Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 915 - Chương 915: Không Ngừng Bị Tiên Thi!

Chương 915: Không ngừng bị tiên thi! Chương 915: Không ngừng bị tiên thi!

Chương 915: Không ngừng bị tiên thi!

"Ngươi, ngươi thắng."

Người mặc ngân y mặc dù vô cùng chấn kinh, nhưng cũng không thể không tiếp nhận hiện thực này, hắn đã bị đánh bại, còn bị đánh bại nhanh như vậy, khiến chính hắn đến bây giờ vẫn còn đang chóang váng.

Mà sau khi hắn nói ra câu này, chỉ thấy trên không trung lại lần nữa xuất hiện một cái vòng xoáy.

Phong Vân khẽ gật gật đầu với người mặc ngân y, một bước bước vào bên trong, biến mất không thấy gì nữa.

Mà sau khi Phong Vân rời đi không lâu, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở đây, chính là người huyết sắc lúc trước kia.

Hắn vừa đi đến nơi này, liếc mắt liền thấy người mặc ngân y đứng ở nơi đó, bèn đi lên phía trước hỏi: "A? Nhị ca, người khiêu chiến kia còn chưa tới chỗ này của ngươi sao? Tốc độ của hắn hẳn sẽ không chậm như vậy chứ."

"Hắn đã tới rồi, lại vừa mới đi."

Người mặc ngân y tỏ ra cực kỳ phức tạp mà nói.

"Đi rồi ư? Quả nhiên là thất bại sao?" Người huyết sắc kia lắc đầu nói, cảm thấy có phần đáng tiếc, thật vất vả mới có một vị Kiếm Đạo thiên kiêu đi vào, còn chưa đủ tư cách sao?

"Không, hắn vừa mới đánh bại ta, đã tiến về cửa ải kia của đại ca rồi."

"Ồ, đánh bại nhị ca ngươi rồi. . . Cái gì? Đánh bại nhị ca ngươi rồi á!"

Người huyết sắc kia vô ý thức tiếp lời, sau đó hắn liền kịp phản ứng, đầy mặt kinh dị nhìn người mặc ngân y, "Hắn đến nơi nơi này, cũng chỉ mới hơn một phút đồng hồ thôi kia mà!"

"Đúng, ngươi không tính sai đâu, hắn chỉ dùng hơn một phút đồng hồ đã đánh bại ta, thậm chí, hắn ngay cả kiếm cũng chưa từng rút ra nữa."

Người mặc ngân y cười khổ một tiếng, đây cũng quá làm cho người ta chịu đả kích rồi đấy.

Hí ——! !

Người huyết sắc kia hít vào khí lạnh, cảm giác toàn thân thể đều chấn động mãnh liệt, hơn một phút đồng hồ đã đánh bại nhị ca! ? Cái này mẹ nó là trâu bò đến mức nào đây hả!

"Đây là quái thai từ nơi nào đến vậy hả!"

Người huyết sắc kia lẩm bẩm nói.

"Ai biết đâu? Nơi này đã rất nhiều rất nhiều năm chưa từng có người khiêu chiến tới rồi, ai mà ngờ, vừa đến đã là một tên biến thái như vậy!" Người mặc ngân y hiện tại đã triệt để tự bế.

Vốn dĩ hắn ở chỗ này đợi qua vô tận tuế nguyệt đến mức cực kì nhàm chán, thật vất vả mới có một người khiêu chiến tới đây, hắn còn chuẩn bị kỹ càng để đùa vui một phen, hành hạ đối phương cho thoải mái.

Nhưng mà kết quả là, kẻ bị hành hạ lại là chính hắn!

"Đi nào, hắn sắp đi khiêu chiến đại ca, chúng ta đi quan chiến!" Lúc này, bên cạnh người huyết sắc chợt nhớ tới cái gì, tranh thủ thời gian mở miệng nói.

"Ừm, cùng đi nào."

Lúc này, người mặc ngân y cùng người huyết sắc biến mất tại chỗ, rời khỏi nơi này.

. . .

Một tầng thế giới thần bí.

Nơi này là một thế giới núi lửa, liếc nhìn qua, khắp nơi đều là núi lửa cao lớn nguy nga.

Những núi lửa này đều đang dâng lên dung nham hừng hực, làm cho nơi này hoàn toàn biến thành một mảnh thế giới đỏ thẫm nóng bỏng, dù là đại địa, hay là không trung, đều tràn ngập sắc lửa đỏ rực nồng đậm.

Mà tại chỗ sâu trong thế giới núi lửa này, có một tòa Thần Điện cổ xưa. Thần Điện toàn thân đỏ rực, hình tam giác ngược, mặt ngoài khắc rõ các đồ án kỳ dị.

Trên đỉnh Thần Điện, đang đứng một bóng người khôi ngô cao lớn.

Hắn trầm mặc đứng ở nơi đó, hai tay chống một thanh đại kiếm đỏ rực, giống như là một pho tượng, ánh mắt sắc bén vô cùng khiếp người, phảng phất như chỉ cần bị nó nhìn một cái, liền giống như cả thế gian đều là địch vậy.

Ầm! Ầm!

Ngay lúc này, không gian xuất hiện hai gợn sóng, trước mặt người khôi ngô cao lớn này bỗng xuất hiện hai bóng người, chính là người mặc ngân y cùng người huyết sắc kia.

"Đại ca." Người huyết sắc cùng người mặc ngân y đều mở miệng gọi.

"Ừm." Tồn tại khôi ngô kia gật đầu, "Sao các ngươi lại đến chỗ của ta?”

"Đại ca, chắc hẳn ngươi cũng cảm giác được có người khiêu chiến đến đây chứ." Người huyết sắc nói.

"Đương nhiên, cho nên ta mới thấy kỳ quái sao các ngươi lại đến chỗ của ta chứ, chẳng lẽ hắn thất bại rồi à? Ngay cả cửa thứ nhất đều không xông qua nổi?" Tồn tại khôi ngô kia nghi ngờ nói.

"Không, hắn thông qua rồi."

Bên cạnh người mặc ngân y mở miệng, ngữ khí đắng chát vô cùng, "Trước mắt hắn đang đi về chỗ này của đại ca đấy."

Hả?

Tồn tại khôi ngô nghe nói như thế, thần sắc chấn động, hắn quay đầu nhìn người mặc ngân y, "Ta nhớ hắn mới vừa tiến vào không bao lâu đi, thời gian ngắn như vậy đã đánh bại cả ngươi và tam đệ rồi ư! ?"

"Vâng." Người mặc ngân y cảm giác vết thương của mình lại bị đâm thêm một lần, tâm tính muốn nổ tung.

"Nhưng mà ta có một việc vẫn cảm thấy rất nghi hoặc, rõ ràng hắn cũng chỉ nắm giữ Đế Kiếm Kiếm Đạo giống như ta, cũng là đại thành cấp độ, vì sao mà ta lại bị hắn nghiền ép chứ?"

Người mặc ngân y nhịn không được nói ra.

"Ta cũng vậy, ta cùng hắn cũng đều là Sát Kiếm Kiếm Đạo đại thành, nhưng kết quả đến khi giao đấu, cũng là ta bị hắn nghiền ép." Người huyết sắc kia cũng lập tức nói ra.

Tồn tại khôi ngô nghe vậy, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên hư không nơi xa truyền đến một vòng gợn sóng, trong chốc lát, hình thành một vòng xoáy.

Tiếp theo, một bóng người thon dài từ trong đó đi ra.

"Khí tức sinh mệnh thật trẻ tuổi, hơn nữa, còn là Nhân tộc!"

Tồn tại khôi ngô nhìn về phía Phong Vân trước tiên, trong mắt hừng hực chiến ý, "Vô tận kỷ nguyên tuế nguyệt trôi qua, rốt cục đã có một người khiêu chiến kinh tài tuyệt diễm tới đây rồi sao?"

Hắn rõ ràng có thể cảm giác được khí tức thần bí khó lường quanh quẩn trên người Phong Vân kia, ngay cả hắn đều cảm thấy kinh hãi, đủ để thấy, thiên phú cùng tạo nghệ của đối phương trên phương diện Kiếm Đạo, tuyệt đối rất cao!

Nghĩ đến đây, tồn tại khôi ngô khẽ quát một tiếng, "Ta tên 'Đế', am hiểu Kiếm Đạo, Tuyệt Kiếm, đánh bại ta, có thể nhận được Kiếm Đạo truyền thừa!"

Nói rồi, hắn hóa thành một vệt lưu quang, nhanh chóng phóng lên bầu trời, xa xa đối lập với Phong Vân.

"Rốt cục cũng đi đến cửa ải cuối cùng rồi sao?"

Phong Vân thấp giọng thì thào, chỉ cần đánh bại khôi lỗi trước mắt này, ba môn chí cao Kiếm Đạo còn lại chính là của hắn rồi.

"Tiếp kiếm!"

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đánh vỡ dòng suy nghĩ của hắn, tồn tại khôi ngô huy động đại kiếm trong tay, dùng phong thái khai thiên tích địa chém về phía Phong Vân.

Một kiếm này, trong cảm giác của Phong Vân, ẩn chứa tám hệ thuộc tính!

Uy năng bạo tạc, phảng phất như không gì có thể cản.

Nhưng mà, tại trong mắt Phong Vân, vẫn như cũ có sơ hở, mặc dù không rõ ràng như người mặc ngân y cùng người huyết sắc kia, nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Keng!

Hai mắt Phong Vân bỗng nhiên bắn ra hai vệt kiếm quang, cuồn cuộn hung hăng, giờ khắc này, cả thế giới này đều tối sầm lại, đáng sợ vô cùng.

Vậy mà ngăn cản lại một kiếm khủng bố vừa rồi của tồn tại khôi ngô kia!

"Ngăn cản được! Chỉ dùng kiếm quang trong hai mắt bắn ra liền ngăn cản được một kiếm của đại ca!"

Nơi xa, người mặc ngân y cùng người huyết sắc không thể tin nổi mà thấp giọng hô lên.

"Quả nhiên lợi hại!"

Tồn tại khôi ngô chợt khựng lại, đây mặc dù không phải một kích toàn lực của hắn, nhưng cũng đến bảy tám phần, thế mà bị kiếm quang trong mắt tên nhóc Nhân tộc này ngăn lại!

"Tiếp lấy một kiếm mạnh nhất của ta!"

Tồn tại khôi ngô nâng đại kiếm lên quá đỉnh đầu, trong chốc lát, lực lượng của toàn bộ thế giới đều tụ tập lên trên đại kiếm, những núi lửa kia cũng đều trong khoảnh khắc vỡ nát, từ bên trong có mười hư ảnh cự kiếm bay vọt ra, cũng dung nhập vào kiếm này.

"Ầm ầm!"

Trong chốc lát, đại kiếm u lam hào quang đại thịnh, tản ra khí tức khiến chư thiên đều run rẩy, đảo loạn Hỗn Độn vô biên!

"Tuyệt Kiếm, mười hệ!"

Tồn tại khôi ngô thầm quát lớn một tiếng, phảng phất như một vòng vô thượng Thần Nhật treo trên cao, đạt tới trạng thái óng ánh lóa mắt nhất trong đời. Người mặc ngân y và người huyết sắc từ xa nhìn đến ngây người.

Nhưng mà, đúng lúc này, hết thảy đều đột nhiên thay đổi, biểu lộ kinh ngạc cảm thán của hai người bọn họ đều ngưng kết lại ngay trên mặt.

Bình Luận (0)
Comment