Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 28.3

Chương 28


Sự thật chứng minh, Tào Đình An đã nghĩ quá nhiều, xương cốt Thôi lão thầy lang cứng cỏi, thân thể cường tráng.

 

Cả đời Thôi lão đều giao tiếp với phu nhân ở hậu viện, ngón tay chỉ đặt lên cổ tay Giang thị một cái, một chốc lát đã thu tay lại, cười nói: "Chúc mừng di nương, đây là hỉ mạch."

 

Giang thị ngây người, tựa như kẻ lang thang ngày ngày đều chờ mong bánh nóng rơi từ trên trời xuống, hôm nay thật sự có một cái bánh bao thơm nức rơi xuống trước mặt bà, hai mắt bà choáng váng, bà không thể tin được rằng có một bánh bao nhiều nhân như vậy.

 

Nha hoàn Linh Chi cứng cỏi hơn Giang thị một chút, nhưng cũng không thể tin được mà hỏi lại: "Lão tiên sinh, ngài nói thật sao, di nương của chúng ta có thai thật hả?"

 

Thôi lão thầy lang nheo mắt lại, nhưng nghĩ đây là Bình Dương Hầu phủ, ông mới đè nén buồn bực vì bị một tiểu nha hoàn nghi ngờ, duy trì mỉm cười nói: "Dĩ nhiên là thật, chỉ là bào thai của di nương còn ít tháng, nếu không yên tâm thì nửa tháng hoặc một tháng sau thỉnh vài vị danh y khác tới chẩn đoán lại."

 

Linh Chi vừa nghe, cao hứng tới nỗi muốn nhảy dựng lên.

 

Tâm tư Giang thị mẫn cảm, tuy mừng như điên nhưng vẫn nghe ra được một chút bất mãn của Thôi lão thầy lang, vội vàng nói: "Không cần đâu, Hầu gia cố ý sai người thỉnh tiên sinh tới đây, chứng tỏ Hầu gia rất tin tưởng vào y thuật của ngài, tiên sinh nói là hỉ mạch, vậy chắc chắn là hỉ mạch."

 

Thôi lão thầy lang dễ chịu hơn, vuốt râu đánh giá Giang thị, nhớ tình hình lần trước tới Hầu phủ, Thôi lão thầy lang nói nhiều thêm hai câu: "Di nương có thai nhanh như vậy, xem ra đã nghe hiểu những lời nói trước đó của lão phu, vậy lão phu xin dặn dò thêm vài câu, trong thời gian mang thai nữ nhân sẽ có cùng quan hệ chặt chẽ tới sự phát triển của thai nhi, vì để sang năm có thể thuận lợi sinh hài tử, mong di nương tiếp tục duy trì tâm trạng thoải mái, không cần quá lo lắng bất an."

 

Sau khi bà và Tào Đình An nghe lời Thôi lão thầy lang thì mới có hài tử, giờ phút này, dĩ nhiên Thôi lão lang trung đã là Hoa Đà tái thế trong lòng Giang thị.

 

"Tiên sinh yên tâm, ta đã nhớ kỹ." Giang thị đứng dậy, cảm kích mà hành lễ với Thôi lão thầy lang.

 

Thôi lão thầy lang cười rồi né đi, ông dặn dò thêm một vài món ăn cần kiêng kị rồi cáo từ.

 

Việc này chắc chắn phải nói với Lưu tổng quản, còn về phần người khác, Giang thị nghĩ nghĩ, phân phó người của Đào viện không được truyền ra ngoài.

 

Bà không muốn quá phô trương, nhất là ba tháng đầu, thai nhi vẫn chưa ổn định.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Trước lúc bà chưa gặp Tào Đình An, từng nghe phụ nhân trong thôn từng nói mang thai ba tháng đầu là không ổn định nhất, phải giấu kín, có tin tốt cũng tuyệt đối không được khoe ra, lỡ như hài tử giữa chừng xảy ra chuyện, thì coi như vui mừng tan thành bọt biển.

 

Ngay cả nữ nhi là A Ngư, Giang thị cũng không lộ ra một chút tin tức.

 

Buổi tối Tào Đình An về sớm hơn bình thường, quan phục còn chưa thay đã trực tiếp đi tìm Giang thị.

 

Cuối cùng cũng có người chia sẻ niềm vui, lúc Giang thị gặp trượng phu thì so với trước kia đã bớt đi vài phần thận trọng.

 

"Nàng thật sự có thai hả?" Sau khi bọn nha hoàn lui ra, Tào Đình An kích động một tay vịn chặt bả vai của bà, một tay đụng vào bụng dưới của bà.

 

Giang thị cũng không ngăn nổi nụ cười của mình, nhìn tay ông rồi nói: "Thôi thầy lang đã nói vậy."

 

Tào Đình An khẽ thở phào: "Vậy chắc chắn là sự thật!"

 

Kế hoạch đã tiến thêm một bước, Tào Đình An ôm cổ Giang thị, vui vẻ mà hôn bà, vừa hôn vừa nói: "Nàng không dễ gì mới mang thai, ngày mai ta mời hai ma ma am hiểu về dưỡng thai tới, một bước cũng không rời khỏi nàng."

 

Vậy chẳng phải mọi người đều biết rồi sao?

 

Giang thị vội chặn miệng nam nhân đang hôn tới hôn lui, bà nhỏ giọng nói lo lắng của bà.

 

Tào Đình An nhíu mày: "Chú ý nhiều như vậy làm gì?"

 

Giang thị liếc ông một cái, cúi đầu, bộ dạng muốn nói gì đó nhưng không dám nói.

 

Tào Đình An sợ nhất là bà như vậy, ai bảo người mang thai lớn nhất, Tào Đình An bất đắc dĩ nói: "Được, tất cả đều nghe theo nàng, chờ ba tháng sau rồi nói tiếp."

 

Giang thị lập tức nở nụ cười.

 

Tào Đình An không nhịn được mà nhéo mũi bà.

 

Nữ nhân ngốc.

 

---

 

Lần giấu giếm này của Giang thị kéo dài đến tận tết năm sau.

 

Lúc này bụng của bà cũng vừa tròn ba tháng nhưng do dáng người bà gầy mà y phục mùa đông lại hơi rộng, lúc bình thường vẫn không nhìn thấy có sự khác biệt gì.

 

Thời điểm ba phòng của Hầu phủ cùng nhau ăn mừng năm mới, Tào Nhị gia thành thân mười mấy năm vẫn không có nhi tử đắc ý tuyên bố di nương của ông đã mang thai, tương lai Hầu phủ sẽ có thêm nhi tử, rốt cục Tào Đình An cũng không kìm nén được, cười vang nói: "Thật trùng hợp, di nương của A Ngư cũng mang thai, Hầu phủ của chúng ta là song hỷ lâm môn."

 

Nhưng lúc Tào Nhị gia tuyên bố, mọi người đều cười ngoại trừ Triệu thị phu nhân của ông, mà sau khi Tào Đình An tuyên bố, cả tiệc rượu không hẹn mà cùng yên tĩnh.

 

Tào Đình An đã sớm đoán được, trước tiên nhìn về phía hai đứa con trai của hắn.

 

Thế tử Tào Luyện chỉ có một chút ngoài ý muốn, sau đó kịp thời phản ứng lại, cười với phụ thân, bày tỏ sự chúc mừng.

 

Đầu Nhị công tử Tào Quýnh không nghĩ nhiều, Giang thị có thai thì có thai, đơn giản chỉ là có thêm một đệ đệ hoặc tiểu muội muội.

 

Hai phòng còn lại, phu thê Từ Tam gia đều cười chúc mừng gia chủ, chỉ có Nhị phu nhân Triệu thị, cười rất khó nhìn.

 

Tiểu thiếp của trượng phu mang thai, lòng bà đau xót, lỡ như sang năm sinh nhi tử, bà càng đau lòng hơn. Hiện tại, Giang di nương của Đại phòng cũng có tin tốt, dựa vào sủng ái của Hầu gia đối với Giang di nương, Triệu thị dám dùng tính mạng để chứng minh, chỉ cần Giang di nương sinh nhi tử, Hầu gia sẽ lập tức dâng sớ thỉnh cầu Hoàng Thượng cho phép Giang di nương phù chính.

 

Nếu Giang di nương thành Hầu phu nhân, lệnh bài chưởng quản trong tay bà có thể phải giao ra.

 

Đối với Triệu thị mà nói, đây quả thực là họa vô đơn chí.

 

Không thể biểu hiện ra ngoài, bà hung hăng dùng đũa đâm thịt kho tàu trong bát.

 

A Ngư vô cùng vui vẻ, dù trong bụng mẫu thân là đệ đệ hay muội muội đều là lễ vật năm mới tốt nhất mà nàng có được.

 

Tào Doanh ngồi bên cạnh nàng ghen tị tới mức sắp điên rồi.

 

Cho đến tận bây giờ, Hầu phủ có tổng cộng hai thứ nữ, một là nàng, một là A Ngư. Tuy thường xuyên bị Tào Thấm khinh bỉ xem thường, nhưng có A Ngư làm bạn cùng nàng, Tào Doanh dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng mà, một khi Giang di nương nhờ nhi tử mà được thăng làm Hầu phu nhân, A Ngư sẽ biến thành dòng chính nữ, vậy chẳng phải Hầu phủ chỉ có một thứ nữ là nàng thôi hả?

 

Tào Doanh rất muốn khóc, oán hận tới cực điểm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Nếu không phải do Giang di nương tố cáo đuổi mẫu thân đi, có lẽ mẫu thân sẽ mang thai trước Giang di nương một bước, có được cơ hội trở thành chính thất trước!

 

Ánh mắt đảo qua sườn mặt mang vẻ phấn khởi của A Ngư, Tào Doanh nắm chặt tay.

 

Tiệc rượu đã tàn, lúc A Ngư vui vẻ chạy về Đào viện tìm mẫu thân thì Tào Doanh đang cùng nha hoàn thân cận về Mai viện lạnh lẽo, vừa âm thầm cầu Bồ Tát phù hộ Giang di nương mang thai lần này sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, hoặc là sinh ra nữ nhi.

 

Nhưng Giang thị tuyệt đối sẽ không để cho hài tử khó khăn lắm mới có được xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tào Đình An lại càng không.

 

Vừa qua mùng năm, Tào Đình An đã tự mình lựa chọn hai ma ma am hiểu chăm sóc phụ nữ có thai đến ở Đào viện. Hai ma ma cộng lại đã hơn một trăm tuổi, dung nhan nhân hậu, hiền hòa, rất biết cách trò chuyện, đã dỗ dành Giang thị cười vui vẻ, lại càng xử lý chuyện của Đào viện gọn gàng ngăn nắp, có thể đảm bảo tuyệt đối không cái gì không sạch sẽ tới gần Giang thị, cũng không khiến không khí Đào viện trở nên cứng nhắc, làm người khác cảm thấy bất an.

 

Như vậy, cho dù bất kể người nào có ý xấu cũng không có cơ hội động tay động chân.

 

Cẩn thận chăm sóc tới giữa tháng sáu, thời điểm Kinh thành nóng nhất, Giang thị có động tĩnh rồi.

 

Nữ nhân sinh hài tử lần đầu tiên rất khó khăn, nhưng lúc sinh hài tử lần thứ hai thì thoải mái hơn rất nhiều.

 

Kết hợp với hành động nửa năm nay của Giang thị, bất kể là tâm trạng hay thân thể đều đã chuẩn bị tốt, ở phòng sinh ba canh giờ, thuận lợi mà sinh rồi.

 

Tào Đình An trông coi ngoài phòng sanh, vừa nghe tiếng trẻ sơ sinh khóc to truyền từ bên trong, ông kích động tới mức sắp suýt vỗ nát đùi.

 

Giọng này đúng là nhi tử rồi!

 

Quả nhiên, nửa khắc sau, bà đỡ đã ôm hài tử ra ngoài, vẻ mặt cười tới mức hiện rõ nếp nhăn: "Chúc mừng Hầu gia, là một tiểu công tử, nhắm chừng khoảng bảy cân ạ! Ngài xem khuôn mặt nhỏ nhắn này này!"

 

Tào Đình An còn cần bà nhắc nhở sao?

 

Thông thạo mà ôm hài tử, Tào Đình An vừa cúi đầu nhìn, đã thấy đối diện là một gương mặt đỏ bừng như khỉ con, hắn vui vẻ: "Tiểu tử này, giống lão tử!"

 

"Phụ thân, cho con xem với!"

 

Phụ thân rất cao, A Ngư không nhìn rõ lắm, nhịn không được mà thúc giục nói.

 

Tào Đình An lo tiểu cô nương không ôm được hài tử, cười rồi ngồi xuống ghế, để A Ngư xem cho tiện.

 

A Ngư nhìn về phía tã lót, chỉ thấy ở bên trong là một hài tử nhỏ hơn cả quả dưa hấu, mặt hắn cũng nho nhỏ, A Ngư cảm thấy quái lạ.

 

"Thế nào, có phải giống phụ thân lắm không?" Tào Đình An vừa mới thấy tiểu nhi tử mới sinh thì khóe miệng không cách nào rũ xuống được.

 

A Ngư lại không thấy vậy, nửa bên mặt của phụ thân lớn bằng cả khuôn mặt đệ đệ, giống chỗ nào chứ?

 

Tán thưởng đệ đệ xong, A Ngư ngẩng đầu, hỏi bà mụ: "Di nương sao rồi?"

 

Tào Đình An cũng nhìn qua.

 

Bà mụ cười nói: "Di nương hoàn toàn ổn, Hầu gia, cô nương chờ một chốc nữa thì có thể vào rồi."

 

Hai cha con cùng thở phào nhẹ nhõm.

 

Một phút đồng hồ sau, bà đỡ nói có thể vào thăm rồi.

 

Tào Đình An lập tức giao hài tử cho nhũ mẫu, đi nhanh vào phòng.

 

A Ngư đi theo hai bước mới kịp phản ứng lại, lúc này, chắc là mẫu thân cần phụ thân nhất nhỉ?

 

Suy nghĩ cẩn thận, A Ngư tạm thời ngồi bên ngoài.

 

Trong phòng, Giang thị yếu ớt nằm trên giường, vẻ mặt tiều tụy, không son phấn, nhan sắc giảm đi rất nhiều so với lúc bình thường.

 

Tào Đình An lại chỉ cảm thấy bà sinh hài tử rất cực khổ.

 

"Còn đau không?" Ngồi ghế kế bên giường, Tào Đình An thương tiếc mà cầm tay nàng, không còn là võ tướng lạnh lùng không biết thương hoa tiếc ngọc, lúc này tự nhiên trở nên dịu dàng rồi.

 

Ý cười của Giang thị tràn nhanh tới đáy mắt, lắc đầu nói: "Hài tử đâu?"

 

Tào Đình An mới gọi nhũ mẫu đi vào.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Nhìn đến nhi tử mà nàng mong chờ nhiều năm, tim Giang thị lập tức tan chảy, nếu nói bà muốn mang thai vì muốn nữ nhi có chỗ dựa vững chắc thì sau khi trải qua gần mười tháng mang thai, bà đối với hài tử cũng đã có một loại cốt nhục tình thâm y hệt như nữ nhi, dù cho lần này sinh nữ nhi, bà cũng sẽ xem nào như bảo vật, hết lòng bảo vệ.

 

"Lông mi giống Hầu gia." Quan sát tỉ mỉ rất lâu, Giang thị dịu dàng nói.

 

Tào Đình An không nhịn được mà sờ hàng mi rậm rạp của mình, mò mẫn xong rồi, ông lại nhìn Giang thị ôn nhu như nước, đột nhiên xuất hiện linh cảm: "Gọi là Sí Nhi đi."

 

Bà giống như nước, nhi tử lại nóng rực như lửa, cả đời đều vượng bà.

 

"Sí Nhi, Sí Nhi, ...."  Giang thị khẽ lặp lại hai lần, càng nghe càng cảm thấy giống "Si* Nhi."

 

(*Si - 曹: nghĩa là đồ ngốc.)

 

Nhưng mà nhi tử cùng trang lứa đều được đặt tên có chữ hỏa bên cạnh, chữ "Sí" cũng rất thích hợp.

 

"Uhm, Sí Nhi nghe rất hay." Giang thị vô cùng nịnh nọt mà khen ngợi.

 

Tào Đình An thấy bà chỉ lo nhìn hài tử, dường như chưa từng suy nghĩ tên nhi tử có nghĩa gì, ông cố ý một tay nâng nhi tử trong ngực bà, một tay đỡ bà, ghé sát vào tai bà nói: "Qua đầy tháng của Sí Nhi, ta sẽ dâng sớ, phù chính cho nàng."

 

Ông đã sớm muốn nói cho bà biết, nhưng lại sợ bà bị áp lực lớn, trong suốt thời gian mang thai sẽ lo lắng bất an, cho nên mới kìm nén không nói.

 

Phù chính?

 

Giang thị khiếp sợ ngẩng đầu.

 

Sự khiếp sợ kia chứng minh bà chưa từng có ý nghĩ tính toán thiệt hơn, hoặc là chưa bao giờ có suy nghĩ quá sâu xa với tình cảm của ông đối với bà.

 

Tào Đình An thở dài, ôm ấp Giang thị, nói: "Nhiều năm nay ta không chịu cưới thêm chính thê, nàng không đoán được ta vì ai mà làm vậy sao?"

 

Giang thị: ...

 

Ngô di nương nói, Hầu gia rất si tình với phu nhân, cho nên mới không chịu tái giá.

 

Bà tin tới mười năm, sau khi phát hiện Ngô di nương nói dối, Giang thị cũng chưa từng phân tích từng lời nói dối của Ngô di nương.

 

Thì ra, thì ra Tào Đình An vì bà mới không cưới thêm chính thê sao? 


Chương 29


Tào Đình An nói được thì làm được, ngày đầy tháng của Sí Nhi, ông đưa tấu chương đã viết xong từ sớm cho Giang thị xem qua

 

Lần đầu tiên Giang thị nhìn thấy tấu chương, bìa tấu chương màu xanh đậm làm lộ ra một vẻ uy nghiêm trang trọng của triều đình.

 

Chờ bà mở tấu chương ra, sau khi xem xong từng câu từng chữ trong đó, Giang thị bỗng nhiên cảm thấy tấu chương này nặng như ngàn quân.

 

Nếu nói ngôn ngữ không thể chứng minh tình ý Tào Đình An đối với bà, vậy tấu chương này đủ chứng minh rồi.

 

Giang thị chỉ cảm thấy mơ hồ, sợ hãi.

 

"Hầu gia, thiếp, thiếp không xứng." Thả lại tấu chương vào tay ông, Giang thị cúi đầu, cười khổ nói.

 

Bà không có chơi trò lạt mềm buộc chặt*, cũng không phải khiêm tốn ngoài mặt, nội tâm thì mừng thầm, Giang thị thật sự cảm thấy chính mình không xứng.

 

(*Lạt mềm buộc chặt có nghĩa: muốn tóm ai đó nên cố tình thả họ đi để họ lơ là phòng bị rồi tấn công.)

 

Bà xuất thân từ gia đình nông dân nghèo khổ, một chữ bẻ đôi cũng không biết, sau này đi theo Tào Đình An, học đọc sách từ nha hoàn mới nhận biết được mặt chữ. Thân phận không xứng, bà cũng không hiền thục đoan trang như lời Tào Đình An viết trong tấu chương, bà nhát gan sợ phiền phức, bà chưa từng trải việc đời, chưa từng học cách quản gia, lại càng không biết cách ở cùng với nhóm người phu nhân quyền quý như thế nào.

 

Thứ mà Giang thị có thể lấy ra sử dụng, chỉ có nhan sắc của bà.

 

Nhan sắc có thể thu hút sự cưng chiều của nam nhân, nhưng không cách nào để bà xứng đáng với vị trí Hầu phu nhân, nếu Tào Đình An muốn nâng bà lên, Giang thị sợ chính mình bị bẽ mặt, cũng sợ làm mất thể hiện của Hầu phủ, làm nữ nhi bị mất mặt.

 

"Hầu gia, thiếp hiểu rõ tâm ý của chàng, nhưng thiếp thật sự không làm được." Giang thị thành thật nói.

 

Tào Đình An hiểu rất rõ tính tình hèn yếu nhút nhát của bà cho nên ông chỉ nói ba câu: "Làm Hầu phu nhân, A Ngư, Sí Nhi đều thành đích nữ, đích tử. Có thân phận hài tử của chính thê, A Ngư có thể gả được vào nhà tốt, Sí Nhi cũng có khả năng có chỗ đứng cao hơn. Không nói tới những chuyện tương lai, nhưng trước mắt nha đầu A Thấm không thể khinh thường A Ngư nữa rồi."

 

Hai mắt Giang thị sáng lên!

 

Trong lòng Tào Đình An vô cùng đắc ý.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Ông không ăn nói khéo léo như nhóm quan văn, nhưng ông có thể hiểu được nên khích lệ sĩ khí như thế nào.

 

Hiện tại, Giang thị giống như một tiểu binh lính tạm thời bị đẩy lên chiến trường, không có bản lĩnh, lại còn trời sinh nhát gan. Nhưng mọi người đều có điểm yếu, ví dụ như ông nói cho tiểu binh lính lên chiến trường thì quân lương sẽ dày hơn, đánh thắng trận còn có thể uống rượu ăn thịt, tiểu binh lính lập tức bị rung động. Còn nữa, ông cũng biết tiểu binh lính không có võ công, cho nên mỗi tân binh đều có thời gian huấn luyện, ngắn thì một hai tháng, dài thì một hai năm.

 

Tân binh huấn luyện lâu như vậy là vì gia tăng khả năng sống sót, ông cho Giang thị làm Hầu phu nhân, đương nhiên có sai sót cũng không tới mức bỏ mạng, cho nên cứ trực tiếp nâng lên là được. 

 

"Quản gia Quách ma ma trợ giúp bên cạnh Nhị đệ muội là người của ta, dùng xong tiệc rượu, ta sẽ kêu Quách ma ma qua giúp nàng, nàng từ từ học hỏi Quách ma ma là được." Ý chí chiến đấu của tân binh đã bừng lên, Tào Đình An bắt đầu cho nàng ăn "định tâm hoàn": "Ma ma sẽ dạy nàng đối nhân xử thế, khi phủ chúng ta có tiệc, người khác sẽ kính trọng nàng, còn nếu nàng đi phủ khác ăn tiệc, chỉ cần nàng là phu nhân của ta, những người đó đều phải nể mặt nàng, chỉ cần ngôn ngữ và hành vi của nàng không mắc sai lầm lớn, ai cũng không dám khi dễ nàng."

 

(*Định tâm hoàn: là thuốc an thần, nghĩa bóng là đưa ra một dẫn chứng hoặc lời khuyên nào đó giúp người khác yên tâm.)

 

Nam nhân kiến thức rộng rãi, giọng điệu cuồng vọng, còn có loại năng lực khiến người ta tin phục.

 

Nghe xong những lời này của Tào Đình An, Giang thị lại cảm thấy dường như làm Hầu phủ nhân cũng không khó lắm.

 

Cho dù khó, vì nữ nhi và nhi tử mới sinh, Giang thị cũng tình nguyện làm thử.

 

---

 

Hôm sau, Tào Đình An mang tấu chương đi nộp.

 

Chỉ cần phù hợp với pháp luật của vương triều, thiếp thất có khả năng trở thành chính thê.

 

Giang thị sinh nhi tử, thỏa mãn yêu cầu thứ nhất "Thiếp thất phải có nhi tử", tới yêu cầu thứ hai "Thiếp thất phải có đức", Giang thị quanh quẩn trong hậu viện, di nương thì không có cơ hội qua lại với người ngoài, đức hạnh của bà chỉ có người Tào gia biết. Vì để chứng minh Giang thị ôn nhu hiền thục, Tào Đình An tự mình viết một bản khen ngợi, còn gọi Nhị phu nhân Triệu thị, Tam phu nhân Từ thị mỗi người biết một bản.

 

Triệu thị không muốn viết, nhưng Tào Đình An tự đến cửa thỉnh bà viết, Triệu thị nào không dám nghe?

 

Cứ như vậy, Tào Đình An nộp tất văn thư mà pháp luật yêu cầu. 

 

Kiến Nguyên Đế nhìn tấu chương, trầm lặng thật lâu.

 

Nếu Tào Đình An có dã tâm, ông sẽ không cưới một di nương không có một chút bối cảnh làm chính thê mà bỏ qua cơ hội kết thân với nhà quyền quý khác.

 

Nhưng bây giờ không có dã tâm, không có nghĩa là sau này không có.

 

Ngòi bút vung lên, Kiến Nguyên Đế phê chuẩn rồi.

 

Bởi vì sau khi Giang thị phù chính thành Hầu phu nhân, cho nên tiệc phù chính chắc chắn phải làm lớn. Tào Đình An xem hoàng lịch*, xác định sau hai tháng nữa có một ngày tốt. Hai tháng này Hầu phủ cần chuẩn bị sắp xếp tiệc rượu, Giang thị cũng cần phải đi theo ma ma học hỏi dáng vẻ và cách ăn nói mà Hầu phu nhân nên có.

 

(*hoàng lịch: là sách nói về thời tiết và ngày tháng.)

 

Chọn ngày tốt, Tào Đình An cho người phát thiệp mời.

 

Triệu thị Nhị phòng thấy Tào Đình An định ngày vào tháng chín, tức giận đến mức trực tiếp ném vỡ một bình hoa nổi tiếng. A Thấm của bà mấy năm trước đã định hôn sự, tháng 10 năm nay xuất giá, chẳng lẽ Tào Đình An không biết sao? Sao lại phải giành làm tiệc phù chính cho Giang thị trước một tháng, lần này tốt rồi, trên dưới Hầu phủ đều bận rộn chuyện đó, sau đó chỉ còn một tháng để tập trung chuẩn bị cho nữ nhi bà xuất giá, chỉ có một tháng, không có sơ xuất mới là lạ đó!

 

Triệu thị tức giận, phàn nàn với trượng phu.

 

Tào Nhị gia nghe xong cũng thấy phiền.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Ông không có nhi tử, năm ngoái, khó khăn lắm tiểu thiếp của ông mới mang thai, kết quả Giang thị vừa mới sinh cho Đại ca thêm một Sí Nhi, tiểu thiếp của ông lại cho ông thêm một nữ nhi.

 

Tào Nhị gia trách bụng của tiểu thiếp không tốt, càng trách thủ đoạn Triệu thị độc ác, âm thầm hãm hại không ít tiểu thiếp mang thai.

 

Bây giờ Triệu thị phàn nàn về huynh trưởng với ông, Tào Nhị gia lập tức trừng mắt mắng: "Hồ đồ! Hầu phủ chúng ta tuyên bố chính thê quan trọng hay là một cô nương xuất giá quan trọng hơn?"

 

Cho tới bây giờ Triệu thị chưa từng sợ ông, giọng nói đầy chất vấn: "Ngươi chê ta không sinh nhi tử cho ngươi, nhưng ngươi đừng quên, A Thấm cũng là nữ nhi của ngươi, hiện tại nàng bị uất ức..."

 

Tào Nhị gia vỗ bàn: "Chịu uất ức? A Thấm chịu uất ức gì hả? Đã đính hôn cách đây hơn nửa năm, nửa năm qua ngươi làm quản gia, chẳng lẽ còn chưa lo liệu tốt việc nữ nhi xuất giá nên mời người nào nên đề phòng người nào sao? Ta nói cho ngươi biết, cho dù nữ nhi thật sự bị uất ức, cũng là do người làm mẫu thân như ngươi tạo ra, mỗi ngày đều nghĩ cách kiếm lợi để bỏ túi riêng, ta thấy bạc của Tào gia ta đã bị ngươi chuyển về nương gia của ngươi rồi!"

 

Triệu thị tức giận tới mức đỏ từ mặt xuống cổ: "Ngươi đừng bịa chuyện! Con mắt nào của ngươi thấy ta trộm bạc nhà các ngươi hả? Đại ca của ngươi đề phòng ta như đề phòng cướp, cho ta quyền quản gia còn phái một ma ma tới nhìn ta chằm chằm, ngươi nghĩ rằng ta thích làm việc vô tích sự này lắm sao?"

 

"Không thích thì tốt rồi, nhanh đưa lệnh bài quản gia cho Đại ca đi!"

 

"Ta không đưa, nàng ta vẫn chưa thành Hầu phu nhân mà!"

 

Phu thê hai người, ta một câu ngươi một câu, những câu mắng được đều đã mắng hết rồi.

 

Phủ Trấn Quốc Công.

 

Từ lão thái quân nhận được thiệp mời, cười tít mắt mà nói với Phương ma ma: "Không thể ngờ được nha, tiểu tử Tào gia kia đúng là một kẻ si tình."

 

Phương ma ma nói: "Tào Hầu gia đã sắp làm tổ phụ, ngài còn gọi hắn là tiểu tử, Tào Hầu gia nghe được chắc chắn sẽ ghét bỏ ngài."

 

Từ lão thái quân cười, buông thiệp mời, cực kỳ tò mò mà nói: "Mắt hắn cao như vậy, ta muốn đến nhìn tân phu nhân của hắn một cái xem sao."

 

Phương ma ma: "Nếu ngài mà đi, Tào Hầu gia còn không cười vui tới méo miệng sao."

 

Bình thường những phủ khác không mời nổi Từ lão thái quân làm khách.

 

Từ lão thái quân híp mắt, hừ nói: "Hắn có vui vẻ hay không ta không biết, ta chỉ biết là có người tức tới méo miệng rồi."

 

Phương ma ma lập tức nghĩ tới Dung Hoa trưởng công chúa, năm đó Dung Hoa trưởng công chúa đứng chặn Tào Đình An lại để bày tỏ, người ngoài không biết, nhưng Từ lão thái quân biết rất rõ.

 

Nhưng biết thì sao chứ, Kiến Nguyên Đế cố ý tứ hôn, dù là Từ lão thái quân cũng không tiện từ chối.

 

Đã từng là người giúp đỡ Đế Vương, thì khi phải càng cẩn thận khi đối mặt với Đế Vương.

 

Chính viện phủ Trấn Quốc Công, Quốc công phu nhân Dung Hoa trưởng công chúa còn chưa xem xong thiệp mời, ngón tay xinh đẹp thon dài nắm chặt thiệp mời thành một cục.

 

Tào Đình An lại thật sự muốn phù chính một thiếp thất ti tiện!

 

Nhớ năm đó bà cũng được toàn Kinh Thành công nhận là đệ nhất mỹ nhân, không ít nam nhân nghĩ biện pháp muốn tiếp cận nàng, chỉ có Tào Đình An khinh thường việc liếc nhìn bà một cái, không nghĩ tới đã nhiều năm trôi qua rồi, Tào Đình An lại có thể bị một di nương dụ đi!

 

Trong đầu hiện ra gương mặt nhỏ nhắn vừa thấy đã muốn yêu của A Ngư, đột nhiên Dung Hoa trưởng công chúa phát ra một tiếng cười lạnh.

 

Trước kia Tào Đình An nhục nhã nàng như thế nào, bây giờ bà sẽ trả lại tất cả trên người phu nhân mới của ông.

 

Từ Tiềm là một nam nhân độc thân, không có thu được thiệp mời của Bình Dương Hầu phủ, nhưng buổi tối về phủ, Từ lão thái quân đã phái người tới mời hắn qua.

 

"Mẫu thân tìm con?" Y phục Từ Tiềm còn chưa đổi, mặc quan phục tới bái kiến lão thái quân.

 

Từ lão thái quân đưa thiệp mời của Hầu phủ cho hắn.

 

Từ Tiềm nhìn lướt qua, khó hiểu mà nhìn về phía mẫu thân. 

 

Tào Đình An mở tiệc phù chính Giang di nương, việc này đâu có liên quan gì đến Từ gia đâu?

 

Từ lão thái quân tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhắc nhở hắn: "Các ngươi có vai vế ngang nhau mà hắn đã tái giá, sao con còn chưa có thê tử? Cả ngày con chỉ biết không vừa lòng người khác xem con là tiểu bối nhưng thật ra con nên thành gia lập thất trước đó!"

 

Nhóm người tôn tử tôn nữ đã có tức phụ quản lý, Từ lão quân sống đến từng tuổi này, không muốn quan tâm quá nhiều, điều duy nhất không buông xuống được chính là tiểu nhi tử trước mắt này. Đều tại lão già kia chết sớm, đi trước bỏ lại bà thì thôi đi, trước khi đi còn nhét cho bà một hạt giống, khiến cho bà phải nuôi con một mình, tốn nhiều công sức.

 

Từ Tiềm rũ mắt xuống.

 

Không phải hắn không muốn giải quyết tâm nguyện của mẫu thân, mà là những cô nương lúc trước mẫu thân muốn hắn xem mắt, phụ mẫu bọn họ đều cùng thế hệ với hắn, bắt hắn gọi một người cùng thế hệ là nhạc phụ nhạc mẫu, Từ Tiềm không gọi ra miệng được.

 

Trừ lần đó ra, thật sự Từ Tiềm không vội lắm.

 

Thê tử là người cùng chung chăn gối với hắn, là người cùng hắn bách niên giai lão, một người quan trọng như vậy, Từ Tiềm muốn từ từ chọn.

 

Ăn, mặc, ở, đi lại còn có thể tùy tiện, nhưng chọn thê tử, Từ Tiềm tuyệt đối không muốn quyết định qua loa.

 

Từ lão thái quân còn đang lải nhải, Từ Tiềm chỉ cung kính mà nghe.

 

Đợi Từ lão thái quân lải nhải đủ rồi, thấy tiểu nhi tử giống như lão tăng nhân đang ngồi thiền, rõ ràng là nghe không lọt tai, Từ lão thái quân thở dài một hơi, khoát tay nói: "Đi đi, đi đi, nhìn con là thấy phiền."

 

"Nhi tử cáo lui." Vẻ mặt Từ Tiềm vẫn như cũ.

 

Từ lão thái quân nhìn bóng lưng nhi tử rồi tự vuốt ngực: "Lỳ như trâu, để ta chờ xem khi nào thì hắn mới biết sốt ruột!"

 

Phương ma ma bưng một chén trà nhỏ lại, cười nói: "Ngài gấp làm gì, không phải năm đó Lão quốc công cũng tuyển chọn trong ngàn vạn người mới nhìn trúng ngài sao, theo lão nô thấy, mắt Ngũ gia cũng cao như Lão quốc công, không tìm thì thôi, nếu tương lai thật sự nhìn trúng vị cô nương nào, thì bất kể là tính tình hay dung mạo, đảm bảo mọi thứ đều khiến ngài hài lòng."

 

Chiêu vuốt mông ngựa này, Từ lão thái quân cực kỳ hưởng thụ, nhưng vẫn hừ hừ nói: "Ta sợ cô nương nhà người ta chán ghét hắn."

 

Tuổi còn trẻ mà đã dưỡng thành tính tình âm trầm của lão nam nhân, tiểu cô nương nhà người ta muốn tìm tướng công, chưa không phải tìm lão ngoan cố!

 

Từ lão thái quân thật sự buồn phiền thay tiểu nhi tử.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Mấy ngày sau, nghe nói Kiến Nguyên Đế tuyển tú cho Thái tử, Từ lão thái quân hiếm khi cầu xin, lại xin Kiến Nguyên Đế một chuyện: "Nhiều tú nữ như vậy, ngài lưu ý thay tiểu Ngũ, nếu có người thích hợp thì nói cho ta biết một tiếng."

 

Kiến Nguyên Đế cười nói: "Trẫm cũng đang có ý định này, chỉ là không biết kiểu cô nương hắn thích là gì."

 

Từ lão thái quân nghĩ thầm rằng ta biết nhi tử thích kiểu gì, ta còn chạy tới cầu xin ngươi làm gì?

 

Phải mò kim đáy bể thôi, tú nữ xuất thân từ nhiều nơi như vậy, chắc sẽ có một người vừa mắt nhi tử.

 

Bình Dương Hầu phủ bởi vì tuổi còn nhỏ mà bỏ qua lần tuyển tú này, A Ngư đột nhiên hắt xì một cái.

 

Gần đây trời bắt đầu trở lạnh, nàng nên mặc đồ dày thêm một chút.



Chương 30
 
Editor: Hardys
 

Giang thị muốn phù chính phải học lễ nghi một lần nữa, trưởng nữ tuyển tú cũng phải học, Tào Đình An trực tiếp thỉnh hai vị ma ma trong cung đến dạy nghi lễ, một người phụ trách dạy Giang thị, một người phụ trách dạy hai nữ nhi của ông.
 
A Ngư không cần tuyển tú, nhưng Tào Đình An cảm thấy phong thái tiểu nữ nhi hơi kém, đúng lúc đi theo ma ma dạy bảo để thay đổi tốt hơn.
 
Lúc này Giang thị đã mang Sí Nhi tới chính viện ở cùng với Tào Đình An, Đào viện trở thành địa bàn của một mình A Ngư.
 
Nàng là đích nữ, ma ma dạy dỗ trực tiếp ở phía bên nàng, Tào Doanh muốn học nghi lễ, phải đi theo tới Mai viện.
 
Trải qua mấy ngày ngắn ngủi, đãi ngộ của đích nữ và thứ nữ đã hiện rõ sự khác biệt.
 
Nhưng trở thành tú nữ tuyển tú đủ để san bằng oán khí của Tào Doanh.
 
Lần tuyển tú này, là vì Thái tử mà tuyển, muốn một lần chọn ra được một vị Thái tử phi, hai vị Thái tử trắc phi và bốn vị Lương viện.
 
Chắc chắn Thái tử phi là vị đích nữ của danh môn, Tào Doanh lại không nghĩ vậy, nhưng dựa vào dung mạo và phụ thân nàng vừa là Hầu Gia cũng là quốc cữu, Tào Doanh tin rằng bốn vị Lương viện chắc chắn sẽ có một vị trí riêng dành cho nàng, thậm chí rất có khả năng là vị trí Trắc phi.

 
Thật ra Lương viện cũng tương đương với di nương ở nhà quyền quý, nhưng thân phận Thái tử tôn quý, tương lai Thái tử đăng cơ, nàng lại sinh được con trai, có thể sẽ trở thành phi làm chủ một cung, nếu nhi tử có triển vọng, tương lai nàng sẽ  được mẫu bằng tử quý* mà có khả năng ngồi lên vị trí rất cao. Nói tóm lại, trở thành nữ nhân của thái tử có tương lai hơn so với làm Hầu phu nhân hay Quốc công phu nhân gì đó.
 
(*mẫu bằng tử quý: mẹ được vinh hiển nhờ con.)
 
Vì vậy, tuy hiện tại Giang thị, A Ngư vô cùng nở mày nở mặt, nhưng chỉ cần nghĩ tới tương lai sẽ có một ngày hai người này quỳ gối trước mặt nàng, Tào Doanh lập tức bình tĩnh, một chút ghen tị vì A Ngư thành đích nữ đều tan thành mây khói.
 
A Ngư có thể cảm giác được Tào Doanh đang đắc ý.
 
Nàng không kìm được mà nhớ lại lần tuyển tú ở kiếp trước.
 
Khi đó, đích nữ Nhị phòng của phủ Trấn Quốc Công - Tào Quỳnh được chọn là Thái tử phi, Tào Doanh là một trong hai Trắc phi.
 
Thái tử không phải là người háo sắc, đối với chuyện liên quan đến thê thiếp ở hậu viện, hắn đều chia đều sủng ái, vận khí Tào Doanh không tệ lắm, lần đầu mang thai đã sinh nhi tử, mỗi lần A Ngư tiến cung tham gia cung yến, nhìn thấy Tào Doanh luôn có sắc mặt hồng hào chứa ý cười nhẹ nhàng. Có một lần A Ngư nghe tin tức của Tào Doanh, đó là sau khi nàng ta chết thảm, Từ Khác nói nàng biết do Tào Doanh lúc sinh nữ nhi bị khó sinh, tuy đã cứu được nhưng chỉ có thể nằm trên giường, duy trì sự sống bằng những loại dược liệu.
 
Có thể nói, ngoại trừ A Ngư được Từ Tiềm mang đi, sống an phận một đời, toàn bộ Tào gia kiếp trước đều không được chết già.
 
Nhưng sau này Tào Doanh có khôi phục được hay không, có đoạt lại sủng ái của Thái tử một lần nữa hay không, những điều này A Ngư hoàn toàn không biết, bởi vậy cũng khó có thể kết luận kết cục của Tào Doanh.

 
Hiện tại Tào Doanh lại muốn tiến cung rồi.
 
Dựa trên tình tỷ muội trên danh nghĩa của hai người, A Ngư không muốn nhắc nhở Tào Doanh bất kể chuyện gì, mà cho dù nàng có nói ra, Tào Doanh cũng sẽ không tin, nàng ta chỉ biết nghi ngờ vô căn cứ, nghi ngờ A Ngư ghen tị nàng ta, muốn phá hoại cơ hội được dược dẫm vào người có quyền thế của nàng ta.
 
Vì thế, mỗi ngày hai người đều chuyên tâm học lễ nghi.
 
Thấm thoát đã tới tháng chín.
 
Tú nữ các nơi đều đang trên đường vào kinh, Bình Dương Hầu phủ tổ chức yến tiệc lớn, lần đầu tiên Giang thị lấy thân phận Hầu phu nhân tiếp đãi bằng hữu Tào gia.
 
Ngày lớn của mẫu thân, vậy mà A Ngư còn khẩn trương hơn so với bản thân Hầu phu nhân, cả đêm ngủ không ngon, trời vừa sáng đã nhanh chóng sửa soạn xong rồi chạy tới chính viện tìm mẫu thân, đi qua đi lại, A Ngư cũng không ngoài ý muốn khi phát hiện mẫu thân đã ngồi ở trong phòng, trước mặt là hai hàng quản sự, mọi người bước lên trả lời theo thứ tự, ngay ngắn trật tự.
 
"Cô nương tới rồi, mau vào ngồi đi."
 
Đại nha hoàn Đan Chi nhìn thấy A Ngư, cười đi tới, mời A Ngư đi vào.
 
Trước kia bên cạnh Giang thị chỉ có một đại nha hoàn đắc lực là Linh Chi, khi Giang thị mang thai, Tào Đình An đã đưa tới ba đại nha hoàn mới cho nàng, tất cả đều có thể giúp đỡ chủ tử quản lý tốt Hầu phủ, về sau lại có thêm Quách ma ma, hai tháng này Giang thị giảm được không ít việc.
 
A Ngư cười cười, ngoan ngoãn mà đi vào, ngồi bên cạnh mẫu thân, an tĩnh mà quan sát mẫu thân làm chủ sự. 
 
Thật ra mọi việc đã nhanh chóng xong hết, sáng nay chỉ là kiểm tra lại một lần nữa để chắc chắn các bộ phận đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.
 
A Ngư nghe một hồi, tầm mắt đã rơi vào người mẫu thân.
 
Lúc là di nương mẫu thân thích mặc màu trắng, búi tóc đơn giản, phong thái mềm yếu, vừa thấy đã khiến cho người ta biết bà là di nương, mà còn là một di nương có lá gan bé. Từ khi Kiến Nguyên Đế phê chuẩn tấu chương của phụ thân, mẫu thân chính thức trở thành Hầu phu nhân, ngoại trừ đi theo ma ma học tập đối nhân xử thế, kiểu búi tóc của mẫu thân cũng thay đổi.
 
Mẫu thân bây giờ tóc rơi trên trán đã dùng lược cài gọn lại, lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng, chỉ một điểm thay đổi nhỏ bé ấy đã khiến mẫu thân trở thành một người khác, đột nhiên trở nên xinh đẹp rực rỡ, giống như một đóa hoa mẫu đơn chỉ dám dám lén lút nở rộ, hiện tại bà đã ưỡn ngực ngẩng đầu, không hề sợ hãi mà thể hiện vẻ đẹp của bà trước mặt mọi người.
 
Lại thêm một đầu cài đầy trang sức quý báu, toàn thân khoát lên nhiều loại tơ lụa đẹp đẽ quý giá, bỗng nhiên A Ngư cảm thấy phụ thân thật sự quá lợi hại rồi! Không chỉ am hiểu mang binh đi đánh giặc, sao mà còn thông thạo việc bồi dưỡng quý phụ, nhìn mẫu thân trước mắt, ai mà tin tưởng bà xuất thân từ nghèo khổ, đã làm di nương mười ba năm?
 
"Mẫu thân, người càng ngày càng có phong thái của đương gia chủ mẫu rồi."
 
Sau khi người quản sự cuối cùng rời khỏi, A Ngư tự hào mà ôm lấy mẫu thân, nói lời thật lòng.
 
Giang thị dịu dàng, yếu ớt cười, không muốn lộ ra sợ hãi khiến nữ nhi lo lắng thay nàng.
 
Hai tháng này nàng trải qua sự dạy dỗ của Quách ma ma, mỗi ngày đều giao tiếp với các quản sự, tập luyện ròng rã sáu mươi ngày, tính ra bây giờ Giang thị có thể thoải mái so sánh với quản gia rồi. Đương nhiên là một đống sổ sách kia chủ yếu vẫn còn dựa vào Quách ma ma và đại nha hoàn xử lý thay nàng, nhưng về đối nhân xử thế thì tiếp đãi hơn mười vị phu nhân ở Kinh Thành trong một ngày mới chính là thử thách thật sự dành cho Giang thị.
 

"Được rồi, A Ngư tìm đệ đệ chơi đi, nương còn có việc." Trò chuyện một chút, Giang thị bất đắc dĩ nói.
 
Làm Hầu phu nhân còn bận hơn so với làm di nương, bà không có quá nhiều thời gian làm bạn với nữ nhi.
 
A Ngư cũng không thiếu một ngày này, nói lời tạm biệt với mẫu thân, nàng lập tức đi đến phòng đệ đệ ở kế bên.
 
Sí Nhi được ba tháng tuổi, bộ dạng trắng trẻo mập mạp, đôi mắt hạnh rất giống mẫu thân và tỷ tỷ, hễ mà ai từng gặp hắn đều nói hắn rất giống tiểu nữ nhi. Trong ngày vui, Sí Nhi mặc một bộ y phục màu xanh ngọc kết hợp với áo khoác ngắn, mặt mày xinh đẹp, trưởng thành chắc chắn sẽ là một tiểu công tử ngọc thụ lâm phong*.
 
(*Ngọc thụ lâm phong nghĩa là: Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái. Xuất phát của thành ngữ này từ bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ. Nguồn: ST)
 
Mỗi lần A Ngư nhìn thấy đệ đệ bước chân lập tức không thể di chuyển, ngay cả ăn điểm tâm cũng ngồi bên cạnh ăn, mãi đến khi tiểu tử kia nên ngủ một giấc ngắn vào buổi sáng, Bảo Thiền hưng phấn chạy tới tìm nàng, theo A Ngư biết được, khách quý nhất đã tới cửa, tiệc chiêu đãi nhà mình tổ chức hôm nay đã bắt đầu.
 
A Ngư căng thẳng đi tới chính viện.
 
--
 
Tào gia Tam phu nhân Từ thị là muội muội duy nhất của hai viện Đông Tây ở phủ Trấn Quốc Công, coi như là vì mặt mũi của Từ thị, các vị phu nhân của phủ Trấn Quốc Công đều đến yến tiệc.
 
Quốc công phu nhân Dung Hoa trưởng công chúa tự xưng có thân phận tôn quý, cố ý kéo dài thời gian, yến hội gần bắt đầu, bà mới dẫn ba đệ tức* ung dung đến từ từ.
 
(*đệ tức: em dâu)
 
Giang thị cũng không biết Hầu gia trên mặt có vết sẹo hằng đêm đều ở trên giường nàng là tình nhân cũ mà Dung Hoa trưởng công chúa chôn sâu tận đáy lòng, còn lại là loại đơn phương lưu luyến si mê, cho nên bà đối đãi Dung Hoa trưởng công chúa như khách quý, tươi cười đón tiếp.
 
Hôm nay cười quá nhiều, cơ mặt Giang thị đã cứng ngắc, nhưng bởi vì đã chiêu đãi rất nhiều phu nhân, bây giờ nhìn thấy muội muội ruột của Kiến Nguyên Đế - Dung Hoa trưởng công chúa, tâm trạng của Giang thị xem như đã ổn định, mà còn có Tam phu nhân Từ thị quan tâm mà cùng bà tới chiêu đãi nhóm người Từ gia.
 
Vì nhiều loại nguyên nhân khác nhau mà lúc đầu Giang thị nghĩ việc tiếp đãi người Từ gia là việc có vẻ dễ dàng, nhẹ nhàng nhất.
 
Mà ở phủ Trấn Quốc Công, Dung Hoa trưởng công chúa thầm mến Tào Đình An đã sớm không còn là bí mật, chỉ có Dung Hoa trưởng công chúa tự cho là bản thân giấu diếm tốt.
 
Từ Nhị, Từ Tam, Từ Tứ phu nhân biết điều mà đứng sau lưng Dung Hoa trưởng công chúa, mang tâm trạng khác nhau mà xem náo nhiệt.
 
Dung Hoa trưởng công chúa toàn thân y phục rực rỡ nhìn Giang thị đang bước lại gần, vẻ mặt khinh thường mà đánh giá vị mỹ nhân di nương được phù chính này.
 
Mỹ nhân gặp mỹ nhân, ai cũng không kinh ngạc quá nhiều, sau khi phát hiện bất kể là dung mạo hay khí chất Giang thị đều không bằng mình, Dung Hoa trưởng công chúa càng oán hận hơn.
 
Tào Đình An muốn làm nhục bà cho đến chết hay sao! Dám hai tay dâng vị trí thê tử mà bà đã từng chủ động thỉnh cầu vào tay một dân nữ chỉ biết dùng nhan sắc để hầu hạ nam nhân.

 
"To gan, vì sao nhìn thấy bản trưởng công chúa mà không quỳ?"
 
Sau khi coi thường lời chào của Giang thị, Dung Hoa trưởng công chúa đột nhiên gây khó dễ, ánh mắt lạnh lùng, âm thanh nghiêm khắc, bộc lộ hoàn toàn khí thế của Trưởng công chúa.
 
Giang thị ngẩn ra, không kịp nhớ lời ma ma đã từng dạy người nào quỳ người nào không cần quỳ mà lập tức muốn quỳ gối theo bản năng.
 
Bà xuất thân từ dân thường, trước mặt bà lại lại Trưởng công chúa hoàng gia hàng thật giá thật, trong lòng Giang thị cảm thấy bà nên quỳ.
 
"Tẩu tử cẩn thận!"
 
Bên cạnh đột nhiên có một bàn tay duỗi tới nhẹ nhàng lướt nhanh qua cánh tay bà một cái, Giang thị đột nhiên quên phải tiếp tục hành lễ, nghi ngờ nhìn về phía người bên cạnh.
 
Tam phu nhân Từ thị mỉm cười nói: "Có một con bướm thiêu thân, nhưng mà bay đi rồi."
 
Nói xong, không chờ Giang thị kịp phản ứng, tầm mắt Từ thị chuyển động, nhìn Dung Hoa trưởng công chúa, cười nói: "Đã bao nhiêu năm rồi mà người lại vẫn thích nói đùa như vậy."
 
Cho tới bây giờ Từ thị chưa từng thích Dung Hoa trưởng công chúa, nhất là khi Dung Hoa trưởng công chúa có ý định làm khó dễ Giang thị tại đây, hay là không sợ người ngoài biết bà ta có tình cảm đối với Tào Đình An hay sao? Dung Hoa trưởng công chúa không biết xấu hổ nhưng Đại đường ca Từ Diễn vẫn phải giữ mặt mũi, nương gia của bà phủ Trấn Quốc Công càng phải giữ thể diện.
 
Từ thị cảnh cáo mà nhìn Dung Hoa trưởng công chúa.
 
Có bà ngắt lời, rốt cục Giang thị cũng nhớ ra rồi.
 
Hiện tại, bà là nhất phẩm Hầu phu nhân, ngoại trừ Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái hậu, còn khi nhìn thấy nhóm người Vương phi, Trưởng công chúa thì không cần quỳ lạy hành lễ.
 
Nhưng vẻ mặt vừa rồi của Dung Hoa trưởng công chúa có chỗ nào là giống dáng vẻ nói đùa đâu?
 
Nghĩ tới đây, trong lòng Giang thị có chút hốt hoảng, chẳng lẽ Dung Hoa trưởng công chúa và Hầu gia từng có một đoạn quá khứ?
 
Dung Hoa trưởng công chúa bên kia phiền chán mà trừng mắt liếc nhìn Từ thị một cái, lập tức không giải thích gì cả, hơi hơi giương cái cằm xinh đẹp lên, đi thẳng về phía trước.
 
Từ thị cũng mặc kệ bà, làm như không có việc gì mà giới thiệu cho Giang thị ba vị tẩu tử khác ở Từ gia.
 
Ba vị phu nhân ở bên ngoài đều rất hiền lành.
 
Giang thị càng xác định suy đoán lúc trước của chính mình,
 
Tiếp theo, Giang thị đã xốc lại toàn bộ tinh thần trên yến tiệc, bị Dung Hoa trưởng công chúa đánh lừa thành công là do bà không có chuẩn bị, nhưng nếu bị Dung Hoa trưởng công chúa dọa lần nữa, đó là vụng về bất lực rồi.
 
Hiện tại bà đại diện cho cả Hầu gia, đại diện cho hai hài tử, Giang thị không cho phép bản thân phạm sai lầm.
 
May mà Dung Hoa trưởng công chúa cũng không nhằm vào Giang thị trước mặt công chúng, mãi cho đến khi tàn tiệc, không khí trong yến tiệc đều rất ôn hòa.
 
---
 
Bên này kết thúc yến tiệc dành cho khách nữ, Giang thị mệt mỏi ngã lên giường, tinh thần và thể xác đều kiệt quệ.

 
Phía bên khách nam giải tán trễ hơn chút, Tào Đình An trở về muộn nửa canh giờ, toàn thân đầy mùi rượu, có rượu trợ hứng, Tào Đình An vừa ôm lấy Giang thị thì đã muốn hôn.
 
Giang thị nhớ tới Dung Hoa trưởng công chúa, vừa ngăn cản Tào Đình An làm mấy chuyện xấu hổ vừa cau mày kể chuyện lúc khai tiệc.
 
Tào Đình An ngẩn ra, suy nghĩ lời của ái thê nói một lần nữa rồi ông mới nổi giận đùng đùng mà nói: "Nàng ta dám!"
 
Giang thị: ...
 
Người ta làm cũng làm rồi, có gì mà không dám?
 
"Hầu gia, có phải chàng từng đắc tội với nàng ta hay không?" Giang thị suy đoán hỏi, với tính tình Hầu gia nhà mình, nói ông ấy chọc tức Kiến Nguyên Đế, Giang thị cũng tin.
 
Tào Đình An là võ tướng, trong ba năm có thể sẽ sống ở bên ngoài một nửa thời gian, sao có thể có mâu thuẫn với một nữ nhân?
 
Nếu không phải do Dung Hoa trưởng công chúa chủ động làm loạn, Tào Đình An tuyệt đối sẽ không nhớ nổi chuyện râu ria của hai mươi mấy năm trước.
 
Ôm tiểu nữ nhân vì ông mà chịu uất ức, Tào Đình An cực kỳ châm biếm nói: "Không có đắc tội, năm đó nàng ta thích ta, liên tục dây dưa, ta thấy rất phiền, tàn nhẫn chê bai nàng ta một trận, do nàng ta bụng dạ nhỏ nhen, nhớ tới tận bây giờ."
 
Giang thị: ...
 
Dung Hoa trưởng công chúa xinh đẹp, tôn quý như thế, sao lại thích một nam nhân tính tình nóng nảy, trên mặt lại có vết sẹo dữ tợn dọa người như Tào Đình An?
 
Là do ánh mắt Dung Hoa trưởng công chúa quá độc đáo hay là do Tào Đình An khoác lác đây?
 
Giang thị nhịn không được mà liếc qua mặt nam nhân một cái.
 
Ánh mắt kia, tựa như có người khen ngợi tảng đá lợi hại như thế nào với bà, bà lại hoài nghi là ánh mắt đối phương có vấn đề.
 
Tào Đình An khó chịu, trừng mắt hỏi: "Sao vậy, nàng không tin ta?"
 
Bàn tay to của ông nắm chặt bả vai bà, dáng vẻ giống như bà dám thừa nhận thì ông sẽ lập tức bóp nát xương của bà, Giang thị vội nói: "Tin, thiếp tin mà!"
 
Tào Đình An không tin tưởng bà lắm: "Vậy nàng nhìn ta làm gì?"
 
Giang thị lắp bắp nói: "Thiếp, thiếp thấy bất ngờ vì chàng lại có thể từ chối một vị Trưởng công chúa, dù sao, dù sao nàng ta đẹp như vậy mà thân phận còn tôn quý nữa."
 
Tào Đình An hừ nói: "Đẹp cái rắm, nếu nàng mà là nam nhân, nàng cũng sẽ không muốn cưới nàng ta đâu."
 
Ông muốn cưới thê tử, chứ không phải cưới tổ tông, Dung Hoa trưởng công chúa kia luôn có thái độ "Ta thích ngươi là vì cho ngươi thể diện", phàm là người có khí phách nam nhân chắc chắn sẽ không cưới bà ta.



 


Bình Luận (0)
Comment