Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 964 - Chương 964: Nhân Chủ Phong Vân!

Chương 964: Nhân Chủ Phong Vân! Chương 964: Nhân Chủ Phong Vân!

Chương 964: Nhân Chủ Phong Vân!

Sự biến hóa của Tiểu Thiên Vũ Trụ vượt qua sức tưởng tượng của ức vạn tộc đàn.

Không những tinh không cương vực mở rộng ra vô số lần, ngay cả thiên địa nguyên lực ẩn chứa trong thế giới này cũng dồi dào hơn rất nhiều rất nhiều so với trước kia.

"Hí. . . Sinh hoạt trong hoàn cảnh như thế này, tỉ lệ sinh ra thiên tài sẽ tăng lên rất nhiều!"

"Nguyên lực dồi dào như vậy, ta còn có chút hâm mộ ghen ghét sinh linh hậu thế đấy, thiên phú khẳng định tốt hơn nhiều so với chúng ta."

"Đây là chuyện tốt mà, cũng có nghĩa, trong tương lai sẽ xuất hiện thêm vô số đại thế nữa!"

"Chủ nhân của Nhân tộc, Phong Vân đại nhân thật sự là thần thông quảng đại, chỉ dùng vài giây đồng hồ ngắn ngủi, đã tạo ra một thế giới long trọng như vậy, khó mà tin nổi!"

"Đừng nói, gia nhập vào Nhân tộc tuyệt đối là quyết định chính xác nhất đời này của ta!"

". . ."

Vô số Dị tộc đều lung lay chấn động, cảm thấy mình đã được chứng kiến một thời đại thịnh thế được sinh ra, hơn nữa còn không ngừng kéo dài tiếp nữa.

Mà hết thảy, đều là bởi vì Phong Vân.

. . .

Vô tận hỗn độn.

Hằng Vũ Chí Tôn nhìn Tiểu Thiên Vũ Trụ trước mắt, không, hẳn là Trung Thiên Vũ Trụ chứ, ánh mắt phức tạp vô cùng, có kinh thán, có rung động, có cảm khái.

Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày, hắn còn có thể nhìn thấy Tiểu Thiên Vũ Trụ của mình tấn thăng thành Trung Thiên Vũ Trụ.

Chuyện này với hắn mà nói, không phải chỉ là một lần tấn thăng đan điền.

Quan trọng hơn là, vũ trụ tấn thăng, mang ý nghĩa, Hằng Vũ Chí Tôn sẽ có tư cách tấn thăng tới Truyền Kỳ Chí Tôn!

Nghĩ tới đây, hắn nhìn Phong Vân bên cạnh mình một chút.

Lúc trước hắn vẻn vẹn cho rằng đối phương thiên phú không tồi, cho nên mới tiện tay kéo một cái mà thôi, cũng không trông cậy vào Phong Vân trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể làm được điều gì.

Nhưng không nghĩ tới, lúc này mới bao lâu, Phong Vân đã mang đến cho vũ trụ thế giới biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy!

Đây là điều mà Hằng Vũ Chí Tôn nằm mơ đều không dám nghĩ đến.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy quyết định lúc trước của mình quả thực là cực kì chính xác!

Nghĩ đến đây, Hằng Vũ Chí Tôn bèn ôm quyền trước Phong Vân, cúi người thi lễ thật sâu, "Đa tạ!"

Phong Vân xoay đầu lại, khoát khoát tay, "Không cần như vậy, ta làm vậy là vì Nhân tộc, các ngươi đều là thuận tiện được hưởng ké thôi, không cần nhớ ở trong lòng."

Lời tuy nói như thế, nhưng Hằng Vũ Chí Tôn làm sao có thể thực sự cho rằng như vậy, Phong Vân chỉ là không muốn khiến hắn có gánh nặng trong lòng mà thôi.

Hằng Vũ Chí Tôn không nói gì thêm, chỉ là trong lòng thầm hạ quyết định, tất phải bảo vệ Nhân tộc, để báo đáp công ơn dìu dắt này của Phong Vân!

Lúc này, Phong Vân mở miệng nói: "Được rồi, việc này cũng đã xong, Nhân tộc truyền thừa cũng lưu lại, vấn đề lớn nhất trong lòng ta đã giải quyết, lại đợi một thời gian ngắn nữa ta cũng nên rời đi."

"Ngươi dự định khi nào thì đi?" Hằng Vũ Chí Tôn hỏi.

"Đại khái trăm năm sau."

Phong Vân ngẫm nghĩ, thời gian còn lại, hắn dự định chuyên môn ở cạnh Tiểu Lan tỷ, thuận tiện chỉ đạo nàng tu hành.

Sau khi trở về, hắn vẫn bận cái này vội cái kia, còn ở lại trong di tích cổ tu hành giả cả ngàn năm, đều không thế nào quan tâm Phong Tiểu Lan, việc này khiến trong lòng hắn rất là băn khoăn.

Cho nên, thời gian còn lại Phong Vân dự định sẽ không đi đâu hết, chỉ chuyên tâm ở cạnh Tiểu Lan tỷ.

"Trăm năm, ngắn như vậy sao?" Hằng Vũ Chí Tôn ngạc nhiên nói.

"Ừm, còn có không ít việc chờ ta đi xử lý nữa." Phong Vân không giải thích gì, Hằng Vũ Chí Tôn cuối cùng cũng không ở cùng một thế giới với hắn, rất khó lý giải tồn tại trong tầng thứ này của hắn.

Sau khi nói xong, Phong Vân nhẹ nhàng phất tay, sau đó thuấn di biến mất tại chỗ.

Hằng Vũ Chí Tôn bình tĩnh đứng một lát, sau đó nhìn qua vũ trụ thế giới trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

"Chờ ta luyện hóa vũ trụ ấn ký, ta liền tấn thăng tới Truyền Kỳ Chí Tôn! !"

Đây là chuyện mà hắn nằm mơ cũng không dám suy nghĩ, bây giờ, đã có thể muốn tại trước mắt hắn thực hiện, có thể nào không kích động!

. . .

Phong Vân thuấn di trở lại Phong gia tổ trạch trên địa cầu.

Lại lần nữa sống cuộc sống nhàn nhã.

Một năm sau, Phong Tiểu Lan thành công thức tỉnh, thiên phú cùng tư chất của nàng đều tăng lên một khoảng lớn.

Phong Vân lại lấy ra Thần Tửu mà tông chủ Càn Nguyên Tông ủ, cho Phong Tiểu Lan uống một chén, lại giúp cho chỉnh thể phối trí của nàng lại tăng lên một đoạn.

Như vậy, Phong Tiểu Lan không những trở thành Chúa Tể là chuyện ván đã đóng thuyền, ngay cả tiếp sau đó trở thành Chí Tôn cũng không có vấn đề gì.

Hơn nữa, thể chất cùng linh hồn của Phong Tiểu Lan cũng nhận được sự tăng cường cực lớn.

Cứ như vậy, cho dù ngày sau Phong Vân rời đi, chỉ dựa vào một mình nàng, cũng có thể tu đến Hỗn Độn Chí Tôn.

Về phần các Nhân tộc cao tầng khác, trước đây ít năm, cũng nhờ vào trợ giúp của Phong Vân, cũng lục tục tấn thăng đến Hỗn Độn Chí Tôn. . .

Bọn họ đã sớm đạt tới Chúa Tể cực hạn, lại có tài nguyên Phong Vân mang về, đột phá tự nhiên là không thành vấn đề, nước chảy thành sông.

Bây giờ Nhân tộc đã là một vùng vui vẻ phồn vinh, cao tầng nối nhau tấn thăng tới Chí Tôn, mà lớp Nhân tộc mới sinh ra, trên cơ bản cũng đều là thiên tài.

Có thể dự đoán được, không bao lâu nữa, thực lực tổng hợp của Nhân tộc sẽ tăng lên rất nhiều rất nhiều.

Những Dị tộc khác mặc dù cũng tăng lên, nhưng không có khả năng tăng nhanh như Nhân tộc.

Phong Vân trừ công pháp ra, còn lưu rất nhiều tài nguyên cho nhân tộc, lại thêm ra mấy vị Nhân tộc Chí Tôn, Nhân tộc nhất định một ngựa đi đầu, bỏ lại ức vạn tộc đàn ở đằng sau, vĩnh viễn thống trị bọn họ.

. . .

Cứ như vậy, trăm năm thời gian lặng yên mà qua.

Phong Vân cũng đến lúc nên rời đi.

Phong gia tổ trạch.

Phong Tiểu Lan một mình đứng ở nơi đó, ngẩng đầu ngắm nhìn thiên khung, trong mắt tuy có ánh nước, tràn ngập vẻ không nỡ, nhưng lại không nói gì, chỉ là vẫy tay với Phong Vân trên không trung.

"Ngươi nếu như mười cái kỷ nguyên nữa mà không trở về, ta sẽ đi tìm ngươi."

Phong Vân không nói cái gì, chỉ yên lặng gật đầu, sau đó, thân hình hắn lóe lên, biến mất tại chỗ.

Phong Tiểu Lan lúc này rốt cuộc khống chế không nổi nước mắt, thuận theo hốc mắt chảy xuống.

Mà lúc này, một vệt hào quang lấp lóe, Nhân tộc cao tầng như Phong Lạc Linh, Ngũ Hành Chí Tôn… cũng cùng nhau xuất hiện.

Nhìn trong viện chỉ còn lại lẻ loi một người Phong Tiểu Lan, nhịn không được nói: "Phong, Phong Vân đâu!"

"Vừa mới rời đi."

Phong Tiểu Lan nhẹ giọng nói.

"Sư tôn. . ." Phong Lạc Linh cũng không nhịn được mà chảy xuống hai hàng lệ, nàng trước đây căn bản vốn không biết Phong Vân muốn rời đi, nếu không phải là hắn truyền âm nói cho nàng một tiếng, nàng đến bây giờ còn không rõ ràng.

Còn lại các Nhân tộc cao tầng khác cũng ngóng nhìn không trung, trong lòng đều thay Phong Vân cầu phúc, chờ mong hắn lần này ra đi thuận buồm xuôi gió.

. . .

Trụ Vực.

Hằng Vũ Chí Tôn cũng nhận truyền âm của Phong Vân, hắn yên lặng đi tới vũ trụ bích chướng, nhìn về phía vô tận hỗn độn thâm bất khả trắc, đồng dạng cầu nguyện cho Phong Vân.

Mặc dù hắn chưa từng đi qua chỗ sâu trong vô tận hỗn độn, nhưng cũng biết, ở trong đó còn nguy hiểm hơn Đại Thiên Vũ Trụ thế giới không biết gấp bao nhiêu lần.

Cho dù là Đạo Quân, tại chỗ sâu trong vô tận hỗn độn, cũng không dám quá làm càn, bằng không cũng sẽ ngỏm trong vài phút.

Bình Luận (0)
Comment