệ tử cuối cùng hạ màn kết thúc, mặc kệ bên ngoài hồng thủy ngập trời như thế nào, dù sao Phong Vân sau khi nghe tuyên bố kết quả xong, hắn liền logout.

. . .

Hoàn Quang lãnh địa, phủ thành chủ.

Lana không có việc gì đều sẽ tới đây đi một chuyến, muốn nhìn một chút xem Phong Vân có phải đang hoàn thành khảo hạch hay không.

Đồng thời trong lòng nàng cũng đang không ngừng cầu nguyện, cho Phong Vân có thể lấy được một thành tích tốt, nàng cũng không muốn nhìn thấy Phong Vân bị đào thải, vì như thế sẽ mất đi vị trí lãnh chúa, mà nàng, cũng sợ là rất khó để gặp lại đối phương được nữa.

Vừa nghĩ tới kết quả đáng sợ như vậy, trong lòng Lana một vạn lần không nguyện ý, nàng tự biết thân phận quá thấp, khó mà xứng với Phong Vân được.

Cho nên tâm nguyện lớn nhất trong lòng nàng chính là một mực đi theo Phong Vân, làm bạn với hắn, như vậy đã đủ rồi.

Mà khi trong lòng Lana lướt qua đủ loại suy nghĩ này, bỗng nhiên có một tiếng nổ vang, chỉ thấy cửa lớn dài đóng chặt kia, từ từ mở ra.

Lana quay đầu, lúc nàng nhìn thấy thân ảnh thon dài tự đại từ trong cửa đi ra ngoài, lập tức chạy gấp tới đó, tràn ngập vui sướng, "Cung nghênh lãnh chúa đại nhân trở về!"

"Ừm." Phong Vân nhìn về Lana, gật đầu nói.

"Không biết, lãnh chúa đại nhân ngài khảo hạch có thành tích như thế nào?" Lana nhịn không được dò hỏi.

"Tạm được, đã qua."

Phong Vân cũng không nhiều lời, dù sao bọn Lana cũng không hiểu nhiều chuyện, chỉ cần biết rằng mình không bị đào thải là được rồi, những cái khác không cần quan tâm.

Quả nhiên, thời điểm Lana nghe được Phong Vân nói hai chữ đã qua, trên mặt tràn đầy vui vẻ, kém chút nữa là đã khoa tay múa chân.

"Đúng rồi, ta có việc phải trở về tổng bộ Càn Nguyên Tông một chuyến, ngươi hay nói cho Clift một tiếng."

Phong Vân mở miệng nói.

Hắn vừa mới thu được bưu kiện tổng bộ Càn Nguyên Tông truyền đến, muốn hắn trở về để nhận ban thưởng cho vị trí đầu bảng.

Ban thưởng này Phong Vân cũng không để ý lắm, hắn để ý chính là hình chiếu của những nội môn đệ tử kia mà thôi.

Nhất là thiên phú Huyễn Đạo cùng thiên phú Linh Hồncủa Huyễn Đồng, còn có thiên phú Đao Đạo, cùng hai môn Đao Đạo chí cao kiacủa Di Đạo, đây đều là những đồ vật Phong Vân thèm cả, có thể nào bỏ lỡ được chứ!

"Minh bạch, lãnh chúa đại nhân."

Lana mặc dù rất không muốn Phong Vân vừa mới trở về lại phải rời đi nữa, nhưng nàng cũng sẽ không vi phạm mệnh lệnh của Phong Vân, lập tức gật đầu tuân mệnh nói.

"Ừm, vất vả cho ngươi."

Phong Vân vỗ vỗ bả vai nàng, sau đó lấy ra Phiêu Miểu Phi Thuyền, hóa thành một đám mây sương mù phóng lên tận trời, nhanh chóng biến mất ở trong vũ trụ tinh không.

Để lại Lana si ngốc nhìn qua.

. . .

Tổng bộ Càn Nguyên Tông, trên Thần Sơn cao nhất lớn nhất.

Hai vị phó tông chủ là Mang Nhai cùng Khố Lạc đi vào trước một tòa thần điện rộng lớn, cửa lớn thần điện mở ra, bọn họ trực tiếp đi vào trong đó.

Chỉ thấy bên trong còn có động thiên khác, lại là một mảnh chiến trường cổ lão, các loại thi thể nằm ngổn ngang, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc hoàn chỉnh hoặc không trọn vẹn, từng người tản ra khí tức khủng bố để cho vũ trụ cũng phải run rẩy, hiển nhiên khi còn sống đều là tồn tại có được chiến lực cái thế vô biên.

Đồng thời còn có vô số thần binh mục nát phiêu phù ở bốn phía, đao thương kiếm búa thuẫn và nhiều loại khác nhiều vô số kể.

Tất cả ở đây, là chiến trường cổ năm đó phát sinh ra đại chiến thảm thiết.

Mà ở chỗ sâu nhất trong cổ chiến trường, trên vô số thi thể, có một trương bảo tọa, phía trên ngồi ngay thẳng một đạo thân ảnh phong hoa tuyệt đại, mi tâm có quang hoa cửu sắc quanh quẩn, làm cho người khác không dám nhìn thẳng vào.

"Bái kiến tông chủ!"

Mang Nhai cùng Khố Lạc cũng không phải là lần đầu tiên đi tới nơi này, nhưng mỗi lần đến đây, đều là tâm thần kinh hãi, khó mà giữ vững được bình tĩnh.

Những thi thể này khi còn sống, chiến lực của mỗi một người đều không kém bọn hắn bao nhiêu cả, nhưng vẫn không địch lại vị tông chủ trước mắt này, bị một kích miểu sát!

Chiến trường cổ này chính là nơi năm đó phát sinh trận đại chiến cuối cùng ở Càn Nguyên Đại Thiên Vũ Trụ, cũng chính là từ một trận chiến này, tông chủ Càn Nguyên Tông nghịch thiên mà lên, lấy chiến lực vô thượng trấn áp hết thảy những kẻ không phục, chém hết chư vương.

Cuối cùng đóng đô ở Càn Khôn, quét ngang bát hoang Lục Hợp, nhất thống vũ nội, kết thúc thời đại hỗn loạn kéo dài vô số kỷ nguyên, đem Càn Nguyên Đại Thiên Vũ Trụ phát triển cho tới tình trạng cường thịnh như bây giờ.

Có thể nói là tuyệt thế yêu nghiệt từ cổ chí kim! Không ai có thể đứng ngang hàng được!

"Chuyện gì vậy?"

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng quanh quẩn giữa thiên địa, không có bất kì uy áp nào cả, nhưng lại làm cho lòng người sợ hãi khó kìm nén.

"Khởi bẩm tông chủ, lần khảo hạch nội môn này xuất hiện một vị thiên kiêu kiếm đạovô thượng, đệ tử này tên là Phong Vân, xuất thân từ Nhân tộc, trong hơn hai trăm năm ngắn ngủi đã đem ba môn Kiếm Đạo chí cao tu đến giai đoạn tiểu thành, đồng thời hoàn thành dung hợp. Chúng ta cho rằng, thiên phú của hắn rất có thể đã siêu việt Côn Địch năm đó rồi."

Mang Nhai thần sắc cung kính nói.

"Phong Vân sao, chính là tiểu gia hỏa cự tuyệt Thái Âm Chi Đạo của ta sao." Càn Nguyên Tông tông chủ hiển nhiên nhớ rõ đối phương, trong đôi mắt thuần trắng nở rộ băng hoa, "Lại quan sát thêm chút nữa, xem có được phong thá iĐạo Quân không."

"Đã rõ." Hai vị phó tông chủ gật đầu.

"Lại thêmthời gian một kỷ nguyên nữa, Càn Nguyên Đại Thiên Vũ Trụ chúng ta sẽ cùng Ma Giác Đại Thiên Vũ Trụ giao hội, đến lúc đó tất nhiên sẽ nhấc lên đại chiến kinh thế, hai người các ngươi đã là nửa bước Đạo Quân, cảnh giới cửu trọng thiên đỉnh phong rồi, thời gian một kỷ nguyên này, tranh thủ đột phá đến Đạo Quân chi cảnh đi."

Ánh mắt tông chủ Càn Nguyên Tông nhìn xuống, mở miệng nói.

"Chúng ta tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực, sau khi trở về sẽ lập tức bế quan!" Hai vị phó tông chủ cung kính ôm quyền nói.

"Ừm, đi thôi."

Mang Nhai cùng Khố Lạc gật đầu, chậm rãi thối lui.

Tông chủ Càn Nguyên Tông nhìn bọn họ đã đi xa, trong lòng nhẹ than thở, lấy tư chất của hai người bọn họ, nếu như không có cơ duyên quá lớn, muốn tiến vào Đạo Quân thực sự là rất khó khăn, xác suất không đến 0.0001% nữa.

Toàn bộ Càn Nguyên Đại Thiên Vũ Trụ, Đạo Quân mới chỉ có một mình nàng mà thôi.

Mà Ma Giác Đại Thiên Vũ Trụ, lịch sử đã lâu, hiển nhiên thực lực không chỉ có như thế.

"Đời sau có thiên phú cao tuyệt, chỉ có một mình Côn Địch, đáng tiếc đã vẫn lạc quá sớm rồi, bây giờ có Phong Vân này cũng không tệ, nhưng cuối cùng vẫn là xuất thế quá muộn. . ."

Tông chủ Càn Nguyên Tông nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức nhắm hai con ngươi lại, nơi này lại khôi phục yên lặng vạn cổ.

. . .

Tổng bộ Càn Nguyên Tông, Thông Thiên Kiếm Sơn.

Phong Vân dừng Phiêu Miểu Phi Thuyền ở đỉnh núi, khi phi thuyền của hắn dừng lại, đã phát hiện Thông Thiên Kiếm Chủ sớm ở trước cửa ra vào Kiếm Lư chờ hắn trở lại.

Sau khi nhìn thấy Phong Vân, Thông Thiên Kiếm Chủ nhẹ nhàng vọt tới, trong nháy mắt đã đi tới gần, ý cười trên mặt ngày càng nồng đậm.

"Gặp qua Kiếm Chủ." Phong Vân nhẹ nhàng hành lễ.

"Không không, là ta nên hành lễ mới phải, ta nên cám ơn ngươi, để cho Thông Thiên Kiếm Sơn ta giữ gìn được mặt mũi, cũng cho ta thở ra một ngụm ác khí, ha ha!"

Thông Thiên Kiếm Chủ nhớ tới chuyện cao hứng, biểu hiện trên mặt lập tức không kìm lại được, thoải mái cười to, thanh âm kia, chấn động trăm dặm.

Sắc mặt Phong Vân bất đắc dĩ, vị Kiếm Chủ này thật đúng là phóng khoáng, giống như Luyện Thể, mà không giống với tu kiếm chút nào. _

Bình Luận (0)
Comment