Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 885 - Chương 885: Không Lùi, Chết!

Chương 885: Không lùi, chết! Chương 885: Không lùi, chết!

Chương 885: Không lùi, chết!

Tiếng cười điên cuồng quanh quẩn giữa thiên địa. Trên không trung, phía trên lưng một linh thú to lớn, một thanh niên áo tím đứng thẳng, dáng vẻ khá anh tuấn, chỉ là tà khí trên hai đầu lông mày lại phá hỏng chỉnh thể, khiến cho hắn nhìn qua có chút tà dị.

"Từ nay về sau, Dương Thiên Phái này, sẽ thuộc về bản đại nhân!"

Giọng nói điên cuồng phách lối quanh quẩn, theo giọng nói này của hắn, uy áp vô hình tràn ngập ra, trong khoảnh khắc đã bao phủ toàn bộ hẻm núi.

Trong Dương Thiên Phái chỉ còn lại mười mấy đệ tử, đều nhao nhao bừng tỉnh khỏi trạng thái tĩnh tọa, bọn họ từng người sắc mặt trắng bệch, rõ ràng cảm nhận được một cổ uy áp khổng lồ từ không trung đè xuống, tựa như lúc nào cũng có thể xoắn nát bọn họ.

"Ninh Ti!"

Kim Thanh nhìn thấy thanh niên áo tím đứng trên lưng Linh Thú trên không trung, cắn môi dưới, trong mắt đầy vẻ khuất nhục, "Kim Thanh ta cho dù chết, cũng sẽ không khuất phục ngươi!"

Nàng rõ ràng lộ rs dáng vẻ quyết tâm thề sống chết đến cùng, hiển nhiên là muốn liều mạng.

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói bình tĩnh truyền vào trong tai nàng, "Lui ra."

Vẻn vẹn hai chữ, lại như thiên lôi cuồn cuộn quanh quẩn trong đầu Kim Thanh, khiến nàng vô ý thức lui ra phía sau mấy bước.

Phong Vân tay cầm chuôi đao, ánh mắt không hề bận tâm, ngẩng đầu nhìn thanh niên áo tím trên không trung.

Hiển nhiên, hai chữ 'Lui ra' này là nói với thanh niên mặc áo tím kia.

Thiên khung.

Thanh niên mặc áo tím kia nghe hắn nói như thế, thần sắc lập tức âm trầm xuống, hắn vốn là đệ tử chân truyền của Quy Nguyên Tông, địa vị cực cao, thiếu niên tay cầm đao kia trong cảm giác của hắn chỉ là hạng người qua quýt tầm thường, lại dám nói chuyện với hắn như vậy.

Lúc này, hắn cười lạnh một tiếng, "Không lùi lại thì sao?"

"Không lùi, chết."

'Chết' chữ vừa ra, sau một khắc, Phong Vân nắm chặt chuôi đao khẽ động tay phải.

"Keng!"

Một tiếng kiếm rít vang, đột nhiên lao lên!

Lúc này, thiên địa vẫn còn mờ mịt, nhưng theo sau tiếng kiếm rít này, một vòng đao quang xông ngược lên, sáng chói vô lượng, thành nguồn sáng duy nhất giữa thiên địa!

PhỤt!

Tốc độ quá nhanh, lóe lên một cái rồi biến mất.

Tiếp theo, cự thú cùng thanh niên áo tím trên không trung, trực tiếp cứng ngắc ở nơi đó, giống như là bị thời gian ngưng kết lại vậy.

Thanh niên mặc áo tím kia trong mắt còn nguyên vẻ chấn kinh cùng không dám tin, ngơ ngác đứng ở nơi đó.

"Xoạt!"

Bên ngoài đại điện, Phong Vân thu đao, lập tức quay người một lần nữa bước vào trong cung điện, chỉ còn lại Kim Thanh cùng nữ tử thanh tú đầy mặt ngây ngốc đứng tại chỗ.

Một giây sau, trong ánh mắt hoảng sợ của toàn bộ đệ tử Dương Thiên Phái, chỉ thấy cự thú cùng thanh niên áo tím kia một phân thành hai, cơn mưa máu văng ra đầy trời, từ trên không trung rơi xuống phía dưới, chìm sâu vào mặt đất, gây nên từng trận nổ vang.

Hết thảy mọi chuyện này, cũng chỉ phát sinh trong chớp mắt ngắn ngủi!

Giết chết!

Thanh niên áo tím Ninh Ti, cho đến tận lúc chết, đều không thể tin được, chính mình lại bị một đao giết gọn!

. . .

Lúc này, bầu trời bởi vì bị một đao kia của Phong Vân chém vỡ tầng mây, có từng tia sáng vàng kim từ phía trên trút xuống, rơi xuống trên thân Phong Vân cực kì chói mắt. Cảnh tượng này sâu sắc khắc vào đáy mắt Kim Thanh. . .

Trên thực tế, không chỉ nàng, các đệ tử Dương Thiên Phái vừa chạy tới, cũng đều thấy cảnh này, tựa như hình tượng vĩnh hằng mà bọn hắn khó mà quên được.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh từng nhịp hô hấp càng ngày càng nặng, bọn họ nhìn nhau, ai nấy đều tâm thần chấn động.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, bọn họ từ tuyệt vọng cho tới chấn kinh, tâm thần biến hóa quá nhanh, cho tới lúc này, bọn họ vẫn có cảm giác như đang mơ.

"Hắn, hắn là ai! !"

"Vị tiền bối này vì sao lại giúp Dương Thiên Phái chúng ta!"

"Nháy mắt giết chết bán Đạo Quân tam trọng thiên Ninh Ti, hắn, hắn đến cùng có tu vi gì!"

Từng tiếng kinh hô lần lượt vang lên, mang theo vẻ kinh hãi.

"Đây là một vị tông môn trưởng lão của Dương Thiên Phái ta năm xưa đi ra ngoài, bây giờ, hắn tu vi tiến nhanh nên vừa mới trở về!"

Kim Thanh sau cơn rung động, lập tức kịp phản ứng, nói khẽ.

Đồng thời trên mặt nàng lộ ra nụ cười mỉm, nụ cười mỉm này, từ sau khi bậc cha chú của nàng chết đi đến bây giờ, đã không còn xuất hiện nữa.

Nàng hé miệng cười, tựa như đóa hoa nở rộ, tỏa ra phong thái mê người kì lạ.

Các đệ tử nhìn qua bóng lưng Phong Vân biến mất sau đại điện, ngắn ngủi vài giây yên tĩnh trôi qua, sau đó chợt bộc phát ra tiếng hoan hô kịch liệt.

Không nghĩ tới trong tông môn của bọn họ còn có cường giả như vậy, lần này, Dương Thiên Phái có hi vọng rồi!

. . .

Cho những đệ tử kia lui ra, Kim Thanh cùng nữ tử thanh tú nhanh chóng tiến vào đại điện, hai nàng lúc này không còn tâm tình tùy ý như trước đó nữa, mà mang theo chút khẩn trương.

Thậm chí, hai nàng đều có thể rõ ràng nghe được trái tim mình, đang nhanh chóng nhảy lên.

Thân thể khẽ run đi vào điện, đoạn đường bình thường đã đi qua ngàn vạn lần, lúc này lại vô cùng dài.

Thật vất vả đi tới gần, Kim Thanh nhìn Phong Vân đứng ở trên đài cao giữa cung điện, há hốc mồm, muốn nói cái gì, nhưng lại phát hiện cái gì đều nói không ra.

Lúc này, Phong Vân nhìn sang, bình tĩnh nói: "Về sau ta sẽ tọa trấn Dương Thiên Phái, mọi việc không đáng ngại."

Bình thản lại ẩn chứa sự tự tin vô cùng.

"Còn có, tòa cung điện này ta cũng trưng dụng, lui ra đi."

Sau khi nói xong, Phong Vân liền xếp bằng trên bồ đoàn, hơi khép hai con ngươi, hoàn toàn không có ý để ý Kim Thanh cùng nữ tử thanh tú kia.

Kim Thanh thấy thế, chỉ có thể mang theo nữ tử thanh tú lui ra ngoài.

. . .

Bên ngoài.

Nữ tử thanh tú nhỏ giọng nói: "Sư tôn, hắn cũng quá cao lãnh rồi, hoàn toàn không để ý tới chúng ta, nhất là sư tôn ngài, đối mặt với nữ tử xinh đẹp như ngài, vậy mà hắn lại thờ ơ."

"Ngươi hiểu cái gì, đây mới thực sự là tu giả, giữ vững đạo của mình, không đoạt vật ưa thích của người, không vì nỗi buồn của kẻ khác mà buồn phiền, mặc cho thương hải tang điền, phấn hồng vờn quanh, sợ là đều không chút dao động."

Kim Thanh lắc lắc đầu nói.

Nàng từng nghe phụ thân nàng nói qua, đây mới thực sự là tu giả, cái gọi là danh lợi, trong mắt loại người này không đáng một đồng.

Bọn họ truy cầu chỉ là đạo của mình, là con đường đỉnh phong chân chính.

Về phần những tồn tại danh dương thiên hạ kia, theo bọn hắn nghĩ, cũng chỉ là một đám người đáng thương ngay cả danh lợi đều không bỏ xuống được mà thôi.

"Sư tôn, vị tiền bối này giết chết Ninh Ti, chỉ sợ không bao lâu nữa, cường giả Quy Nguyên Tông đánh đến nơi. . ."

Nữ tử thanh tú đầy mặt lo lắng nói.

Kim Thanh nghiến chặt hàm răng, "Đây là do Ninh Ti chính mình muốn chết, tự tiện xông vào môn phái người khác, chết không có gì đáng tiếc!"

. . .

Tại một ốc đảo trên hoang mạc cách Dương Thiên Phái mấy tỷ năm ánh sáng.

Nơi này có núi xanh sừng sững đứng vững, làn khói nhạt lượn lờ, mỗi một ngọn núi đều có thác nước cao vạn trượng rủ xuống, tóe lên từng đợt khói mỏng, nước biếc quấn núi mà chảy, nơi đây thanh thúy tươi đẹp mà mỹ lệ.

Nếu là ở nơi khác, cảnh sắc như vậy không tính là gì.

Nhưng ở hoang mạc lại rất ít gặp được, khắp nơi đều là cát đá, không có một ngọn cỏ, phong cảnh sơn thủy hữu tình này, hệt như tiên cảnh.

Một bia đá to lớn đứng dựng thẳng ở bên ngoài, bên trên khắc rõ ba chữ lớn 'Quy Nguyên Tông'!

Bình Luận (0)
Comment