Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 937 - Chương 937: Hằng Vũ Chí Tôn Bị Một Bầu Rượu Chấn Kinh!

Chương 937: Hằng Vũ Chí Tôn bị một bầu rượu chấn kinh! Chương 937: Hằng Vũ Chí Tôn bị một bầu rượu chấn kinh!

Chương 937: Hằng Vũ Chí Tôn bị một bầu rượu chấn kinh!

Điện đường hậu viện, cảnh sắc lịch sự tao nhã.

Ở giữa hoa rơi rực rỡ, Hằng Vũ Chí Tôn ngồi ở trước bàn đá, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi quen thuộc đối diện kia, trên mặt cảm thán than thở, "Ngươi vừa đi hơn mười vạn năm mà thôi, ta vẫn nghĩ là ngươi chưa trở về được đâu?"

"Thế nào như vậy được, nơi này là cố hương của ta, lúc ta ở bên ngoài tu luyện, thời thời khắc khắc đều tâm niệm về nơi đây."

Phong Vân mỉm cười nói.

Hắn lập tức hớp một ngụm rượu, phát hiện hương vị không quá ổn, lông mày có chút nhăn lại.

Hằng Vũ Chí Tôn đối diện nói: "Thế nào, đây chính là rượu Chí Tôn do ta tỉ mỉ ủ chế, áp dụng Linh Túy vũ trụ trân quý nhất đểủ chế mà thành, nhiều năm như vậy, cũng chỉ còn một bình mà thôi, nếu không phải ngươi đến, ta còn không lấy ra được đâu."

Phong Vân nhẹ nhàng cười cười, "Vậy thì ta thật đúng là có phúc."

Sau khi uống xong rượu trong chén, Phong Vân từ trên ghế đứng lên, nói vớiHằng Vũ Chí Tôn: "Ta không ở lại thêm nữa, phải trở về nhìn tộc đàn của ta, cùng người thân của ta đây, không quấy rầy nhiều nữa."

"Ừm, có thời gian lại tụ họp tiếp." Hằng Vũ Chí Tôn gật đầu, biểu thị không sao.

Phong Vân chuẩn bị rời đi, bất quá hắn giống như là nghĩ đến cái gì đó, bàn tay vung lên, lập tức, một bầu rượu tinh xảo xuất hiện trên bàn, "Rượu này là ta từ bên ngoài mang về, xem như cho ngươi làm lễ gặp mặt, đúng rồi, nhớ là uống ít một chút, cứ như vậy đi, ta đi đây."

Sau khi nói xong, Phong Vân liền một bước phóng ra, đi ra điện đường, nhanh chóng biến mất.

Hằng Vũ Chí Tôn đưa mắt nhìn Phong Vân rời đi, sau đó ánh mắt của hắn liền rơi vào trên bầu rượu trước mắt, ánh mắt động một chút, "Rượu mang về từ bên ngoài sao? Ta nếm thử một chút."

Hắn lập tức cầm bầu rượu lên, rót cho mình một ly.

So với rượu bình thường mà hắn thấy hoàn toàn không giống nhau, vậy mà hiện ra thất thải sắc, xán lạn vô cùng.

"Sao rượu này không có hương vậy."

Hằng Vũ Chí Tôn ngửi, cũng không ngửi ra mùi vị gì, lúc này lắc đầu, xem ra rượu này không tốt lắm.

Phải biết rằng, rượu càng tốt, thì hương thơm càng dày đặc thuần khiết, chỉ cần ngửi thôi cũng đã để chongười ta muốn ngừng mà ngừng không được.

"Quên đi, tốt xấu gì cũng là tâm ý của Phong Vân, uống thử một ngụm."

Hằng Vũ Chí Tôn bưng chén rượu lên, lúc này ực một cái cạn chén.

"Ừm, thật đúng là không ngon. . . A. . ."

Một chén rượu vào bụng, ban đầu Hằng Vũ Chí Tôn không có cảm giác gì, nhưng một giây sau, hắn bỗng nhiên cảm giác được loại rượu này ở trong cơ thể hắn hóa thành hải dương mênh mông, trong nháy mắt chảy khắp hắn toàn thân, bao quát thức hải linh hồn.

"Ầm ầm. . ."

Dời sông lấp biển, tựa như hắn uống không phải là một chén rượu, mà là một vùng Thần Hải vậy!

Ý thức Hằng Vũ Chí Tôn lập tức mơ hồ, như là uống say vậy, mông lung, không biết vì sao.

Không biết qua bao lâu, thời điểm khi Hằng Vũ Chí Tôn thức tỉnh, lập tức phát hiện mình có khác biệt.

Đầu tiên là lực lượng Chí Tôn, vậy mà gia tăng gấp 2 lần, sau đó chính là thể xác cùng linh hồn, đều được cường hóa lên rất nhiều, viễn siêu trước đó!

Cái này khiến thần sắc Hằng Vũ Chí Tôn chấn kinh, gắt gao nhìn chằm chằm bầu rượu trước mắt, bị dọa tới đứng lên tại chỗ, "Rượu này. . ."

Đạt tới cấp độ này của hắn, đã rất khó có tiến bộ nữa, hắn đã dậm chân tại chỗ bao nhiêu kỷ nguyên rồi.

Nhưng mà bây giờ, chỉ cần uống một chén rượu của Phong Vân đưa cho hắn mà thôi, vậy mà lại có tiến bộ lớn như thế.

Cái này mẹ nó, là thần tửu tuyệt thế gì đây!

Hằng Vũ Chí Tôn làm sao biết được, rượu này là tông chủ Càn Nguyên Tông đưa cho Phong Vân, một vị Đạo Quân tự tay ủ chế rượu, coi như bình thường đi nữa, cũng không phải là hắn một vị Linh Chí Tôn phổ thông nhất uống được, phản ứng kịch liệtkia rất là bình thường.

"Phong Vân, những năm này trải qua cái gì ở bên ngoài chứ. . ."

Hằng Vũ Chí Tôn lẩm bẩm nói, hắn có cảm giác, tuyệt đối sẽ không bình thường.

. . .

Sau khi Phong Vân rời khỏi Trụ Vực, liền trực tiếp tiến về cương vực Nhân tộc.

Trải qua một kỷ nguyên phát triển, Nhân tộc bây giờ đã trở thành đại tộc bầy lớn nhất vũ trụ trừ Trụ Vực ra, không ai có thể chống lại.

Đương nhiên, Nhân tộc cũng không phát động chiến tranh đối với ngoại tộc, chỉ là yên lặng phát triển mà thôi.

Mà ở bên trong cương vực Nhân tộc, Phong gia, đã có thể cùng Vũ Trụ Võ Giả Công Hội, Sinh Mệnh Thần Đình, Linh Minh, Vũ Trụ Thánh Sơn ngang hàng với nhau, trở thành ngũ đại thế lực.

Thậm chí, bởi vì sự tích Phong Vân đã từng làm, Phong gia, nghiễm nhiên là thế lực đứng đầu ngũ đại thế lực đỉnh phongnày!

Vị diện Nhân tộc chí cao.

Nơi này các Chúa Tể Nhân tộc tề tụ lại, vẫn như cũ là mấy vị quen thuộc kia, Ngũ Hành Chúa Tể, Lôi Đình Chúa Tể, Hắc Ám Chúa Tể, Phong Bạo Chúa Tể, Sinh Mệnh Chúa Tể và những người khác.

Mà ở bên trong những Chúa Tể này, Phong Lạc Linh thình lình cũng ở trong đó!

Bản thân nàng có tư chất nghịch thiên, cộng thêm nhiều kỷ nguyên tu luyện, đạt tới Chúa Tể cảnh cũng không có gì ngoài ý muốn cả.

Mà Phong Lạc Linh, bây giờ cũng không chỉ là Chúa Tể, cũng là gia chủ đương đại của Phong gia, cường giả đệ nhất của Phong gia.

Giờ phút này.

Những Chúa Tể này tụ tập cùng một chỗ, chính là đang trù bị cho thiên tài chiến vạn năm một lần của Nhân tộc.

"Chất lượng thiên tài lần này hơn xa trước đây, có mấy người có tiềm năng thành tựu Chúa Tể. . ."

Sinh Mệnh Chúa Tể nói khẽ, để cho người ta như tắm gió xuân ấm áp.

"Không sai, từ sau Lạc Linh đó, Nhân tộc ta lại không có Chúa Tể mới sinh ra, bây giờ, cuối cùng cũng có khởi sắc." Lôi Đình Chúa Tể mỉm cười nói.

"Lạc Linh là đệ nhất thiên kiêu của Nhân tộcchúng ta, cách biệt với nhóm này không ít." Hắc Ám Chúa Tể ở bên cạnh nói ra.

"Đừng, sư phụ ta hắn mới là đệ nhất thiên kiêu, ta không dám làm đâu." Phong Lạc Linh liên tục khoát tay.

"Không giống nhau, Phong Vân là siêu cấp đại biến thái, sớm đã siêu thoát khỏi phạm trù thiên kiêu rồi, chúng ta là lấy ánh mắt người bình thường đến xem thôi."

Ngũ Hành Chúa Tể ở một bên phụ họa nói.

"Các ngươi như vậy không được đâu, thời điểm ta không ở đây, có phải mỗi ngày đều nói xấu ta hay không."

Ngay lúc này, bỗng nhiên một thanh âm vang lên, không có dấu hiệu nào, lập tức để cho các Chúa Tể ở đây lâm vào bên trong yên tĩnh, trên mặt của mỗi người lộ ra vẻ không thể tin được.

Bởi vì, thanh âm này quá quen thuộc với bọn họ!

Cho dù trải qua nhiều năm như vậy, vẫn như cũ để cho bọn hắn không cách nào quên mất, đã lạc ấn thật sâu vào trong trong lòng rồi.

Phong Lạc Linh quay đầu lại trước tiên, nhìn về phía cửa ra vào, ở nơi đó, một thân ảnh quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn nữa đang đứng ở nơi đó.

"Sư, sư phụ! !"

Một giây sau, Phong Lạc Linh lập tức chạy như bay tới, nơi nào còn có nửa điểm uy nghiêmcủa Chúa Tể cùng gia chủ, giống như một tiểu nữ hài vậy.

Nàng một đầu ngã vào trong ngực Phong Vân, giống như hơn mười vạn năm trước vậy.

"Đã lớn như vậy rồi, mà còn như vậy nữa sao."

Phong Vân có chút bất đắc dĩ, bất quá cũng không đẩy đối phương ra, dù sao nội tâm hắn cũng rất áy náy, nhiều năm như vậy cũng chưa từng trở về một chuyến nào.

"Phong Vân!"

Các Chúa Tể còn lại cũng đi tới, từng người thần sắc kích động, không kềm chế được.

"Mọi người, đã lâu không gặp rồi."

Phong Vân nhìn về từng gương mặtquen thuộc, phảng phất như trở lại năm thánglúc trước hắn tu luyện ở Nhân tộc, từng li từng tí, như là mới hôm qua vậy.

Bình Luận (0)
Comment