Chương 923: Hạt giống tuyệt vọng!
Trên tinh cầu sinh mệnh hoang vu cô quạnh.
Phong Vân ngồi xếp bằng ở đây, sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn lập tức phát động huyễn thuật vô thượng.
Oanh!
Khi hắn thôi động thiên phú huyễn đạo, trong đầu lâp tức nổ vang một tiếng.
Trong nháy mắt, huyễn cảnh vô hình truyền ra, mê mang mù mịt như ảo mộng, bao trùm hắn.
“Sau đó, phong ấn!”
Trong lòng Phong Vân thầm nói một tiếng, phong ấn tu vi và ý thức của mình, để ý thức linh hồn nhập vào huyễn cảnh.
“Đợi thành quả...”
Sau khi phun ra chữ cuối cùng, Phong Vân hoàn toàn lâm vào yên lặng, dung nhập vào trong huyễn cảnh.
...
Đây là một thôn núi nhỏ, nơi xa có một dòng suối, dòng suối rất thanh tịnh, mơ hồ nhìn thấy cá nhỏ đang bơi, thỉnh thoảng còn nhảy lên mặt nước.
Bên cạnh là một rừng trúc, lá trúc rậm rạp, xanh um tươi tốt.
Một thiếu niên trên đầu có hai sừng đang đứng ở đây, trên người mặc quần áo vá, nhìn khuôn mặt, lại có mấy phần tương tự Phong Vân.
“Hai lượng, hai lượng!” Nơi xa, có một người phụ nữ cất cao giọng hét lên.
“Đây ạ, mẹ.” Thiếu niên cũng cao giọng đáp.
Đây là con trai của một người thợ săm, lúc nhỏ đã theo phụ thân lên núi săn bắn, sau đó lại thích một cô gái nhà giàu, nhưng gia tộc cô gái lại không nhìn trúng hắn, trong một lần phụ thân hắn lên núi săn bắn, đã mất mạng, sau đó một mình thiếu niên lên rừng...
Dần dần, dựa vào trí thông minh trời sinh, hắn đã nghĩ ra cách săn bắn hiệu quả, dần tích lũy tiền, dựa vào kỹ thuật săn bắn mà càng ngày càng phát đạt, thiếu niên trở thành một nhân vật lớn trong đám thợ săn nơi đó, dưới trướng có không ít thợ săn, gia tộc của cô gái lại chủ động gia nhập...
Đây là thế giới không có người tu hành, một thế này Phong Vân là thợ săn, thời thiếu niên khốn khó, trung niên thành người giàu có một phương, lúc già thế lực tan rã, xảy ra đủ loại chuyện tuyệt vọng bi phẫn.
Thế này Phong Vân lại trở thành một hiệp khách tuyệt thế, hắn là thiên hạ đệ nhất, thực lực không thể tưởng tượng được.
Hắn từ hải ngoại phiêu bạt trở về, muốn tìm kiếm cha mẹ ruột.
Năm đó cha mẹ hắn bị kẻ thù truy sát, bất đắc dĩ mới vứt bỏ hắn.
Dựa theo trí nhớ hồi nhỏ, cuối cùng hắn cũng tìm được địa chỉ của cha mẹ ruột, kết quả lại khiến hắn tuyệt vọng, nơi này đã sớm trở thành một nghĩa địa chất đầy xương cốt trắng...
Phong Vân trở thành học trò của một y quán, dốc lòng đi theo đại phu của y quán học tập, trải qua những ngày tháng vô cùng yên tĩnh.
Sau đó, hắn dựa vào tư chất và thiên phú cao, trở thành thầy thuốc trẻ tuổi nhất trong y quán, ông chủ y quán còn gả con gái cho hắn.
Lúc thanh danh hắn vang dội, các thầy thuốc khác bắt đầu ghen tỵ hắn, liền hợp lại mưu hại hắn...
Một thế này Phong Vân là ma đầu...
Mục tiêu duy nhất trong lòng hắn là xưng bá thiên hạ, thống nhất thế giới, khiến tất cả mọi người phải nghe theo mệnh lệnh của hắn, tôn sùng hắn.
Thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết!
Hắn bắt đầu quãng thời gian làm ma đầu, thành lập thế lực một phương, sau đó không ngừng mở rộng, tiêu diệt chiếm lĩnh các thế lực khác.
Cứ như vậy, hắn trở thành đại ma đầu đứng đầu ma đạo.
Cuối cùng các thế lực chính đạo liên hợp, toàn bộ thiên hạ đều chống lại hắn.
Một thế lại một thế qua đi.
Mỗi một thế, Phong Vân đều trải qua cục diện tuyệt vọng, cho dù là chính phái, ma đầu hay người bình thường, kết quả cuối cùng đều đi vào con đường tuyệt vọng.
Những thế giới huyễn cảnh này, giống như đều lần lượt trọng sinh vậy.
Bởi vì Phong Vân tự phong ấn chính mình, cho nên tuyệt đối chân thực, ít nhất, trong cảm giác của ý thức linh hồn, thì không khác gì đầu thai chuyển thế.
Cứ như vậy, một thế lại tiếp một thế, thời gian bên ngoài cũng bất tri bất giác trôi qua.
Chớp mắt, hai vạn năm yên lặng trôi qua.
Trên tinh cầu hoang vu cô quạnh, Phong Vân đã ngồi xếp bằng hai vạn năm, chưa từng động đậy, trên người bám đầy hạt bụi nhỏ, giống như một pho tượng cổ xưa, vĩnh hằng bất hủ.
Ong!
Lúc này, Phong Vân đang khoanh chân ngồi đó, bỗng nhiên quanh người tràn ra một loại khí tức huyền diệu, giống như có gì đó sinh ra.
Trong huyễn cảnh, mỗi thế của Phong Vân đều đối diện với cục diện tuyệt vọng, hắn đã trải qua các cung bậc cảm xúc yêu hận tình cừu, ngọt bùi cay đắng.
Ngay từ đầu, hắn còn không hiểu được, nhưng dần dần, trải qua rất tnhiều tình cảnh tuyệt vọng trong đời người, hắn đã bắt đầu hiểu.
...
“Đại sư, vạn trượng trần hồng ta đã chán ghét và tuyệt vọng, nguyện dấn thân vào sa môn, xin đại sư thành toàn!”
Trước một ngôi chùa, một thanh niên mặc áo đen quỳ gối bên ngoài, cung kính nói với một lão hòa thượng.
“A di đà phật, thí chủ đã quyết tâm, tự nhiên lão nạp sẽ không cự tuyệt.” Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, nói.
Nhưng mà, đúng vào lúc này...
Ầm ầm!
Cả thế giới bỗng nhiên rung động, một giọng nói vô hình quanh quẩn trong đầu người thanh niên mặc áo đen.
“Tỉnh lại!”
Thanh niên mặc áo đen khẽ giật mình, lập tức đứng lên, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt lướt qua lão hòa thượng đối diện đang kinh ngạc và ngôi chùa, núi sông... gần đó. Toàn bộ thế giới đều nằm trong ánh mắt hắn.
“Luân hồi từng thế, cuối cùng cũng phải kết thúc.” Thanh niên áo đen nhẹ nhàng nói.
...
Ầm ầm!
Một giây sau, cả thế giới hoàn toàn sụp đổ, thế giới huyễn cảnh bị tiêu diệt.
Cảnh tượng trước mắt Phong Vân thay đổi, hắn vẫn ngồi khoanh chân trên tinh cầu hoang vu cô quạnh như trước.
Giờ khắc này, trong ý thức hải của hắn đang xảy ra thuế biển.
Oanh!
Một cỗ lực lượng vô hình tràn ra, lộ ra cảm giác tuyệt vọng và bi thương quấn quanh Phong Vân, đó là lực lượng linh hồn từ sâu trong nguồn gốc, có thể ảnh hưởng đến thần hồn bên ngoài.
Trong ý thức hải.
Ảo ảnh và hiện thực giao nhau, lực lượng tuyệt vọng quanh quẩn ở đây, hình thành một hạt giống.
Hạt giống này, chính là ‘Hạt giống tuyệt vọng’ cần thiết để tu hành Tuyệt Vọng Kiếm Đạo.
Mà cái này, cũng mang ý nghĩa, Tuyệt Vọng Kiếm Đạo của Phong Vân chính thức đạt đến giai đoạn nhập môn, cũng là giai đoạn khó khăn nhất.
Chỉ cần bước qua giai đoạn đầu tiên đầy gian nan này, thì tiểu thành và đại thành sau đó sẽ không có vấn đề, chỉ cần hấp thu lượng lớn lực lượng tuyệt vọng, thì có thể khiến ‘Hạt giống tuyệt vọng’ này nở hoa kết trái.
“Tốn hai vạn năm, cuối cùng mới ngưng tụ được ‘Hạt giống tuyệt vọng’ này.”
Phong Vân than thở.
Mặc dù lực linh hồn của hắn cường đại như vậy, nhưng cũng suýt nữa đã lâm vào huyễn cảnh, không thể kiềm chế được.
Trong huyễn cảnh, hắn đã trải qua bao nhiêu thế, bao nhiêu nhân sinh, nào là chính đạo, tà đào, nào là phàm nhân , nông dân, thổ phỉ, cao thủ ẩn thế, tú tài đọc sách, quan to, hoàng đế, yêu quái...