Thời gian của hắn rất eo hẹp, ta phải chuẩn bị thức ăn xong xuôi trước khi hắn đến.
Vì vậy, về cơ bản công việc là hôm nay ta muốn ăn gì thì chuẩn bị món đó, đợi Hoàng thượng đến nấu.
Tuyệt vời ông mặt trời!
Để tránh bị người khác nghi ngờ, chúng ta phải làm bộ ăn chút đồ ăn mà Ngự thiện phòng đưa đến, sau khi dọn đi rồi mới lén lút nấu nướng, vừa nấu ăn vừa bàn tán về những món khó ăn vừa rồi.
“Chưa bao giờ ta ăn phải món cá tanh như vậy!” Hoàng thượng vừa thái đậu phụ, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, “Bọn họ không biết hầm cá phải cho rượu nấu ăn vào sao? Không có rượu nấu ăn thì cho rượu trắng cũng được mà.”
Ta cầm quạt canh nồi, nhìn hắn thái xong đậu phụ lại thái hành.
“Trước khi xuyên không, ngươi không phải học trường dạy nấu ăn Tân Phương Đông đấy chứ?”
Hoàng thượng liếc xéo ta một cái qua làn hơi nước.
“Đã nói là ta học lịch sử.”
À đúng rồi.
Thật là uổng phí tài năng.
Hoàng thượng nấu ăn thật sự rất ngon, còn ngon hơn cả quán ăn tư nhân mà ta thường lui tới, có một vị Hoàng thượng như vậy thật sự là phúc khí của bách tính!
Nếu như có thể để hắn đến Ngự thiện phòng làm đầu bếp thì tốt biết mấy.
“Ngươi không phải thường nói mùa thu khô hanh sao? Ta đã nấu đường tuyết lê cho ngươi rồi, để trên bàn đấy.” Hoàng thượng nói với ta qua lớp bình phong.
Nói xong liền quay về Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
Ta đang định đi ngủ trưa, liền cảm kích nói với hắn:
“Nhớ lần sau lại đến chơi nha!”
Ta cứ nghĩ chuyện ta lén lút nấu nướng rất kín đáo, kết quả vẫn bị người khác phát hiện.
Chỉ là hình như truyền đi có hơi sai lệch.
Mọi người đều cho rằng là do ta nấu ăn quá ngon, giữ chân được dạ dày của Hoàng thượng, nên mới khiến Hoàng thượng ngày nào cũng chạy đến cung ta.
Thế là, tam cung lục viện đều xắn tay áo vào bếp, khổ luyện kỹ năng nấu nướng, đua nhau dâng đồ ăn đến Ngự thư phòng, kết quả lại gây ra tác dụng ngược.
“Quá khó ăn!”
Hoàng thượng ăn xong, lại đến cung ta uống hết hai ấm trà.
Thấy kế hoạch lấy lòng Hoàng thượng bằng đồ ăn thất bại, đám phi tần lại chuyển hướng sang ta. Họ cho rằng ta ắt hẳn phải có bí kíp nấu ăn gia truyền nào đó, nên mới có thể khiến Hoàng thượng ngày ngày đến Chung Túy cung dùng bữa. Thế là họ lũ lượt kéo đến, mong muốn được ta truyền dạy bí kíp.
Ặc, ta thật sự không biết phải giải thích như thế nào.