Chương 988: Bốn môn chí cao Đao Đạo đại thành!
Từ sau khi Phong Vân bế quan lĩnh hội Đao Đạo chí cao, tầng thứ năm không còn Đạo Quân rơi xuống nữa.
Mà trước đó Diễm Ma Đạo Quân cùng Già Lam Đạo Quân rơi xuống dưới cũng đã trở lại tầng thứ năm, bất quá bọn hắn lại không qua ước chiến với Phong Vân nữa.
Ở trong lòng hai người bọn họ, đối với chiến lực của Phong Vân sinh ra kính sợ cực lớn, nhất là Già Lam Đạo Quân, trong lòng hắn, sợ là đệ nhất Hư Chi Đảo Đạo Quân Bá Lan, cũng không phải là đối thủ của Phong Vân!
Phong Vân bởi vậy ở tầng thứ năm cũng đứng vững gót chân được, thậm chí ẩn ẩn còn có một loại cảm giác siêu việt những Đạo Quân tầng thứ năm.
Những Đạo Quân khác ở tầng thứ năm có đôi khi sẽ luận bàn lẫn nhau, chạm đến là thôi, nhưng không có một vị Đạo Quân nào cùng Phong Vân luận bàn cả.
Thật sự là chuyện Phong Vân đánh bại Già Lam Đạo Quân, đối với những Đạo Quân tầng thứ năm sinh ra chấn động kịch liệt, những Đạo Quân này sau đó cũng đã bái phỏng qua Già Lam Đạo Quân cùng Diễm Ma Đạo Quân.
Hai người bọn họ đối vớitình cảnh chiến đấu lúc ấy không nhắc tới một lời, chỉ nói một câu, "Không nên trêu chọc người mới kia."
Thế là, từ đó về sau, Phong Vân ở tầng thứ năm trở thành một truyền thuyết, có một loại cảm giác siêu nhiên, không có bất cứ Đạo Quân nào dám đi tìm hắn luận bàn ước chiến.
. . .
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, mấy ngàn năm vội vàng mà qua.
Tầng thứ năm, bên trên một hòn đảo nào đó.
Trong sân tràn ngập phong cách Địa Cầu, thanh niên đang ngồi xếp bằng, hai mắt thâm thuý, mà bên cạnh hắn, lờ mờ có tiếng đao minh nhẹ nhàng vang lên.
Mặc dù không cóquá mức hùng vĩ, nhưng lại lộ ra một loại cảm giác cao thâm mạt trắc, để cho linh hồn của người ta cũng giật nảy theo.
Một lúc sau.
Tranh ——! !
Phong Vân ngồi xếp bằng ở chỗ kia bỗng nhiên mở hai mắt ra, cùng lúc đó, có hai đạo Đao Quang từ trong mắt củahắn bắn ra, một sát na sau, ở sau lưng của hắn lờ mờ có núi thây biển máu, chân cụt tay đứt hiển hiện ra.
Mà chiến ý trong mắt Phong Vân cũng đạt tới cực hạn, gần như sôi trào!
Bất quá một giây sau, hết thảy lại khôi phục bình tĩnh, núi thây biển máu, dị tượng chân cụt tay đứt cũng đều đã tiêu tán.
Chiến ý cực hạn trong mắt Phong Vân, cũng dần dần lắng lại.
Hắn có chút tự nói, "Cuối cùng ngàn năm trôi qua, Tu La Đao Đạo rốt cục đã đạt đến đại thành rồi. . ."
Cái gọi là Tu La, ngụ ý là cuồng mãnh hiếu chiến, dũng mãnh thiện chiến, Tu La Đao Đạo càng đem loại dũng chiến này phát huy đến cực hạn, người tu luyện đao đạo này, thời điểm đại thành, sẽ sinh ra các loại dị tượng có núi thây biển máu.
Có thể gia trì ở trên thân Đao tu, đem chiến ý phát huy đến trạng thái cực hạn nhất, chỉ có ta vô địch!
Đủ loại biểu hiện trước đó của Phong Vân, chính là tiêu chí Tu La Đao Đạo đạt đến đại thành.
Mà hắn tu luyện nhiều năm như vậy, trong ba môn Đao Đạo chí cao, đạt đến đại thành, không chỉ có Tu La Đao Đạo, còn có cả Vạn Kiếp Đao Đạo nữa.
Còn lại Sinh Tử Đao Đạo, mặc dù không tấn thăng đến đại thành, nhưng cũng đạt tới tiểu thành đỉnh phong, chỉ cách một bước ngắn mà thôi.
Sở dĩ tu luyện nhanh như vậy, một mặt là bởi vì hạt giống do ba môn Đao Đạo chí cao lưu lại, một phương diện khác là bởi vì Phong Vân có kinh nghiệm tu luyện Kiếm Đạo chí cao, Kiếm Đạo cùng Đao Đạo sinh ra quan hệ với nhau.
Dưới điều kiện như vậy, Phong Vân tìm hiểu Đao Đạo chí cao làm ít công to.
"Kim Dương Đao Đạo, Bất Hủ Đao Đạo, Vạn Kiếm Đao Đạo, Tu La Đao Đạo, đều đạt đến cấp độ đại thành, Thời Gian Đao Đạo cùng Sinh Tử Đao Đạo lại kém phía sau một chút."
Phong Vân lẩm bẩm nói.
"Bất quá cũng nhanh thôi, lại cho ta thêm thời gian ngàn năm nữa, hai môn Đao Đạo chí cao này, cũng có thể tiến vào cấp độ đại thành.
Trong mắt Phong Vân có thần quang, hắn rất chờ mong đến lúc tất cả lục đại Đao Đạo chí cao của mình đều đạt đến đại thành.
Đến lúc đó, cũng chính là thời điểm hắn lĩnh ngộ ra Đao Đạo chung cực.
"Đao Đạo chung cực. . ."
Phong Vân lại lần nữa chìm vào bên trong lĩnh hội, không để ý đến chuyện bên ngoài, quên mất tất cả, trong mắt, chỉ có Đao Đạo mà thôi!
. . .
Thời gian lại lần nữa chậm rãi trôi qua, nhoáng một cái, Phong Vân đã đi vào Hư Chi Đảo năm ngàn năm rồi.
Thời gian năm ngàn năm, lúc ở thế giới vũ trụ không coi là cái gì, không cần nói là ở bên trong vô tận hỗn độn không có bất kỳ khái niệm thời gian nào cả, tất cả chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.
Hư Chi Đảo, tầng thứ sáu.
Hòn đảo lơ lửng duy nhất kia, chính là chỗ ở của 'Bá Lan'kia, hắn không ước chiến Đạo Quân, ai cũng không có tư cách ước chiến hắn được.
Lúc này, ở trên hòn đảo cái duy nhất tầng thứ sáu này.
Một tên thanh niên Dị tộc mặc áo giáp tử sắc khoanh chân ngồi xuống, mái tóc dài màu tím, dung mạo âm nhu, mi tâm có bảo thạch hình thoi khảm nạm vào, xem ra có phần khá kỳ dị.
Phút chốc, hắn mở to mắt, ánh mắt thâm thúy, phảng phất như ở trong chứa vô số sao trời sáng chói, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm:
"Lại qua một kỷ nguyên nữa, những tu giả tầng thứ năm này trải qua nhiều năm tu hành ma luyện như vậy, thực lực cũng đạt tới bình cảnh rồi, nên ước chiến bọn họ thôi. . ."
"Ừm, vậy bắt đầu từ Diễm Ma Đạo Quân đi."
Nói xong, hắn liền đứng dậy đi ra.
. . .
Tiếp đó, sự tình để cho mấy chục vạn Đạo Quân chấn kinh xuất hiện.
Thời gian hơn năm nghìn năm trôi qua, bọn họ lần nữa nhìn thấy Diễm Ma Đạo Quân lại lần nữa ngã xuống từ tầng thứ năm, rơi xuống tầng thứ tư.
Vốn bọn họ cho rằng lại là Phong Vân ra tay, nhưng sau khi tra xét, những Đạo Quân này mới biết, bảo vật truyền thừa trong tay Diễm Ma Đạo Quân, đều bị tầng thứ sáu đoạt đi.
Mà tầng thứ sáu, chỉ có một hòn đảo mà thôi.
Cho nên bọn họ liền biết được, là 'Bá Lan' Đạo Quân tầng thứ sáu ra tay, đánh bại Diễm Ma Đạo Quân!
"Bá Lan Đạo Quân vậy mà lại ra tay, lần trước hắn ra tay, đã là chuyện của một kỷ nguyên trước rồi!"
"Đúng vậy, lúc ấy Đạo Quân tầng thứ năm còn không phải một nhóm này đâu, cũng chỉ có Diễm Ma Đạo Quân và Già Lam Đạo Quân là người cũ, còn lại, đều là sau này mới thăng lên!"
"Không nghĩ tới, thời gian một kỷ nguyên qua đi, Bá Lan Đạo Quân vậy mà lại ra tay!"
"Ta nhớ mang máng là lần trước Bá Lan Đạo Quân cũng lần lượt ước chiến với những Đạo Quân tầng thứ năm, đem bọn hắn đánh rớt toàn bộ, không biết lần này có phải vẫn như cũ hay không?"
". . ."
Mà không lâu sau khi những Đạo Quân này nghị luận, quả nhiên thấy, cứ cách mỗi một ngày, tầng thứ năm lại có một hòn đảo rơi xuống.
Tầng thứ năm ở Hư Chi Đảo, từ mười sáu tòa, không ngừng giảm bớt đến mười lăm tòa, mười bốn tòa, mười ba tòa. . . Một ngày giảm bớt một tòa, những Đạo Quân ở những hòn đảo tầng dưới kinh ngạc đến ngây người!
"Lại một người nữa ngã xuống."
Một vị Đạo Quân trên Hư Chi Đảo đứng ở biên giới hòn đảo của mình, nhìn về chỗ cao tầng thứ năm, một hòn đảo chậm rãi rơi xuống phía dưới.
"Đây đã là tòa thứ mười một rồi, chỉ còn lại có năm tòa mà thôi. . ."
Ý vị này, chính là Bá Lan Đạo Quân đã đánh bại mười một vị Đạo Quân tầng thứ năm rồi, với lại thời gian còn rất ngắn nữa.
Nếu không phải là có hạn chế, một ngày chỉ có thể khiêu chiến một lần, thì vị Đạo Quân này sẽ hoài nghi là, trong vòng một ngày, tầng thứ năm sẽ không còn một hòn đảo nào cả! _
..............
Cảm ơn đh Songthanhsang đã ủng hộ tlt cho truyện.