Chương 865: Về nhà làm ruộng nó không thơm không?
Thế giới trong cơ thể.
Thuộc tính đạo lực của Phong Vân, trọn vẹn hao phí hơn một năm thời gian, mới toàn bộ chuyển hóa hoàn tất.
Người khác đều là trong nháy mắt, hắn lại hao phí hơn một năm thời gian, chênh lệch này thực sự không cách nào tưởng tượng!
"Ầm ầm ——! !"
Giờ phút này, có thể rõ ràng trông thấy, thế giới trong cơ thể Phong Vân, thuộc tính đạo lực chuyển hóa thành biển Ngụy Đại Đạo, phát ra khí thế so với trước đó càng thêm bao la hùng vĩ!
Cả hai căn bản không phải cùng một đảng cấp!
Một giọt Ngụy Đại Đạo lực lượng liền có thể so với một mảng biển đạo lực! Cái này tuyệt không phải chỉ là nói suông!
Đương nhiên, đây là lấy Phong Vân để làm ví dụ, bởi vì hắn có được mười hệ thuộc tính đạo lực, khi đồng loạt chuyển hóa, chí ít cũng mạnh hơn gấp 10 lần, cho nên thuộc tính đạo lực cùng Ngụy Đại Đạo lực lượng của hắn mới có chênh lệch như vậy.
Người bên ngoài, sẽ không có loại đãi ngộ này, nhiều nhất cũng chỉ gấp hai ba lần thôi.
Hơn nữa, cho dù là tu giả cũng có đủ mười loại thuộc tính như Phong Vân, cũng gần như không thể giống như hắn, mười thuộc tính đồng thời đột phá, bởi vì chuyện này quá khó.
Căn cứ ghi chép, đại đa số tu giả có mười hệ thuộc tính, đều là đột phá lần lượt từng hệ, hơn nữa đều hao phí thời gian cực kỳ lâu.
Nào giống Phong Vân, chỉ dùng mười năm thời gian, hơn nữa còn là mười thuộc tính cùng lúc đột phá!
"Bán Đạo Quân nhất trọng thiên đỉnh phong. . ."
Phong Vân cảm ứng một chút cảnh giới của mình, vậy mà vừa đột phá đã trực tiếp đạt tới nhất trọng thiên đỉnh phong.
Việc này phải quy công cho tích lũy của chính hắn, đương nhiên, cũng có một phần do hắn có mười hệ Ngụy Đại Đạo.
Mặc dù mười hệ Ngụy Đại Đạo không hoàn toàn dung hợp lại với nhau, nhưng bởi vì thuộc tính tương dung, cho nên giữa mười hệ Ngụy Đại Đạo lẫn nhau vẫn có một chút liên hệ.
Mối liên hệ này hình thành một vòng luân hồi, dẫn đến giữa chúng có tác dụng xúc tiến lẫn nhau.
Cái gọi là Phong trợ Hỏa, Thổ sinh Mộc, chính là nói đạo lý này.
"Phương diện chiến lực, thông thường có thể so với bán Đạo Quân tứ trọng thiên đỉnh phong, nếu như át chủ bài ra hết, chống lại bán Đạo Quân ngũ trọng thiên đỉnh phong cũng không thành vấn đề."
Phong Vân tu luyện quá nhiều loại, mỗi một loại cũng phải cần người bên ngoài hao phí vô số thời gian đi nghiên cứu, tỉ như linh hồn, tỉ như thể chất, lại tỉ như Kiếm Đạo cùng Đao Đạo.
Những thứ này người bên ngoài tùy tiện học một loại, học đến chuyên sâu, đều có thể vượt cấp mà chiến.
Mà bây giờ những thứ này đều tập trung trên người Phong Vân, cho nên hắn có thể vượt nhiều cấp như vậy, cũng là bình thường.
Nếu như không thể vượt cấp, vậy cũng quá đần độn rồi.
Như vậy cũng đừng tu hành nữa, về nhà làm ruộng cho lành.
. . .
Sau đó.
Phong Vân đi ra khỏi phòng tu hành, đi vào đại điện trong phủ đệ.
Ở nơi đó, sớm có Trụ Vũ cùng Hắc Tê chờ sẵn.
Bọn họ nhìn Phong Vân, xem kỹ hồi lâu, trên mặt khi thì kinh động, khi thì than thở, khi thì lộ ra nét mừng.
Qua hồi lâu, Trụ Vũ cùng Hắc Tê ôm quyền thi lễ, "Chúc mừng chủ nhân tiến vào bán Đạo Quân cấp độ, Đạo Quân cảnh, đã không xa nữa rồi."
Nếu là người bình thường, hai người bọn họ tự nhiên không có khả năng nói câu này, nhưng đối với Phong Vân, lại hoàn toàn nói được.
Mười năm tiến vào bán Đạo Quân, hỏi ngươi biến thái hay không!
"May mắn mà thôi." Phong Vân tâm tình không tệ, tiện tay giả vờ khiêm tốn chút.
Trụ Vũ cùng Hắc Tê cố nén dục vọng muốn chửi bậy, quay đầu sang một bên, không muốn nói chuyện.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của Clift cùng Lana:
"Lãnh chúa đại nhân, Trần Quang phân bộ cùng vô tận tinh vực phân bộ, cùng với một vài thế lực khác đều tới xin gặp ngài? Muốn gặp không ạ?"
Ồ?
Phong Vân khẽ giật mình, những tồn tại này sao lại tới đây, chính mình có vẻ như không có qua lại gì cùng bọn hắn kia mà?
Nhưng hắn lập tức nghĩ đến, chỉ sợ là chính mình lúc trước đột phá gây ra động tĩnh quá lớn, kinh động bọn họ.
Nghĩ tới đây, Phong Vân liền mở miệng nói: "Để bọn hắn vào điện đón khách, ta lập tức sẽ qua."
"Vâng!"
Clift cùng Lana cung kính lui ra.
Phong Vân nhìn về phía Trụ Vũ cùng Hắc Tê, "Các ngươi đi không?"
Hai người đều lắc đầu, "Không, chúng ta lập tức lại muốn ra ngoài du ngoạn rồi."
"Xem ra các ngươi cuối cùng cũng đánh xong cờ rồi, cám ơn trời đất." Phong Vân cảm khái.
"Không, chúng ta là dự định chuyển sang nơi khác tiếp tục đánh cờ." Trụ Vũ vẻ mặt thành thật nói.
Phong Vân: ". . . ."
Hết thuốc chữa rồi, hai người này!
. . .
Bên này.
Khi Phong Vân đi vào điện đón khách, trong nháy mắt, chí ít có trên trăm đôi con mắt đồng thời nhìn về phía hắn.
Ở đây không ít tồn tại đều là lần đầu tiên nhìn thấy Phong Vân, không biết vì sao, chỉ là nhìn một cái, liền khó mà chuyển ánh mắt.
Đây là một Nhân tộc thanh niên thân hình thon dài, ánh mắt thâm thúy, cực kỳ khác với người bên ngoài, một thân áo giáp bạch kim, nhìn không ra mảy may chút khí thế cao ngạo kinh người, lại để lộ ra vẻ vân đạm phong khinh.
Nhìn qua rất bình thường, nhưng bên trong lại để lộ ra vẻ lạnh nhạt cùng thong dong, ngược lại sinh ra mị lực kỳ dị, chỉ cần nhìn qua một lần, liền khó mà quên được.
Nhất là một vài nữ quyến đi theo gia trưởng tới, sóng mắt lưu chuyển, mặt như đào hoa.
Các nàng vốn dĩ chỉ muốn kiến thức một chút vị vô thượng thiên kiêu trác tuyệt đứng đầu bảng nội môn đệ tử này, nhưng không nghĩ tới, chỉ mới nhìn một chút, đã không dời được mắt.
Phong Vân đi không nhanh, nhưng một bước rơi xuống, chớp mắt liền đi tới chủ vị trên điện.
Ở đây vô số cường giả, không thiếu người là bán Đạo Quân tứ trọng thiên, nhưng không có một ai có thể thấy rõ, không khỏi nhìn nhau hoảng sợ.
Thực lực thế này, đã vượt qua dự đoán của bọn họ, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hắn!
"Tham kiến phong lãnh chúa!"
Cơ hồ là vô ý thức, khi Phong Vân ngồi xuống bảo tọa vàng kim, các cao tầng cường giả đến từ phân bộ cùng thế lực kia đều không hẹn mà cùng đứng lên, hành lễ với Phong Vân.
Vốn dĩ với thân phận của bọn họ cũng không cần hành lễ với Phong Vân, đôi bên địa vị cơ hồ bình đẳng.
Nhưng biểu hiện của Phong Vân quá mức kinh diễm, tương lai đứng trong Càn Nguyên Tông bản bộ địa vị tất sẽ hết sức quan trọng, có thể nói tiền đồ bất khả hạn lượng, bọn họ sao có thể đánh đồng.
Tự nhiên phải sớm hạ thấp tư thái, cho đối phương lưu lại ấn tượng tốt.
"Không cần như vậy, chư vị khách khí rồi."
Phong Vân nhẹ giọng nói, giọng nói của hắn phảng phất mang theo một loại ma lực nào đó như gió xuân ấm áp, lập tức xuyên qua chỗ sâu trong tâm trí của tất cả các tồn tại ngồi đây, khiến bọn hắn vốn đang khẩn trương lập tức thư giãn hơn nhiều.
Loại biến hóa này đại bộ phận tồn tại không phát hiện được, chỉ có một vài cường giả am hiểu Linh Hồn Chi Đạo mới nhận ra, bọn họ trong lòng hoảng sợ, vị Phong Vân lãnh chúa này trên phương diện linh hồn chỉ sợ cũng đạt tới thành tựu cực cao!
Chí ít, không phải bọn họ có thể so sánh bằng!
"Đã sớm nghe nói Phong lãnh chúa kinh tài tuyệt diễm, lúc trước trong trận khảo hạch nội môn đệ tử kia, đã lấy phong thái uy nghi quét ngang tất cả, đoạt được vị trí đầu bảng, bây giờ càng là cường thế phá vỡ trói buộc mà vào bán Đạo Quân cấp độ, thật sự là tấm gương đáng ngưỡng mộ mà chúng ta cần học tập."
"Không sai, Phong lãnh chúa tương lai nhất định sẽ vô cùng xán lạn, chúng ta, ở chỗ này sớm chúc mừng Phong lãnh chúa!"
"Phong lãnh chúa, thần thái bừng bừng phấn chấn, anh hùng khí khái. . ."
". . ."
Khen ngợi xã giao đến từ hơn trăm thế lực, lập tức đều cùng nhau đổ dồn về phía Phong Vân, thực sự khiến người ta sắp tự mãn đến muốn bay lên trời rồi.
"Khụ khụ. . ."
Phong Vân ho nhẹ một tiếng, đè xuống trận ồn ào này của đám người, mở miệng nói: "Vẫn tạm, tạm thôi, ai cũng giống nhau, giống nhau cả."
Nhìn như khiêm tốn, bất quá biểu hiện trên mặt hắn sớm đã nói rõ hết thảy.
Rất hiển nhiên, hắn chỉ đang giả vờ thế thôi.
Các cao tầng của hơn trăm thế lực rất muốn trợn trắng mắt, nhưng lại không dám, chỉ có thể lộ ra một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép.
Ngài, vui vẻ là được rồi.